9.
Hôm nay là ngày nắng đẹp, tôi sửa sang lại tất cả tài liệu mang tới tòa án.
Đúng vậy, tôi và Hân Di ra tòa kiện cả nhà vợ, yêu cầu lấy lại bất động sản, tôi cũng chuẩn bị xong giấy tờ chứng nhận thương tích của Hân Di, tôi còn tìm được video ở tiểu khu quay lại cảnh ba mẹ con bị bọn họ đuổi đánh ra ngoài.
Tất nhiên có cả bằng chứng thu âm khi tôi đi gây sự, trong đó có nội dung cuộc nói chuyện giữa tôi và Trần Vũ Thịnh (bao gồm việc Trần Vũ Thịnh thừa nhận đánh Hân Di và việc Hân Di chuyển giao nhà) để phòng ngừa bọn họ trở mặt không nhận tội.
Cả nhà họ Trần nhận được đơn triệu tập của tòa án vẫn không thể tin nổi.
Cả nhà bọn họ đứng trước cửa tòa án, nhìn Hân Di đứng bên cạnh tôi, mẹ vợ tức giận mắng lớn: “Trần Hân Di, mày là loại con kh.ốn n.ạn cõng rắn cắn gà nhà, thế mà mày lại cấu kết với Tần Kiến Văn đoạt đồ của cha mẹ mày, sao tao lại sinh ra cái loại như mày chứ?!”
Hân Di khoác cánh tay tôi, không quay đầu lại đi thẳng vào tòa án.
“Nhà này là chị tôi chuyển giao cho tôi, chính cô ta tự làm thủ tục không phải do tôi ép buộc!”
Phiên tòa còn chưa bắt đầu, em vợ đã khai.
“Con đ.ĩ kia tự mình cho, bây giờ quay lại kiện cáo chúng tôi, con gái kiện cha mẹ, kiện em trai ruột, cái loại vong ân bội nghĩa ăn cháo đá bát!”
(*Vong ân bội nghĩa: Kẻ bạc bẽo, quên ơn người đã cưu mang, giúp đỡ mình.
*Ăn cháo đá bát: Chỉ trích những kẻ sống chỉ biết đến lợi ích của bản thân, vô ơn bội nghĩa với người đã giúp đỡ mình trong lúc khó khăn.)
Em vợ và cha mẹ vợ ở trên tòa án la hét, phát ngôn tục tĩu, tranh cãi ồn ào khiến cho quan tòa mấy lần quát người nhà họ Trần im lặng.
Bị chỉ mặt lăng nhục như vậy, sắc mặt Hân Di trắng bệch nhưng không có ý lùi bước.
Cả nhà bọn họ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chỉ cảm thấy Hân Di đưa nhà cho bọn họ là con gái hiếu kính cha mẹ, xem như chuyện đương nhiên hoàn toàn không thấy có vấn đề gì cả.
Ngược lại còn cảm thấy Hân Di sau khi bị đánh nhập viện thì yêu cầu truy cứu đoạt lại nhà là điều hết sức buồn cười.
Dưới sự khích lệ của tôi, Hân Di lấy ra giấy tờ chuẩn đoán bị chấn thương não nhẹ và video ba mẹ con bị Trần Vũ Thịnh đánh sưu tầm được ở tiểu khu.
Hân Di là mẹ của hai đứa bé hiện tại còn chưa qua thời kỳ bú sữa, khi đoạn video mẹ con Hân Di bị đánh trong đêm mưa được chiếu trước tòa, không chỉ bồi thẩm đoàn ồ lên mà ngay cả thẩm phán cũng nhíu chặt mày không đành lòng nhìn tiếp.
“Căn cứ vào Điều 192 Khoản 1 Luật Hợp Đồng của nước ta quy định: Người được tặng thực hiện hành vi xâm hại nghiêm trọng đối với người tặng, bên tặng có thể yêu cầu trả lại tài sản đã tặng và bằng chứng do đương sự chúng tôi cung cấp đủ chứng minh rằng bị cáo Trần Vũ Thịnh đã hành hung đương sự là cô Hân Di khiến cô ấy bị chấn thương não nhẹ, đây là hành vi xâm hại nghiêm trọng! Theo như quy định của pháp luật, số tài sản mà đương sự của tôi đã tặng cho bị cáo Trần Vũ Thịnh có thể được thu hồi lại!”
