- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Trả Thù Ngọt Ngào
- Chương 18: Chúng tôi phải nhường tầng ba
Sự Trả Thù Ngọt Ngào
Chương 18: Chúng tôi phải nhường tầng ba
Cả tầng ba của nhà hàng Vân Đỉnh được Lý Hạo Dương trang hoàng giống như hội trường hôn lễ.
Hoa tươi và lẵng hoa đan xen nhau, thảm trải màu đỏ, âm nhạc du dương, còn có nam chính và nữ chính, giống như đây chính là một buổi hôn lễ sắp được tiến hành, chỉ còn thiếu những vị khách nữa thôi.
Liễu Nhược Hà nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó tán thưởng một tiếng. Ngay sau khi định thần lại cô liền quay người muốn chạy trốn, cảnh tượng này quả thật đã dọa cô sợ hãi.
“Nhược Hà!”
Lý Hạo Dương vội vàng gọi cô và nở nụ cười dịu dàng nói:
“Đừng căng thẳng, đây là lần hẹn hò đầu tiên của chúng ta, sao anh có thể cầu hôn em được chứ”.
“Như vậy chứng tỏ Lý Hạo Dương anh cũng quá lỗ mãng rồi, em yên tâm, chỉ là một bữa tối dưới ánh đèn thôi. Anh từng nói, anh sẽ khiến em có ấn tượng sâu sắc về anh”.
Liễu Nhược Hà xoay người lại, ngượng ngùng nhìn Lý Hạo Dương và nói:
“Hạo Dương, anh thật sự... quá chu đáo rồi”.
“Tôi cũng không biết nên nói thế nào, cảm ơn anh!”
Đây là lần đầu tiên Liễu Nhược Hà cảm động trong khoảng thời gian gần đây, ở nhà không phải bị người của nhà họ Liễu trách mắng thì bị Vu Tiểu Tuệ quở trách, Vu Tiểu Tuệ đem đến cho cô áp lực không nhỏ.
Mà sự nghiêm túc và ân cần của Lý Hạo Dương khiến Liễu Nhược Hà cảm nhận được cảm giác quan tâm và che chở của người khác. Loại cảm giác này chỉ có Nhạc Huy từng mang đến cho cô.
“Cảm ơn gì chứ, nói thật anh chưa bao giờ theo đuổi cô gái nào, anh còn sợ em không thích nữa”, Lý Hạo Dương cười hì hì.
“Còn lâu tôi mới tin!”, dường như Liễu Nhược Hà đã kéo gần khoảng cách với Lý Hạo Dương được một chút, nói chuyện cũng không câu nệ nữa: “Anh trang trí nơi này thành như vậy, nói chưa từng theo đuổi con gái ai mà tin chứ”.
Lý Hạo Dương cười ha ha:
“Thật sự không phải công lao của anh đâu, người thiết kế trang trí chỗ này là bạn tốt của anh, cũng là quản lý của nhà hàng này, anh chỉ phụ trách trả tiền và đưa ra chút ý kiến thôi”.
Đang nói thì quản lý của nhà hàng Vân Đỉnh đích thân bước đến, đó là một chàng trai trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi.
“Hạo Dương, cậu và bạn gái cậu đến rồi à”.
Quản lý kia vừa đến liền cười lớn chào hỏi Lý Hạo Dương.
Liễu Nhược Hà bên cạnh đã cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng.
Lý Hạo Dương vội giải thích:
“Lưu Phi, đừng nói bừa, người ta vẫn chưa phải là bạn gái tôi đâu”.
“Cậu nói như vậy, Liễu Nhược Hà sẽ ngại đấy”.
Lưu Phi cười ha ha nói:
“Không phải sắp rồi sao, hơn nữa người ta còn chưa thành bạn gái cậu, mà cậu đã bắt đầu xót người ta rồi”.
Liễu Nhược Hà bên cạnh càng thêm xấu hổ.
Lưu Phi mời hai người ngồi xuống bàn ăn trước cửa sổ, trịnh trọng nói chuyện với Liễu Nhược Hà:
“Cô Nhược Hà đúng không, tối nay do quản lý là tôi đặc biệt phục vụ hai người”.
“Lát nữa nếu cần gì cứ việc gọi tôi”.
“Chúc hai người dùng bữa vui vẻ”.
Liễu Nhược Hà được yêu mến nên thấy hơi lo sợ, đây là lần đầu tiên cô đến một nhà hàng cao cấp. Cũng là lần đầu tiên cô được phục vụ một cách cao cấp, còn là quản lý nhà hàng Vân Đỉnh đích thân đến phục vụ.
