Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 2: Nhà họ Liễu không xứng bước vào đây

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong sảnh của bữa tiệc, bầu không khí vốn đang náo nhiệt lại trở nên ngượng ngùng bởi vì Nhạc Huy.

Mặc dù nhà họ Liễu ở Sở Châu không được xem là gia tộc lớn gì nhưng nhà họ Liễu và doanh nghiệp lớn nhất của Sở Châu có quan hệ hợp tác, vì vậy giá trị của nhà họ Liễu cũng đã được tăng lên gấp mấy lần. Hôm nay là ngày mừng thọ của Liễu Hồng Thanh, rất nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Sở Châu cũng đến tham gia.

Nhưng Nhạc Huy lại khiến cả nhà họ Liễu và Liễu Hồng Thanh trở thành trò cười trong mắt mọi người, mất hết thể diện.

Liễu Hồng Thanh tức giận đến mơ hồ, được một vài người dìu lên. Ông ta chống gậy, gượng cười nói với mọi người:

"Hôm nay thật khiến mọi người chê cười rồi, Nhạc Huy này là con rể của nhà họ Liễu chúng tôi, hai năm nay nhà họ Liễu chúng tôi đối xử với cậu ta không tệ, cũng không làm gì có lỗi với cậu ta. Ngược lại cậu ta ở trong nhà họ Liễu chúng tôi, không công việc không thu nhập, ăn của chúng tôi uống của chúng tôi, thật không ngờ cậu ta lại là một kẻ ăn cháo đá bát như vậy”.

"Đều trách ông già này bình thường quá dung túng cho cậu ta, để cậu ta la lối om sòm trước mặt mọi người khiến mọi người mất hứng. Mọi người hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đừng để tên nhóc không hiểu chuyện này làm hỏng tâm trạng".

Mọi người nghe thấy vậy, vì nể mặt tập đoàn Huy Hành cũng an ủi ông ta.

"Ông đừng buồn, tên Nhạc Huy kia là kẻ vô ơn, tôi thấy nhà họ Liễu các ông đã đối xử đủ tốt với cậu ta rồi".

"Chúng tôi không sao đâu, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, ông đừng để ảnh hưởng đến tâm trạng mới phải".

"Nghe nói nhà họ Liễu các ông lại vừa đàm phán xong một vụ làm ăn lớn với tập đoàn Huy Hành, cũng sắp kí hợp đồng chính thức. Chúc mừng ông, nhà họ Liễu các ông gặp được quý nhân rồi".

Nghe thấy lời an ủi và ngưỡng mộ của mọi người, trong chốc lát Liễu Hồng Thanh đã quên đi chuyện của Nhạc Huy, miệng cười không ngớt.

Nhà họ Liễu của ông ta vốn chỉ là một gia tộc nhỏ vô danh ít người biết đến, nếu không phải đã hợp tác lâu dài với tập đoàn Huy Hành thì hai năm qua bọn họ cũng sẽ không trở thành nhà quyền quý mới của Sở Châu, trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.

Còn về tập đoàn Huy Hành, thậm chí có tin đồn rằng tập đoàn lớn nhất ở Sở Châu này là tập đoàn con thuộc sở hữu của nhà họ Nhạc, một trong bốn gia tộc lớn ở nước Hoa. Mặc dù chỉ là tin đồn, nhưng tất cả mọi người đều tin vào tin đồn này, vì vậy tiền đồ của nhà họ Liễu cũng được coi như xán lạn.

"Ha ha, đều nhờ sự coi trọng của mọi người, nhà họ Liễu tôi cũng coi như may mắn mới có thể quen biết với tập đoàn Huy Hành".

"Ngày mai chúng tôi sẽ chính thức kí hợp đồng dự án mới kia, nhà họ Liễu chúng tôi phát triển tốt đương nhiên sẽ không quên mọi người ở đây. Mọi người cùng phát tài, cùng tiến bộ, có mối hợp tác làm ăn nào đều có thể đến tìm nhà họ Liễu chúng tôi".