Tôi mời một vị luật sư có thâm niên tới bày mưu tính kế, ở trước tòa án đĩnh đạc nói với mọi người, giọng đầy căm giận.
(*Bày mưu tính kế: Ám chỉ việc bày ra mưu lược – tính toán kế sách để đối phó – ứng phó với các vụ việc sẽ diễn ra trong tương lai, với việc bày mưu tính kế trước sẽ giúp ta dự đoán được những tình huống bất ngờ từ đó có thể dễ dàng vượt qua được nó.)
Càng nói, sắc mặt người nhà họ Trần càng khó coi.
Tâm lý nhà họ Trần suy sụp, bọn họ không hiểu luật pháp, căn bản không ngờ tới nhà chuyển giao rồi còn lấy lại được cho nên không thèm tìm luật sư.
Nếu thua vụ kiện lần này, bọn họ không chỉ phải trả lại nhà, mà nếu không có nhà ở thành phố thì chỉ còn nước trở về nhà ở quê. Cha vợ tức giận đứng dậy mắng lớn, xông về phía Hân Di thì bị cảnh sát chặn lại.
Không ngoài dự đoán, sau khi thẩm phán đưa ra phán quyết, tất cả tài sản đều thuộc về quyền sở hữu của Hân Di, hành vi chuyển nhượng nhà này bị bãi bỏ!
Chúng tôi lấy lại căn nhà đã gắn bó cùng nhau mười năm!
Tôi cùng Hân Di đi ra khỏi tòa án, trời xanh mây trắng nắng vàng, cô ấy cúi thấp đầu, tâm trạng rất phức tạp.
Mấy người Trần Vũ Thịnh đi sát theo phía sau, chửi mát, tôi che chở Hân Di, mỉm cười nói: “Mời mấy người nhanh chóng dọn ra ngoài, Hân Di đang chuẩn bị dọn dẹp lại nhà, dù sao mấy người cũng từng ở qua... Dơ.”
Người nhà họ Trần tức không thở nổi.
Tôi kéo Hân Di ngồi vào trong xe, nghênh ngang rời đi.
...
Nghe tới đây mọi người có phải là cảm thấy dễ chịu hơn đúng không, cho rằng đến đây là kết thúc, tất cả mọi người đều vui vẻ rồi?
Xin lỗi, không phải.
Cái kết của cuộc trả thù này còn cách rất xa, lấy lại tài sản chỉ là bước đầu trong kế hoạch mà thôi.
10.
Cho dù tòa án đã yêu cầu nhà Trần Vũ Thịnh dọn ra khỏi nhà tôi nhưng bọn họ chơi xấu không dọn đi. Cả ngày đóng cửa không gặp người thì không nói, còn đổi khóa cửa, trong nhà còn tích trữ lương thực, nước. Xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm ăn vạ trong nhà không ra.
Tôi cũng không nóng nảy, trước cứ kệ cho bọn họ trải nghiệm một đoạn thời gian sống chui rúc không dám gặp người ngoài như lũ chuột, sau đó tìm lão Vu tạo áp lực lên bọn họ.
Lão Vu gọi điện thoại ngay trước mặt tôi: “Trần Vũ Thịnh, tại sao lâu như vậy cậu không đi làm? Hạng mục vừa mới giao cho cậu đã bị cậu gác lại, cậu đây là không muốn đi làm nữa có phải hay không?”
Cậu ấy cũng rất tức giận, dù sao Trần Vũ Thịnh cũng là cấp dưới thế mà dám khinh thường cậu ấy như vậy.
Tôi không kể cho cậu ấy chuyện Trần Vũ Thịnh bây giờ ở trong nhà không dám đi ra ngoài.
