Ngày hôm sau, Tô Thanh Nhan đang thẩn thờ ngồi nhìn ra bên ngoài. Thì Mộ Trạch đi vào.
“Hy Hy, em đang nghĩ gì mà thất thần vậy?”
Tô Thanh Nhan hồi thần chạy đến trước mặt của Mộ Trạch.
“Anh trai, sao anh lại đến đây?”
“Gần đây dự án khá bận rộn. Anh muốn đến thăm em xem thế nào? Đã thích nghi được chưa?”
Tô Thanh Nhan đầy tự tin nói: “Không có vấn đề gì!”
Mộ Trạch mỉm cười xoa đầu cô cưng chìu nói:
“Thật không ngờ em của gái anh, lại tài giỏi như thế vừa mới vào công ty. Đã có thể thích nghi tốt như vậy.”
“Anh, vậy có thể giao cho em một số dự án của gia đình chúng ta không? Em muốn học tất cả!”
“Được, được, được! Không ngờ em gái anh lại có ngày, có thể giúp anh trai giảm bớt gánh nặng như vậy!”
Tô Thanh Nhan lại cảm thấy Mộ Trạch quả thật là một người anh trai rất tốt. [Nếu anh ấy cũng là anh trai của mình thì thật là tốt!]
Lúc này Mộ Tiểu Hy cũng đang đứng nhìn ra bên ngoài, nhớ đến mọi người trong nhà. [Cũng không biết mọi người sao rồi?]
“Tiểu Hy!” Đột nhiên Trần Phước Lợi xuất hiện gọi tên cô. Nhưng cô không thèm quan tâm đến hắn vẫn tiếp tục nhìn phong cảnh bên ngoài.
“Tiểu Hy! Nói cho em một tin, bộ phim mà em đóng chính, đã được phát sóng rồi. Hôm nay chỉ vừa phát trong 1 tiếng đã có thể phá được kỷ lục người xem! Mọi người đều nói em chính là ứng cử viên nổi bật nhất trong mùa lễ trao giải ảnh hậu năm nay đó! Những thật đáng tiếc, không thể nhìn thấy em lên nhận giải rồi!”
Thấy cô vẫn không có phản ứng gì, Trần Phước Lợi liền đổi chủ đề nói tiếp:
“Mộ gia cũng sắp biến mất rồi!”
Mộ Tiểu Hy liền quay lại hỏi: “Anh đã làm gì với gia đình của tôi?”
Trần Phước Lợi liền cười, “Ha, quả nhiên là chỉ có nhắc đến Mộ gia, mới có thể khiến em phản ứng một chút nhỉ. Tiểu Hy à, em cứ yên tâm đi, bọn họ đều là gia đình của em. Anh sẽ không làm hại họ! Nhưng mà Mộ gia sắp sụp đổ rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ có thể ở bên nhau rồi.”
“Anh không sợ sẽ bị phản tác dụng sao?”
“Hy Hy à, em đánh giá anh quá thấp rồi! Mộ gia không có ai ngoài anh ra phát hiện em đã biến mất. Còn em thì có thể mãi mãi ở bên cạnh của anh! Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại cái tên Lệ Đình Thâm đó, hắn ta đối với em cũng chỉ có như vậy thôi sao? Đã nhiều ngày trôi qua vậy rồi, cũng không thấy hắn chủ động đến tìm em!”
Mộ Tiểu Hy cảm thấy Trần Phước Lợi như đã phát điên thật rồi, cũng không muốn nói nhiều với hắn ta làm gì.
“Không cần anh phải quan tâm!”
Trần Phước Lợi tức giận bóp lấy gương mặt của cô nói:
“Hy Hy, chỉ có anh yêu em mà thôi! Chỉ cần chờ đến khi buổi đấu thầu ngày mai kết thúc, thì Mộ gia sẽ phá sản! Em phải ngoan ngoãn ở đây chờ anh, ngày mai anh sẽ cho em biết kết quả! Ha ha ha!”