Trong bữa tiệc mừng thọ, Liễu Hồng Thanh cũng không quên quảng cáo cho nhà họ Liễu.

Sau khi xoa dịu khách khứa xong, Liễu Hồng Thanh gọi tất cả mọi người của nhà họ Liễu vào trong sảnh phía sau. Vẻ mặt ông ta u ám, nhìn người nhà Liễu Nhược Hà.

Lúc này, gia đình Liễu Nhược Hà lại trở thành tiêu điểm của cả nhà họ Liễu, là đối tượng để tất cả mọi người ném đá vào.

"Ông nội, Nhạc Huy này thật quá đáng, khiến cho ông mất mặt trước nhiều ông chủ ở Sở Châu như vậy".

Lúc này Liễu Tử Thần không quên nhắc đến cái tên Nhạc Huy, rồi nhìn gia đình Liễu Nhược Hà giả vờ nói:

"Em họ, chú tư, cô tư, bình thường mọi người quản giáo Nhạc Huy thế nào vậy?"

"Hôm nay hắn giống như con chó điên mắng chửi tất cả mọi người chúng ta, thật là..."

Cả nhà Liễu Nhược Hà xấu hổ đến cực điểm, bởi vì sự bộc phát của Nhạc Huy, đến bây giờ Liễu Nhược Hà vẫn chưa bình tĩnh lại, nước mắt rơi lã chã.

"Xin lỗi, ngày mai cháu sẽ đi làm thủ tục ly hôn với anh ta, cái tên khốn khϊếp vong ơn bội nghĩa", Liễu Nhược Hà vội vàng cúi người về phía mọi người xin lỗi.

Vu Tiểu Tuệ thương con gái cũng vội vàng thay mặt cô xin lỗi mọi người.

"Xin lỗi mọi người, năm đó chúng tôi không nên đưa tên Nhạc Huy đó vào đây, cũng không biết mẹ nghĩ sao lại một mực muốn Nhạc Huy vào ở rể nhà nhà họ Liễu chúng ta. Bố à, có chồng ở rể cũng ấm ức lắm, bố đừng trách con bé".

Liễu Phong nhát gan, trong tình huống này không dám làm gì cả.

Liễu Hồng Thanh nặng nề thở dài một hơi nhìn Liễu Nhược Hà nói:

"Bỏ qua đi, hôm nay là lỗi của Nhạc Huy, cũng không phải lỗi của các con".

"Cái thứ mất mặt đó đã đi rồi thì cho đi luôn đi, cậu ta ở nhà họ Liễu chúng ta ngoài ăn không uống không ra cũng không có tác dụng gì".

"Nhược Hà, cháu cũng đừng buồn, ngày mai đi làm thủ tục ly hôn với cậu ta đi. Ông nhớ trước nay cháu và cậu ta chưa từng động phòng, cháu vẫn còn trẻ, lo gì không kiếm được tấm chồng tốt chứ".

Lúc này gia đình Liễu Nhược Hà thấy ông nội không hề nổi giận với bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra không phải Liễu Hồng Thanh không tức giận, mà là vì cả nhà họ Liễu dường như chỉ có một mình Liễu Nhược Hà mới có thể thương lượng được chuyện hợp tác với tập đoàn Huy Hành, những người khác kể cả là Liễu Hồng Thanh đích thân đi, e rằng ngay cả toà nhà của tập đoàn Huy Hành cũng không vào được.

Vì vậy Liễu Hồng Thanh không dám trách móc Liễu Nhược Hà, dẫu sao sau khi có quan hệ với tập đoàn Huy Hành vẫn cần phải dựa vào Liễu Nhược Hà để duy trì quan hệ.

...

Nhạc Huy bước ra khỏi sảnh tiệc đi thẳng về tập đoàn Huy Hành.

Tập đoàn Huy Hành tọa lạc ở khu thương mại sang trọng bậc nhất của thành phố Sở Châu, cả tập đoàn Huy Hành có thể nói là biểu tượng chói lọi của thành phố Sở Châu. Ba tòa nhà cao tầng hình tam giác sừng sững khí thế, cho dù ở các thành phố xung quanh cũng không có ba tòa nhà nào có thể so sánh được.

