Chương 7
Cũng đã đến lúc cả hai về tắm rửa còn ăn tối. Thường bữa tối ở học viện không ăn ở kí túc mà họ đến đó lấy rồi về phòng ăn. Hôm nay hắn vẫn như thường lệ tắm trước, nó ngồi trong nhà tắm và ngâm mình trong bồn nước nóng. Nó muốn để đầu óc mình được thư giãn hơn nữa.
"..."
'- Đợi mẹ ở đó nhé Tiểu Tuyết.'
- Vâng, Tiểu Tuyết ngoan sẽ đợi mẹ.
Giọng nói nhí nhảnh của một con nhóc mới có 5 tuổi vang lên. Nhóc rất vui vì mẹ sẽ đến đưa nhóc đi ăn tối và tặng quà cho nhóc vì hôm nay là sinh nhật nhóc. Nhưng đột nhiên trời đổ mưa rào, nhóc con đó vẫn đứng dưới trời mưa và đợi mẹ đến. Khi chiếc ô tô đang lóe sáng ở đằng xa kia là nhóc con biết ngay đó là mẹ mình. Nhóc vẫy tay nhưng rồi một container đã từ trong đường lớn đi ra và đâm ô tô của mẹ nhóc đâm vào tường nát hết một bên. Nhóc con đứng đó căng tròn mắt nhìn, đôi bàn tay run run và co cứng lại.
"..."
- KHÔNGGGGGGGGGG.... ....
Nó hét ầm lên và tỉnh dậy, thì ra đó là một giấc mơ. Hắn thấy tiếng hét lạ tiến đến gõ cửa phòng tắm.
- Cô ổn chứ?
- À, ờ, xin lỗi tôi không sao.
Nó trả lời rồi đứng dậy. Hắn tiến lại ghế ngồi rồi nhìn vào màn hình máy tính. Hắn không hiểu sao hắn phải quan tâm đến một đứa con gái như nó chứ? Hắn chưa từng để con gái vào tầm mắt của mình hay đúng hơn là hắn khinh thường con gái. Còn đối với Lin cô cũng chỉ như em gái, một cô gái duy nhất được ở gần hắn mà thôi. (h thì hết duy nhất rồi vì có thêm nó ^^) Một lát sau nó trong bộ đồ ngủ màu hồng xinh xắn đi ra, nó sấy khô tóc rồi ngồi lên giường. Hắn xoay ghế ra nhìn nó.
- Cô không định kể sao?
- A có bữa tối.
Nó nhìn bữa tối đặt trên bàn không để ý hắn mà nhảy đến ăn tối ngon lành, nó thấy hơi hơi có gì đó không ổn thì ngước lên thấy hắn đang nhìn nó chằm chằm. Nó cười hòa.
- Ờ thì phải để tôi ăn đã chứ. Ăn rồi mới có sức để kể chuyện. Anh cũng ăn đi ha.
Nó cười giả lả rồi cúi đầu ngoan ngoãn ăn hết phần của mình. Hắn không nói gì đợi cho nó ăn xong, hắn chỉ uống có cốc cà phê sữa cũng chẳng ăn gì nhiều. Xong xuôi tất cả nó mới ngồi ghế kể cho hắn nghe như đã hứa.
- Tôi rất ghét nhà họ Lâm của anh vì ông của anh đã dính tay vào cái chết của mẹ tôi. Đó là quan hệ giữa tôi và ông của anh chấm hết.
Nó nói rồi leo tót lên giường ngủ, hắn nhìn nó nhíu mày tiến tới lôi nó ra khỏi chăn hỏi cho ra nhẽ thì thôi.
- Mẹ cô là Nữ Vương Angel đúng chứ?
- Sao anh?
Nó ngạc nhiên, mồ hôi lấm tấm trên mặt. Hắn biết nó sẽ có cái biểu hiện này mà. Nó nhìn hắn rồi bỗng nét mặt nó thoáng buồn.
- Ừ, đó là mẹ tôi. Bà ấy đã bị chính người mình tin tưởng nhất ám hại.
- Cô không sợ khi kể hết cho tôi sao?
Hắn nhìn nó thì nó lắc đầu, nó ôm lấy chân mình rồi kể hết cho hắn nghe.
- Tôi biết anh là người của Death mà nhưng không sao hết. Nếu anh muốn biết quan hệ giữa tôi và ông của anh tôi sẽ kể. Vào 11 năm trước, lúc đó tôi mới 5 tuổi, đó cũng là ngày sinh nhật của tôi. Mẹ tôi gọi và nói tôi rằng mẹ sẽ đến đón tôi đi ăn và tặng quà cho tôi. Tôi đã rất vui vì tôi ít khi được gặp mẹ lắm. Tôi đến ngã tư để đợi mẹ rồi trời bắt đầu đổ mưa, nó mưa ngày càng nặng hạt hơn và rồi tôi thấy được ánh đèn ô tô. Tôi đoán ngay đó là mẹ nhưng container bỗng xuất hiện và mang mẹ đi khỏi tôi. Tôi đã rất sợ, tôi đã sợ và tôi không thể hét lên. Tôi khổng thể nói được và rồi ai đó đã mang tôi đi khỏi đó. Lúc tôi tỉnh lại chỉ thấy mình đang nằm trong một biệt thự không phải nhà tôi. Ông anh....chính ông anh đã mang tôi về nhưng tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa ông anh và bà ta nên tôi đã chạy trốn khỏi đó. Thật may là bác tôi đã tìm được tôi và mang tôi về nuôi. Rồi tôi được học tập, tôi được đi Mỹ để rèn luyện. Mục đích tôi về đây chỉ là để trả thù bà ta và tất cả những người liên quan đến cái chết của mẹ tôi.
Nói đến đây nó ngừng lại và rồi nó nhìn hắn-một ánh mắt khó hiểu. Hắn cũng nhìn nó, hắn không biết nó từng trải qua quá khứ còn khắc nghiệt hơn cả hắn.
- Anh muốn lấy tin tức xem tôi có phải con gái của Nữ Vương, nếu biết rồi anh sẽ gϊếŧ tôi sao?
Mắt nó đã dưng dưng, hắn không nói gì cả định rời đi thì nó túm lấy tay hắn. Nó chủ động cầm tay hắn làm hắn khẽ ngạc nhiên nhưng không quay lại nhìn nó.
- Xin anh.......xin anh hãy giữ kín bí mật này. Đừng nói cho Lin và Len biết.
- Họ đã biết rồi.
Hắn buông một câu rồi đi khỏi phòng. Một mình nó ngồi đó, nó đau lắm, phải kể hết ra quá khứ làm nó rất đau nhưng nó không biết phải làm sao. Nó lại khóc, đã rất lâu rồi nó không khóc. Và rồi nó thϊếp đi lúc nào không hay nữa. "Thù hận làm con người ta thay đổi."