Một tuần sau, việc tang lễ chôn cất đã lo liệu xong.
Nhà họ không làm cỗ mời khách, thứ nhất là người chết oan như vậy, gia chủ
chẳng có tâm trí nào mà mời cỗ; hai là sau khi sự việc xảy ra, rất nhiều họ hàng sợ chuyện này sẽ liên lụy đến mình, chỉ đến nhà họ Hà thăm hỏi
qua quýt một cách tượng trưng, không dám có quan hệ gì với nhà họ Hà.
Lúc gặp hoạn nạn mới càng hiểu rõ lòng người.
Hôm đó, ông cậu họ và mấy vị quan chức nhỏ ở khu phố đến nhà thương lượng với Cam Giai Ninh về việc bồi thường.
Bà mẹ chồng vừa nhìn thấy họ liền bắt đầu khóc than chửi bới, Cam Giai
Ninh liền khuyên bà lên lầu, cô khẽ cười thầm, tất cả mọi việc sẽ do bà
chủ hiện tại là cô đảm đương.
Một vị quan chức thận trọng thăm dò: “Chị xem… khi nào nhà chị có thể trao đổi về… về vấn đề bồi thường cho chồng chị.”
Cam Giai Ninh điềm tĩnh đáp: “Số tiền cụ thể phải không?”
“À… vâng.”
Cam Giai Ninh cười nhạt: “Trong các vị, vị nào có thể quyết định được?”
“Cái này…” Mấy người nhìn nhau, tất cả bọn họ đều chỉ nắm giữ những chức
vặt, làm gì có tư cách phán quyết, những vị quan to có quyền quyết định
tất nhiên đều không muốn đến làm cái việc động viên tư tưởng, một trong
số họ suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chị có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi về
sẽ trình với lãnh đạo bàn bạc.”
Cam Giai Ninh nói dứt khoát: “Tiền bồi thường cho chồng tôi ít nhất là hai trăm nghìn tệ, thiếu một xu cũng không xong.”
Nghe vậy, cả mấy vị ngồi đó đều thở phào nhẹ nhõm, họ vốn đã bàn trước với
nhau, quyết định là nếu đối phương đòi quá cao, thì thế nào cũng phải
mặc cả để giảm mức bồi thường tử vong xuống dưới năm trăm nghìn tệ.
Không ngờ đối phương mở lời lại chỉ đòi có hai trăm nghìn tệ, thế không
phải là hời quá hay sao?
Một người trong số họ lập tức đứng lên
cả quyết: “Yêu cầu của chị chúng tôi nhất định sẽ thuyết phục lãnh đạo
thị trấn giải quyết cho chị, tôi tin là sẽ được thôi. Chị xem, nếu không có gì trở ngại, khi nào có thể cùng ký bản thỏa thuận?”
“Ai sẽ là người ký thỏa thuận với tôi?”
“Phó chủ tịch thị trấn Lý Cương và cán bộ khu phố chúng ta.”
Cam Giai Ninh gật đầu nói: “Tôi còn một điều kiện.”
“Chị cứ nói.”
“Phó trưởng Công an thị trấn Giang Bình buộc phải đích thân xin lỗi tôi! Sau đó, phải đến thắp hương khấn lạy trước vong linh chồng tôi.”
“Việc này…” Người đó không thể quyết được.
Ông cậu họ vừa nghe thấy Cam Giai Ninh nhắc đến Giang Bình, sợ cô lộ ra
chuyện Giang Bình là người cầm đầu đánh chết Hà Kiến Sinh, vội bảo:
“Người chết rồi không thể sống lại được, việc này… việc này theo tôi nên thôi thì hơn.”
Cam Giai Ninh trừng mắt: “Cậu, cháu sẽ không gây
phiền phức gì cho cậu đâu. Chồng cháu đã mất, người bên công an đến thắp nén hương thì sao!”
Một người khác vội khuyên giải: “Tôi thấy
yêu cầu này cũng không quá đáng, đúng không? Không quá đáng, tôi thấy
cũng không có trở ngại gì. Thế này nhé, chị xem khi nào tiện, chúng ta
làm cho xong thủ tục.”
Cam Giai Ninh đáp: “Ngày mai. Nhưng lúc ký thỏa thuận, nhất định phải yêu cầu Giang Bình đích thân xin lỗi tôi,
không thì miễn bàn.”
Người đó suy nghĩ một hồi, dù sao sự việc
phiền phức này cũng là do Giang Bình gây ra, lãnh đạo thị trấn và lãnh
đạo huyện đều rất bực, nhất là Phó giám đốc Sở Công an huyện Vương Các
Đông đã cho bắt giữ Giang Bình, thái độ của Viện Kiểm sát cũng rất cứng
rắn, yêu cầu phải xét xử Giang Bình. Nhưng họ hàng nhà Phạm Trường Căn
trưởng công an thị trấn có quan hệ rất rộng trong huyện, lần này đã huy
động rất nhiều mối quan hệ, cuối cùng lấy lý do là nếu việc này lộ ra
ngoài sẽ trở thành thông tin thời sự nóng trên toàn quốc, thuyết phục
những vị lãnh đạo chủ chốt để sự việc chìm xuống.