"Đại ca, anh sao thế, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Đoàn Thiên Hành, chủ tịch tập đoàn Huy Hành trên danh nghĩa, nhìn thấy Nhạc Huy ôm lấy chai rượu trắng trở về, anh ta lo lắng hỏi.

"Ngày mai tôi phải đi làm thủ tục ly hôn với Liễu Nhược Hà, tôi sẽ không còn là chồng của cô ấy nữa, từ nay về sau tôi và Liễu Nhược Hà không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi".

Nhạc Huy vừa lẩm bẩm vừa cười khổ sở nói.

Năm đó anh vì tình yêu mới vào ở rể nhà họ Liễu. Khi mộng tưởng tươi đẹp của thời cấp ba trở thành hiện thực, Nhạc Huy còn cho rằng mình là người hạnh phúc nhất thế giới. Anh thậm chí còn vô cùng cảm ơn bố của mình - Nhạc Thiên Hùng đã vứt anh tới Sở Châu, nếu không anh cũng sẽ không gặp được Liễu Nhược Hà.

Nhưng sau khi ở rể, tất cả mọi thứ đều thay đổi, không biết là bởi vì ảnh hưởng của cả nhà họ Liễu hay là ảnh hưởng của bố mẹ Liễu Nhược Hà, mà cô đối xử vô cùng khắt khe cay nghiệt với anh, từ trước đến nay chưa từng coi anh là chồng, hai năm qua cũng chưa một lần ngủ chung giường.

Bây giờ, tất cả những mộng tưởng đẹp đẽ, tất cả hạnh phúc đều đã tan biến.

Nhạc Huy hận bản thân đã lãng phí hai năm thanh xuân để nhận lại sự sỉ nhục này.

"Lại là nhà họ Liễu", Đoàn Thiên Hành nghe thấy liền nhíu mày, anh ta là anh em của Nhạc Huy, làm sao không biết được những chuyện mà Nhạc Huy đã trải qua trong hai năm qua chứ, anh ta nghiến răng nói: "Như vậy cũng tốt, bọn họ hoàn toàn không coi anh là con người, em đã sớm nói với anh rồi".

"Nếu để chú Nhạc và cô biết anh đã chịu khổ sở như thế này ở nhà họ Liễu, thì bọn họ không san bằng nhà họ Liễu mới lạ. Bây giờ em sẽ đi san bằng nhà họ Liễu để trút giận cho anh".

Đoàn Thiên Hành càng nói càng tức giận, dường như thật sự muốn đi báo thù giúp Nhạc Huy.

"Thôi bỏ đi", Nhạc Huy xua tay, vẻ mặt không cảm xúc nói: "San bằng bọn họ thì không cần, từ hôm nay trở đi, tập đoàn Huy Hành cắt đứt tất cả mọi hợp tác với nhà họ Liễu".

Dứt lời, Nhạc Huy ngừng lại một lúc sau đó bổ sung thêm một câu:

"Công ty Hưng Nhược của Liễu Nhược Hà tạm thời không dừng hợp tác, tiến hành xong dự án trước mắt với cô ấy trước đã".

"Đây là lần cuối cùng tôi giúp cô ấy".

Đoàn Thiên Hành nghe xong không phục nói:

"Cô ta đã đối xử với anh như vậy rồi anh còn đi giúp cô ta, tại sao chứ?"

Nhạc Huy lắc đầu, vành mắt đỏ hoe:

"Cô ấy vô tình với tôi, tôi không thể vô nghĩa với cô ấy được. Tôi từng đồng ý với bà nội nhà họ Liễu, phải chăm sóc tốt cho cô ấy".

"Ngày mai chúng tôi đi làm thủ tục ly hôn, tôi cũng không thể chăm sóc cô ấy nữa, đây là lần cuối cùng tôi giúp cô ấy. Sau đó không ai nợ ai, mỗi người đi một con đường riêng".

