Chương 9
Trước phòng cấp cứu của học viện (vì học viện này huấn luyện cả về võ, vũ khí nên có hắn khu y tế hiện đại không khác gì mấy bệnh viện cao cấp cả) Nhóm bạn và cô gái kia ngồi ở ngoài đợi thì thấy bác sĩ với y tá ra ra vào vào phòng cấp cứu suốt. Lúc này mọi người đang lo lắng thì hắn lên tiếng.
- Cô nói mẹ cô ta hại chết cha mẹ cô là sao?
Mọi người chú ý đến câu nói của hắn rồi lại chú ý đến cô gái kia. Cô ta lên tiếng.
- Hai năm trước, vì bang Angel do mẹ Hàn Tuyết đứng đầu đã nhúng tay vào và gϊếŧ ba mẹ tôi để giành quyền sử dụng khu đất phía nam nên......
- Hai năm trước, cô bị điên à? Mẹ cậu ấy mất vào 11 năm trước rồi. Hiện tại Angel do người khác đứng đầu.
Lin kích động hét lên, bình thường cô luôn gọi nó là 'mi' và xưng 'ta' nhưng đó là cách gọi riêng của cô vì cô rất yêu quý nó. Cô không tha thứ cho bất cứ ai làm tổn thương đến nó. Cô gái kia nghe xong thì bất động ngạc nhiên, nhưng rõ ràng 'người đó' nói với cô rằng...
- Cho dù là mẹ cậu ấy có làm đi nữa thì cũng có phải do cậu ấy làm đâu mà cô hại cậu ấy hả?
- Nhưng người phụ nữ đó đã nói là do Hàn.... ....
Cô ta chưa kịp nói xong thì hắn nhìn cô ta khiến cô ta sợ hãi vô cùng.
- Người phụ nữ?
- Vâng, bà ta kêu là do Hàn Tuyết và mẹ cô ta.
- Chẳng lẽ là Lại Vân sao?
Hắn hỏi thì Sun hiểu ý, cậu rời khỏi khu y tế của trường và đi làm nhiệm vụ của mình. Mọi người lúc này chỉ biết ngồi đó cầu nguyện cho nó mà thôi. Riêng hắn thì suy nghĩ đến tin nhắn trước đó của nó. Chẳng phải có ghi sẽ có quà gửi đến cho nó hay sao? Khoảng vài tiếng sau đó, đèn phòng phẫu thuật tắt, bác sĩ đi ra thì ngay lập tức nhóm bạn chạy đến.
- Bác sĩ cậu ấy thế nào rồi?
Lin là người đầu tiên lên tiếng, Thảo lo lắng hỏi bác sĩ.
- Snow không sao chứ?
- Vết thương khá sâu lại gần ngay tim nên vì vậy rất nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần một chút nữa là có thể chạm đến tim. Với lại chúng tôi phát hiện cơ thể bệnh nhân có rất nhiều vết bầm tím kì lạ. Hiện tại chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân vào phòng cách ly để theo dõi thêm.
- Sao lại........Vậy cậu ấy có tỉnh lại được không?
Lin cố gắng nuôi hy vọng, bác sĩ lắc đầu và nói.
- Chuyện đó không ai biết trước được. Nó tùy thuộc vào lựa chọn của bệnh nhân. Vì lúc phẫu thuật đã mấy lần tim bệnh nhân ngừng đập, ngay lúc đầu vào đã vậy rồi. Vậy tôi xin phép.
Bác sĩ đã rời đi, Lin và Len đều thất thần, Len đấm một phát vào tường khiến tay mình sất sát còn tưởng hơi hơi rung xíu (anh ý mạnh quá)
- Khốn khϊếp. Bà xã mà xảy ra chuyện gì anh thề sẽ gϊếŧ chết con mụ đó.
- Bình tĩnh đi Len. Snow sẽ không sao đâu, cậu ấy....cậu ấy còn nhiệm vụ cần hoàn thành mà.
Lin đã khóc, lần đầu tiên hắn thấy Lin khóc như vậy. Họ đều mặc đồ theo yêu cầu rồi mới được vào gặp nó. Thảo thấy nó thì khóc như mưa, Lin tiến đến cầm tay nó.
- Tiểu Tuyết đừng có ngủ mà. Hãy dậy và nở nụ cười đi. Mi đừng có nằm đó hù người khác nữa. Chẳng phải mi nói còn một nhiệm vụ nữa chưa hoàn thành sao?
- Lin....để yên cho bà xã ngủ đi. Hãy để bà xã quên đi mệt mỏi rồi ngày mai bà xã sẽ tỉnh lại thôi.
Len can ngăn Lin, họ chỉ nhìn nó rồi rời khỏi đó. Bác nó sau khi nghe tin thì thất thần nói không lên lời. Cô gái sau khi hại nó kia thì cảm thấy có lỗi vô cùng và không biết làm sao để sửa sai đây. Ngay đêm hôm đó, một nhóm người đã bí mật vào học viện và đưa nó rời khỏi Noah mà không một ai biết. Ngày hôm sau:
- Hahaha...cuối cùng con bé đó cũng đi đời. Sẽ không còn ai cản bước ta nữa rồi.
Một người phụ nữ ngồi trong phòng cười lớn. Ánh mắt bà ta gian xảo nhìn lên bầu trời cao trong xanh kia.
- Băng à, con gái cô cũng y hệt như cô mà thôi. Nó không phải là đối thủ của tôi.
Đó chính là Lại Vân và là người đã hại nó ra nông nỗi này. Về phần mọi người, tin nó bị như vậy lan đi toàn học viện với một tốc độ nhanh. Lin, Len, Thảo và Khoa đến thăm nó nhưng họ bàng hoàng vì phòng bệnh đặc biệt trống trơn. Họ cho người đi tìm nhưng vô vọng. Tất cả tin tức về nó đều mù tịt như làn sương mờ biến mất không để lại dấu vết. Ngay cả bác nó cũng không biết nó ở đâu.
- Tiểu Tuyết.......