Trần Vũ Thịnh trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Hắn sợ bị mất công việc này nên không dám nói hoàn cảnh hiện tại cho lão Vu, chỉ đành phải lén lén lút lút dậy sớm ra cửa đi làm. Một thời gian sau, hắn không chịu đựng được nữa, không cần tôi phải giục, người nhà họ Trần tự dọn ra ngoài.
Nhưng tôi vẫn lo lắng bọn họ sẽ trả thù.
Tôi không để cho Hân Di quay trở về nhà mà ở lại nhà tôi. Đúng như dự đoán, cha mẹ vợ đi loanh quanh khắp tiểu khu, ngồi canh ở cửa nhà.
Có thể là lúc trước tôi cố ý làm lớn chuyện này nên tất cả hành vi của bọn họ mọi người đều biết, ở đây không thể đổi trắng thay đen mà còn bị hàng xóm chỉ trích, cuối cùng sau vài lần thì bọn họ mất mặt không dám đến nữa.
Bởi vì Trần Vũ Thịnh còn phải đi làm ở công ty nên không thể trở về quê, vì chăm sóc đứa con trai không biết làm gì, cha mẹ vợ buộc phải thuê một ngôi nhà ở một tiểu khu xa xôi, một nhà ba miệng ăn chui rúc ở trong một căn phòng nhỏ, cực kỳ ngột ngạt.
Hôm nay, tôi sắp xếp lại đống giấy nợ mà Trần Vũ Thịnh đưa tôi mấy năm qua, đếm đếm, tổng cộng hơn 78 vạn. Hân Di nhìn một chồng giấy nợ thật dày thì rất khϊếp sợ.
“Kiến Văn, mấy tờ giấy nợ này không phải là anh đã xé rồi sao?”
Hồi làm cơm trăm ngày cho con trai út, tôi uống nhiều, đêm đó cả nhà Trần Vũ Thịnh lừa tôi lấy giấy tờ vay nợ xé, tôi thuận thế xé theo, ngày hôm sau giả vờ không nhớ rõ chuyện này. Thật ra lúc trước tôi bị bọn họ hại nhiều như vậy trong lòng sao có thể không nhìn ra được?
Tôi cố ý đề phòng trước, hôm đó xé số giấy nợ kia là do tôi sao chép để riêng ra mà thôi.
“Anh cũng không dễ dàng gì...”
Hân Di nghe tôi nói xong không nhịn được mà cảm khái.
Hết cách rồi, đi đêm lắm có ngày trượt chân.
Nhưng trượt nhiều, chẳng lẽ tôi không biết đi ủng để chống trượt sao?
...
Tôi cầm chỗ giấy nợ hơn bảy mươi tám vạn, đầu tiên là đi đến tòa án yêu cầu Trần Vũ Thịnh trả lại số tiền còn nợ. Trên giấy nợ có ghi chi tiết rõ ràng, bảo vệ hoàn hảo, còn có chữ ký tay của Trần Vũ Thịnh, không thể thật hơn nữa nên tòa án chấp nhận thụ lý*.
(*Thụ lý là hoạt động của Tòa án có thẩm quyền để xem xét giải quyết yêu cầu hoặc tranh chấp).
Người nhà họ Trần trợn tròn mắt, bọn họ rõ ràng đã tận mắt nhìn thấy tôi xé “Giấy nợ”, sao có thể nghĩ tới tôi còn có hậu chiêu như thế này?
Số tiền hơn bảy mươi tám vạn bọn họ không thể nào trả nổi, bọn họ thà giả chết để trốn tránh tôi, bày mưu tính kế sang nhượng tên xe cho cha mẹ vợ.
Vì vậy tôi liên hệ với một người phụ nữ và hẹn cô ta ra quán cà phê. Người phụ nữ này chính là đối tượng xem mắt với Trần Vũ Thịnh. Họ tên cụ thể tôi không biết, chỉ biết rằng cô ta họ Mạnh. Cô ta là con gái nhà giàu, xinh đẹp, chỉ là tuổi có hơi lớn.
Lần đó nghe thấy Trần Vũ Thịnh nói xấu cô ta sau lưng rằng cô ta không lấy được chồng, còn là loại người tham công tiếc việc chẳng trách vì sao trở thành bà cô già, nếu không phải nhà cô ta có chút tiền thì chẳng thèm liếc cô ta một cái.