Đoàn Thiên Hành thấy Nhạc Huy kiên quyết như vậy cũng không nói thêm gì nữa, lấy từ trong ngăn kéo ra một chai rượu vang trị giá hơn mười nghìn tệ, rót cho Nhạc Huy.

"Uống cái này đi, anh uống cái đó có thể chết người đấy".

"Thế cũng tốt, anh là con trai cả của nhà họ Nhạc, nhà họ Liễu có phúc phận gì chứ? Anh đã giúp bọn họ hai năm rồi, không thể lại bị bọn họ trì hoãn thêm nữa, qua ngày mai con rồng Nhạc Huy anh sẽ bay lên trời. Tất cả đám người ở nhà họ Liễu sẽ phải ngước lên nhìn anh".

Đoàn Thiên Hành an ủi Nhạc Huy xong, gọi điện thoại bảo Hàn Tiểu Thi vào trong.

Hàn Tiểu Thi là con gái của một gia tộc nhỏ ở thủ đô, cũng là thư kí của tập đoàn Hành Phong. Ở thủ đô, cho dù là một gia tộc nhỏ nhưng gia sản cũng rất lớn. Hàn Tiểu Thi là nữ thần được nhóm các cậu ấm con nhà giàu theo đuổi rất lâu, nghe nói Nhạc Huy đến Sở Châu cô ta liền đến đây, ở nơi này cũng đã hai năm.

"Tiểu Thi, cô..."

Đoàn Thiên Hành nhỏ tiếng nói bên tai của Hàn Tiểu Thi mấy câu, bảo cô ấy đi an ủi Nhạc Huy.

Nghe thấy Nhạc Huy sắp ly hôn, Hàn Tiểu Thi vô cùng kích động.

Sau khi Đoàn Thiên Hành rời khỏi phòng làm việc, Hàn Tiểu Thi đi giày cao gót đến bên Nhạc Huy, dựa vào vai anh. Đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra trước mắt Nhạc Huy không chút che đậy, hơi thở dụ dỗ, phóng túng.

Cô ta đã chờ ngày này hai năm rồi.

"Như thế rất tốt, Liễu Nhược Hà cô ta có phúc phận gì có thể được anh quan tâm che chở như thế chứ? Nhạc Huy, quên cô ta đi, Hàn Tiểu Thi em có gì không bằng cô ta chứ, xét về tướng mạo cô ta cũng đâu hơn em. Cô ta không có mắt nhìn, còn em lại coi anh như cục cưng".

Lúc này nữ thần của những cậu ấm ở thủ đô lại thu mình vào trong vòng tay của Nhạc Huy giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.

Nhưng Nhạc Huy lại không hề để ý đến cô ta, anh lạnh lùng nói ra hai chữ:

"Lui xuống!"

Khí thế của thiếu gia nhà họ Nhạc ẩn giấu hai năm qua cũng không che giấu thêm nữa. Hai chữ ngắn gọn cũng khiến cho Hàn Tiểu Thi bị dọa sợ.

"Nhạc Huy, trong mắt anh, em thật sự không bằng Liễu Nhược Hà sao?"

Dáng vẻ của Hàn Tiểu Thi đáng thương, nước mắt lưng tròng nhìn Nhạc Huy.

"Tôi quá mệt rồi, cô để tôi nghỉ ngơi chút đi", Nhạc Huy thở dài, suy nghĩ một chút sau đó nói với Hàn Tiểu Thi: "Cô thông báo xuống dưới, nói với bọn họ sau này hễ là người của nhà họ Liễu, theo quy định không được bước vào tập đoàn Huy Hành".

"Bất kể bọn họ gào khóc như thế nào, cho dù là ông cụ của nhà họ Liễu cũng không được phép vào cửa lớn của tập đoàn Huy Hành".

"Đặc biệt là Liễu Tử Thần..."

Nhạc Huy cứ nghĩ tới gương mặt nham hiểm của Liễu Tử Thần liền không khỏi tức giận, nghiến răng nói:

"Chỉ cần hắn dám tới, thì thẳng tay đánh cho tôi, đánh hắn ra khỏi tập đoàn Huy Hành".
« Chương TrướcChương Tiếp »