Nhưng cho dù
thế nào đi nữa, tai họa mà Giang Bình gây ra cũng quá lớn, vị cán bộ dân phố nọ suy nghĩ một lúc, nếu trình bày với cấp trên là nhà họ Hà yêu
cầu Giang Bình phải xin lỗi, lãnh đạo với thái độ muốn sự việc được giải quyết êm xuôi chắc cũng sẽ bắt Giang Bình thực hiện. Bèn nói: “Được,
chiều tôi sẽ gọi điện thoại thông tin cho chị.”
Chiều hôm sau,
Cam Giai Ninh đã thuyết phục được mẹ chồng, cô bảo chỉ cần mình đứng ra
là được. Rồi lại qua nhìn con, nuốt nước mắt vào lòng, bảo con phải nghe lời bà.
Cô đến văn phòng tổ dân phố đúng như lịch hẹn, trang
điểm nhẹ, tay cầm một chiếc túi xách lớn, hôm nay trông cô rất đẹp, đẹp
như thời còn đi học.
Cô được dẫn đến một căn phòng ở tận cùng mé tây của tòa nhà, trong phòng có ba người đang ngồi đợi cô.
Người ngồi giữa là phó chủ tịch thị trấn Lý Cương. Hai người còn lại cô đều không biết, nhưng có thể nhận ra họ đều là lãnh đạo.
Cam Giai Ninh không hề căng thẳng sợ hãi. Cô kéo một chiếc ghế ngồi xuống,
nhìn vào ba người rồi hỏi: “Giang Bình không đến xin lỗi tôi à?”
Lý Cương chỉ vào người đàn ông to béo để đầu đinh ngồi bên phải, nói: “Anh ấy là Giang Bình.”
Giang Bình hơi ưỡn người, vẻ mặt đầy khó chịu, sau khi đã bị chỉ rõ họ tên, mới ngồi thẳng người lại, miễn cưỡng nói: “Xin lỗi.”
Cam Giai Ninh cười nhạt: “Không có thành ý.”
Lý Cương vội cười hòa giải, đồng thời đưa tay khẽ vỗ vào lưng Giang Bình,
Giang Bình hít một hơi thở sâu, miễn cưỡng đứng dậy, cúi người xuống
nói: “Xin lỗi chị.”
Cam Giai Ninh quát: “Quỳ xuống!” Giọng cô lạnh băng.
“Mày nói gì?”
“Tao bảo mày quỳ xuống!”
Lý Cương vừa định kéo Giang Bình lại, thì Giang Bình vốn bản tính thô lỗ
đã không kiềm chế được, đập bàn gầm lên: “Mẹ cái con góa phụ chết giẫm
này, được đằng chân còn lân đằng đầu! Muốn ăn đập hả!”
Lý Cương vội kéo hắn, hắn mới dừng lại, ngồi xuống, phừng phừng tức giận.
Cam Giai Ninh không hề sợ hãi, vẫn cười bảo: “Đúng thế, giờ tôi đã thành
quả phụ, nhưng kẻ nào đã gây ra việc này? Thôi được, chuyện đã qua rồi
không tôi nhắc lại nữa, hai tỉ tiền bồi thường cho cái chết của chồng
tôi mang đến chưa?”
Lý Cương đáp: “Chúng tôi đã thảo luận và phê
duyệt rồi, đồng ý mức hai trăm nghìn tệ, mấy hôm nữa sẽ chuyển vào tài
khoản cho chị, hôm nay thỏa thuận…”
Cam Giai Ninh ngắt lời ông ta: “Ông nói nhầm rồi, không phải là hai trăm nghìn tệ.”
Lý Cương ngạc nhiên hỏi: “Thế là bao nhiêu?”
“Hai tỉ!”
Lý Cương ngớ người, Giang Bình bật cười thành tiếng bảo: “Chị tưởng đây là chỗ nào hả? Hai tỉ, hứ, cả cái huyện Kim này bồi thường cho nhà chị
được không?”
“Được quá đi chứ, nhà tôi vui lòng đón nhận.” Cam Giai Ninh cười thành tiếng, vẻ khinh miệt.
Lý Cương cau mày bảo: “Nếu chị nói thế thì hôm nay không thể bàn tiếp được nữa.”
Cam Giai Ninh khẽ cười nhạt: “Đúng thế, đúng là không thể bàn tiếp được, mà cũng không cần phải bàn nữa.”
Rồi cô cười lớn, nụ cười vô cùng rực rỡ, nụ cười khiến cả ba người đối diện lúng túng không biết phải làm thế nào, thậm chí còn cảm thấy sởn da gà.
Nếu người đó nhìn thấy Cam Giai Ninh lúc này, chắc chắn sẽ nói với cô rằng, cô mãi mãi lúc nào cũng xinh đẹp như vậy.