“Được... được thôi, cảm ơn quản lý Lưu!”
Lưu Phi cười như không cười trừng mắt nhìn Lý Hạo Dương, lén đưa tay kiểu ‘ok’ về phía hắn, sau đó liền rời khỏi tầng ba.
“Hôm nay hai cô phục vụ hai người trên tầng, cái anh trên lầu kia là bạn tốt của tôi, tuyệt đối đừng phục vụ chậm trễ”.
Sau khi xuống tầng, Lưu Phi gọi hai nhân viên đến, nói với họ.
...
“Nhược Hà, cái này tặng cho em, hôm nay là lần đầu hẹn hò của chúng ta, anh sẽ ghi nhớ ngày này”.
Lý Hạo Dương sớm đã chuẩn bị xong một bó hoa hồng lớn, hai tay tặng cho Liễu Nhược Hà.
Liễu Nhược Hà nhận lấy hoa hồng, cười ngại ngùng nói:
“Cảm ơn!”
“Tôi rất thích mọi thứ hôm nay”.
Lý Hạo Dương bình thản cười, nói:
“Anh đã từng nói, em xứng với tất cả những thứ tốt nhất”.
Đối mặt với sự tấn công điên cuồng của Lý Hạo Dương, Liễu Nhược Hà cũng không thể không bắt đầu cẩn thận cân nhắc lời nói của Vu Tiểu Tuệ. Bây giờ cô đã ly hôn với Nhạc Huy rồi, hơn nữa công ty cũng không còn, có thể nói là người và tiền đều không có, là hai bàn tay trắng.
Mặc dù vóc dáng và khuôn mặt của cô đều không tệ, nhưng dù sao cũng là người từng ly hôn, có thể gặp được người đàn ông ưu tú lại thích cô như vậy, quả thật là rất hiếm thấy. Có lẽ bỏ lỡ một Lý Hạo Dương thì sẽ không có Lý Hạo Dương tiếp theo nữa.
Cô đã từng bỏ lỡ một Nhạc Huy đối xử rất tốt với cô, lẽ nào bây giờ lại phải bỏ lỡ Lý Hạo Dương nữa sao?
Mặc dù mới vừa ly hôn, bây giờ lại chấp nhận Lý Hạo Dương thì không tốt lắm, nhưng... bây giờ chính là lúc cô khó khăn nhất, cần người bầu bạn nhất. Lúc này, Liễu Nhược Hà hơi bối rối, cô không biết mình có nên chấp nhận Lý Hạo Dương hay không.
Một trong những nhược điểm của Liễu Nhược Hà là không có chính kiến, cô chỉ đành lén gửi tin nhắn cho Trần Ngọc Đình, nói sơ về tình huống cho cô ấy, hy vọng cô ấy có thể cho chút ý kiến.
Một lúc lâu sau, Trần Ngọc Đình trả lời lại, còn trả lời liên tiếp mấy tin:
“Hừ! Thật sự không biết nói cậu thế nào mới được, cậu tự xem đó mà làm đi, suy cho cùng mình cũng chưa từng gặp Lý Hạo Dương kia”.
“Có điều cậu có lỗi với Nhạc Huy là thật, cậu phải suy nghĩ kỹ, Lý Hạo Dương có thể giống với Nhạc Huy, bất cứ chuyện gì cũng đều đối xử tốt với cậu, bao dung cậu không?”
“Điều kiện của Lý Hạo Dương mặc dù rất tốt, là bạn thân của cậu, mình cũng muốn cậu sống tốt một chút. Nhưng cuộc sống không phải chỉ dựa vào tiền để duy trì, có một người đàn ông luôn yêu cậu và bao dung cậu còn có tác dụng hơn tiền nhiều”.
Sau khi xem xong tin nhắn của Trần Ngọc Đình, Liễu Nhược Hà không chỉ không có được đáp án, ngược lại càng thêm rối rắm hơn.
“Hạo Dương, thật ra điều kiện của anh đã đủ xuất sắc rồi. Nhưng tôi là người từng ly hôn, hơn nữa nhà họ Liễu chúng tôi bây giờ cũng đã tiêu rồi... Anh thật sự không chê tôi sao?”
Liễu Nhược Hà đặt ly rượu vang xuống, nhìn Lý Hạo Dương rồi hỏi.