Nói rồi Trần Phước Lợi vui vẻ rời đi, nhưng hắn ta lại không nhìn thấy nụ cười lạnh của Mộ Tiểu Hy nhìn thấy bóng lưng khuất dần của hắn ta, [Ngày mai tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc!]
Ngày hôm sau, các công ty lớn đều đến để tham gia buổi đấu thầu dự án lần này. Mộ Trạch cũng dẫn theo Tô Thanh Nhan cùng tham gia nhưng lại đυ.ng phải Trần Phước Lợi ngoài cửa. Trần Phước Lợi nhìn thấy Mộ Trạch liền vênh váo mà chào hỏi.
“Anh trai, lâu rồi không gặp! Anh vẫn khỏe chứ?”
Mộ Trạch che chắn trước Tô Thanh Nhan, cười khinh bỉ nói:
“Con chó điên này từ đâu ra vậy! Lại còn chạy đến đây để nhận họ hàng nữa.”
Trần Phước Lợi không hề tức giận mà nói:
“Anh trai à, anh đừng có nóng nảy như vậy. Đợi xem ngày hôm nay, sau khi kết thúc buổi đấu thầu, thì chắc chắn anh sẽ đồng ý gã Tiểu Hy cho em thôi!”
“Cậu đừng có mơ mộng hão huyền nữa. Tôi nói cho cậu biết, Mộ gia chúng tôi cho dù không còn một ai. Cũng sẽ không để cho Hy Hy lấy một người chồng ác độc như cậu đâu.”
“Vậy sao?”
Mộ Trạch cũng không muốn ở đây nói chuyện với tên cặn bã như hắn, liền kéo Tô Thanh Nhan đi vào trong.
“Hy Hy, chúng ta đi thôi!”
Trần Phước Lợi nhìn hai người họ mà cười đắt ý. [Hừ! Để xem lát nữa các người còn cười nổi không?]
Hội trường buổi đấu thầu.
“Chào mừng các vị đến buổi đấu thầu hôm nay. Sau khi các công ty gửi hồ sơ thầu, chúng tôi đã chọn lọc ra được những công ty thầu đưa ra giá tốt nhất, và hai công ty ra giá cao nhất đó chính là, Trần gia và Mộ gia. Giá thầu của 2 công ty này chỉ chênh lệch 1 vạn.”
Trần Phước Lợi vô cùng vẻ nhìn Mộ Trạch hỏi:
“Chỉ chênh lệch có một vạn, anh trai, anh đoán xem. Mộ vạn này là của tôi hay công ty anh cao hơn?”
Mộ Trạch: “Công ty nào cũng không quan trọng, chỉ là một dự án nhỏ mà thôi! Gia đình chúng tôi không giống với Trần gia các cậu thiếu một dự án là không thể hoạt động tiếp.”
“Ha ha ha ha! Hi vọng sau này anh vẫn có thể vui vẻ nói câu này đó.”
Mọi người cũng đang rất tò muốn biết công ty nào sẽ thắng thầu lần này.
“Rốt cuộc là công ty nào?”
“Sao bọn họ còn chưa chịu công bố chứ?”
“Tôi đoán chắc là Mộ gia thắng!”
“Còn tôi thì đoán Trần gia thắng!”
Phía bên trên MC mở kết quả trong tay mình ra và tuyên bố.
“Vâng không để các vị đợi lâu, chúng tôi sẽ tiết lộ ngay bây giờ. Xin chúc mừng tập đoàn của Trần gia đã đưa ra giá cuối cùng là 50 tỷ một vạn! Xin chúc mừng!”
Trần Phước Lợi liền đứng dậy nhìn mọi người rồi nhìn Mộ Trạch nói:
“Cảm ơn! Cảm ơn, anh trai sao anh đã nhường rồi.”
Nhưng Mộ Trạch lại cười, Trần Phước Lợi khó hiểu nói với anh.
“Anh trai, anh vẫn còn tâm trạng để cười sao?”
Mộ Trạch nhìn Trần Phước Lợi nói:
“Tôi cười là vì con số này thật xứng với cậu đó!”
Trần Phước Lợi liền cười lớn đắt thắng. “Ha ha ha ha!”