Tôi biết Trần Vũ Thịnh là loại người chẳng ra gì nhưng vẻ ngoài của hắn không thể chê được, trước mặt đàn bà phụ nữ thì miệng ngọt sớt còn phong lưu đa tình, nếu không hắn cũng sẽ không hẹn phụ nữ đến nhà chúng tôi.
“Cô Mạnh, cô biết tôi là ai không?”
Cô ta lúng túng gật đầu: “Em biết ạ, anh rể, em có nghe Vũ Thịnh kể về anh.”
Anh rể.
Cách xưng hộ này khiến hai người chúng tôi đều thấy khó xử, tôi bất đắc dĩ nói: “Tôi và chị cậu ta đã ly hôn với nhau rồi, cô gọi tôi là anh Tần là được.”
“Vâng ạ, anh Tần, anh tìm em có chuyện gì không ạ?”
“Tôi sẽ nói thẳng luôn,” tôi làm ra vẻ đau khổ thở dài: “Là như vầy, dạo này tôi không liên lạc được cho Vũ Thịnh, cũng không liên lạc được với người nhà bọn họ, cho nên mới mặt dày hỏi cô là cô có tin tức gì không?”
“Dạo này công việc của em cũng khá bận rộn nên không có liên lạc với anh ấy, không thì anh đến nhà anh ấy tìm xem anh ấy có nhà không?”
“Nhà cậu ta?”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Nhà cậu ta ở đâu?”
“Ngay chỗ tiểu khu xxx đó ạ.”
“Ý cô là tầng 18 căn 202? Đó không phải là nhà tôi sao?” – Tôi giả vờ cái gì cũng không biết, bán Trần Vũ Thịnh sạch sẽ.
“Nhà anh?” – Cô Mạch choáng váng: “Đó không phải là nhà của anh ấy sao?”
Nói chuyện một hồi, cuối cùng tôi cũng đã khai sáng cho cô gái ngốc này về chuyện cô ấy bị Trần Vũ Thịnh lừa gạt.
Cô ta không dám tin đây là sự thật, tôi lại lấy ra xấp giấy nợ, thở dài nói: “Tôi nói thật, Vũ Thịnh còn đang trốn tránh tôi, cậu ta nợ tôi tổng cộng bảy tám chục vạn, bây giờ tòa sắp sửa tuyên án cậu ta tội chiếm đoạt tài sản, vốn dĩ nếu cậu ta không có năng lực trả lại thì cũng sẽ không nhất định bị phán tội, nhưng cậu ta bị tình nghi tẩu tán tài sản để không cần trả nợ cho nên nếu cậu ta không trả lại tiền cho tôi thì tội danh chiếm đoạt tài sản này cậu ta gánh chắc rồi.”
“Tôi nhớ ra là hình như cậu ta có nói với tôi là chờ đến khi cậu ta kết hôn với cô thì cô sẽ giúp cậu ta trả hết số nợ này, nên tôi muốn hỏi, cô có thể trả giúp cậu ta số tiền cậu ta còn nợ tôi không?”
“Dù sao hai người cũng sắp trở thành người một nhà, tuy hai mà một, phải không?”
“Anh đùa cái gì thế, dựa vào cái gì mà muốn tôi giúp hắn ta trả nợ?!” Cô Mạnh cao giọng, đứng dậy ngay lập tức: “Anh Tần, tôi cũng là người bị hại, nếu như không phải anh kể cho tôi chuyện này, tôi còn không hay biết chẳng những hắn ta không có nhà mà còn nợ ngập đầu như vậy đâu!”
Tôi an ủi cô ấy mấy câu, thuận tiện “Vô tình” để lộ ra địa chỉ làm việc của Trần Vũ Thịnh.
Trông thấy cô Mạnh tức giận đùng đùng rời đi, tôi không nhịn được mà cảm khái, bản thân vừa cứu được một cô gái đang mặc kẹt trong đống bùn lầy.
Hy vọng cô ấy có thể hạ thủ lưu tình với Trần Vũ Thịnh.