Lý Hạo Dương nghiêm túc trả lời:
“Anh nghĩ rằng hai người ở cùng nhau, những điều kiện bên ngoài đều không quan trọng. Nếu không thích người ta, điều kiện bên ngoài có xuất sắc đi nữa thì có làm sao? Nếu thích đối phương, điều kiện bên ngoài dù tệ đi nữa, anh nghĩ đó căn bản không phải vấn đề”.
Liễu Nhược Hà sửng sốt, không ngờ kiểu người có tiền như Lý Hạo Dương có thể nói ra những lời có nội hàm như vậy.
Đúng lúc này, Lưu Phi dưới tầng một đang chuẩn bị mang bình rượu vang lên cho Lý Hạo Dương thì điện thoại của hắn vang lên.
Sau khi nhìn thấy tên người gọi đến hiển thị trên điện thoại, mí mắt hắn lập tức giật mạnh, là chủ tịch – Đoàn Thiên Hành của tập đoàn Huy Hành đích thân gọi cho hắn.
“Chủ... tổng giám đốc Đoàn, có gì căn dặn ạ?”, Lưu Phi hết sức lo sợ, cung kính hỏi.
Đoàn Thiên Hành là ai? Đó là nhân vật làm mưa làm gió ở Sở Châu, nhà doanh nghiệp có triển vọng trẻ tuổi nhất, bao nhiêu nhà doanh nghiệp lâu năm đều muốn được làm việc dưới trướng của Đoàn Thiên Hành.
“Quản lý Lưu, tầng ba bây giờ có người không? Lát nữa tôi muốn đưa ba nhân vật quan trọng đến dùng cơm”, Đoàn Thiên Hành hỏi.
Sắc mặt Lưu Phi lập tức thay đổi, lúng túng nói:
“Chủ tịch Đoàn, tầng ba... Bây giờ thật sự có người”.
“Là...”
Không đợi hắn nói xong, Đoàn Thiên Hành liền ngắt lời, giọng điệu cứng rắn nói:
“Thu dọn tầng ba đi, nói với vị khách đó tôi bồi thường cho anh ta gấp mười”.
“Còn nữa, lát nữa chúng tôi sắp qua rồi, nhớ dọn nhanh chút”.
Lưu Phi nghe vậy, lập tức bóp trán, lúng túng không biết làm sao.
Chuyện Đoàn Thiên Hành đích thân giao phó, hắn không dám không nghe theo, nhưng trên tầng ba là bạn tốt của hắn đang tán gái, một ngày quan trọng của người ta như vậy, hắn có thể đến quấy rầy người ta không chứ? Còn có thể làm bạn nữa không đây?
“Nhưng chủ tịch Đoàn, trên tầng...”
Lưu Phi đang muốn giải thích với Đoàn Thiên Hành, lại bị cắt ngang.
Âm thanh của Đoàn Thiên Hành trở nên lạnh lùng, hờ hững nói:
“Cậu có biết người đến lần này là ai không, nhà họ Nhạc - một trong bốn gia tộc lớn của nước Hoa”.
“Ông chủ của nhà họ Nhạc, vợ của ông chủ, còn có cậu chủ của nhà họ Nhạc”.
“Nếu cậu cảm thấy khó xử, bây giờ tôi sẽ liên hệ trực tiếp với sếp của các cậu, tôi xem ông ấy có dám để ông chủ nhà họ Nhạc đến nơi khác dùng cơm không”.
Câu nói này vừa nói ra, đã khiến sắc mặt của Lưu Phi trở nên u ám, sống lưng ớn lạnh.
Ông chủ nhà họ Nhạc - Nhạc Thiên Hùng đến rồi sao? Còn là cả gia đình?
“Đừng, đừng, đừng, chủ tịch Đoàn, anh tuyệt đối đừng gọi điện thoại cho sếp của tôi”.
“Tôi lập tức đi thu dọn, tôi đích thân đi thu dọn, bảo đảm trước khi anh và ông chủ Nhạc đến thì mọi thử đều chuẩn bị xong!”
Lưu Phi vội nói.
Đừng nói là hắn, cho dù là sếp của hắn ở đây cũng không dám để Nhạc Thiên Hùng đổi nơi khác dùng cơm.
Nhà giàu có cấp cao nhất của nước Hoa đấy!
Lúc này ở tầng ba, Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà đang trò chuyện rất vui vẻ.
“Nhược Hà, em... đồng ý làm bạn gái anh nhé?”
“Có thể cho anh một cơ hội chăm sóc em không?”
Lý Hạo Dương nhìn Liễu Nhược Hà, nghiêm túc hỏi.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Trả Thù Ngọt Ngào
- Chương 18: Chúng tôi phải nhường tầng ba