Đang thất thần, một giọng nói quen thuộc bỗng dưng vang lên.
Jungkook? Là em?- Giọng nói này, là Luhan!
Cậu quay lại, sắc mặt có chút không vui. Hiện giờ, người cậu không muốn vẫn chính là mấy người trong Jeon gia.
Luhan ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, y khó hiểu hỏi.
Sao em lại ở đây?- Luhan.
Cậu lạnh nhạt đứng dậy, không mở miệng trả lời, rõ ràng đang tránh né Luhan.
Cậu bước đi, không hề quay đầu nhìn lại, không mang chút lưu luyến nào khi nhìn thấy anh trai ruột của mình.
Luhan run rẩy, nếu không nhờ Sehun đứng đằng sau đỡ thì chắc chắn Luhan sẽ ngã khuỵ xuống đất do xúc động.
K... Kook, em còn hận Jeon gia đến vậy sao?- Luhan.
Cậu khựng lại, nhưng không quay đầu để nhìn Luhan. Dù vậy, cậu vẫn có thể biết được rõ ràng từng biểu cảm trên gương mặt Luhan. Đau đớn, ân hận, có lẽ Luhan đang cực kì muốn quay lại thời gian để bản thân có thể thay cậu gánh chịu tất cả đi.
Nghĩ đến đây, cậu liền quay lại, trên môi nở nụ cười giễu cợt. Bây giờ lại muốn trở về quá khứ, chẳng phải là ảo tưởng quá sao.
Luhan và Sehun cứng người khi nhìn nụ cười giễu cợt của cậu. Nhưng họ không nhìn ra cậu đang trêu chọc họ, mà hình như là đang trêu chọc chính cậu. Tại sao lại như vậy?
Tôi có tư cách để hận Jeon gia sao?- Cậu.
Luhan hoảng sợ.
Không... không phải. Anh không có ý nghĩ đó.- Luhan.
Cậu im lặng, môi mím chặt nhìn Luhan.
Sehun lúc này mới mở miệng.
Ngày hôm đó... sao cậu không gϊếŧ tôi?- Sehun.
Cậu nghiêng đầu, có vẻ đang nhớ lại kí ức mà Sehun nói tới. Một lúc sâu, cậu à lên như đã nhớ.
Gϊếŧ anh, tôi được gì?- Cậu.
Cậu...- Sehun.
Cậu cười lạnh.
Nếu tôi gϊếŧ anh, tất cả đều sẽ kết thúc. Jeon gia sẽ không tha thứ cho tôi, và tôi cũng không có cách nào tha thứ cho Jeon gia được. Làm vậy, tôi vẫn là người giữ mối hận này thôi. Vậy... tôi nhận được gì?- Cậu.
Sehun điếng người, im lặng không nói.
Cậu thở hắc ra một hơi.
Tôi trở về đây không phải để trả thù các người.- Cậu.
Nói tới đây, sao Luhan và Sehun lại không thể hiểu được ẩn ý trong câu nói đó được chứ. Cậu sẽ không trả thù họ, vậy là cậu đã tha thứ cho họ?
Cậu cười khẩy một cái.
Đừng nghĩ tôi sẽ tha thứ cho các người!- Cậu.
Luhan mím môi, nói.
Em... không thể có kết quả tốt đẹp nào hết sao?- Luhan.
Cậu cười một cái.
Luhan chua xót, ngoài cậu cười... nhưng bên trong chắc chắn không có chút nụ cười nào còn sót lại, ánh mắt kia đầy sự đau buồn, thật là quá mức thê lương.
Tôi không thể quay lại thời gian. Vì vậy, tôi phải tự mình tiến về phía trước. Nếu tôi bỏ cuộc hoặc đứng lại ngay giữa đường, điều đó đồng nghĩa với việc... tôi sẽ chết!- Cậu.
Đúng vậy, cậu sẽ phải chết!
------------
Hết chap 55