"Tủm"
Lệ Đình Thâm vừa nhảy xuống nước, đã nhìn thấy cô vẫn đang cố gắng gỡ dây thừng ra, tay cô vẫn đang bị trói. Lúc này cô cũng không thể chóng đỡ nổi nữa, và đang dần mất đi ý thức, dần dần chìm xuống. Anh lập tức bơi nhanh đến chỗ của cô, giúp cô tháo dây từng ra, rồi kéo lấy cô sát lại gần mình, anh liền truyền oxi cho cô để cô không bị ngạt nước.
Khi nhận được oxi cô đã mở mắt ra, lập tức đẩy anh ra, cô lại không ngờ rằng người cứu mình là Lệ Đình Thâm, tay cô vô tình kéo lấy áo của anh, hình xâm hoa hồng đen ở trên ngực anh, trong lúc mơ màng cô đã nhìn thấy, trước khi ngất đi.
Lệ Đình Thâm ngay lập tức đưa cô lên bờ, thấy cô ngất vẫn chưa tỉnh lại anh hoảng hốt gọi tên cô.
"Hy nhi, Hy nhi, Hy nhi. Mau tỉnh lại đi! Hy nhi"
"Khụ khụ khụ" cô ọc nước trong miệng ra và từ từ mở mắt tỉnh lại, cô yếu ớt gọi tên anh.
"Lệ Đình Thâm!"
Thấy cô đã tỉnh anh liền ôm chầm lấy cô, cô yếu ớt vỗ vào vai anh.
"Lệ Đình Thâm, tôi sắp bị anh ôm đến ngạt thở rồi."
Anh liền buông cô ra, tức giận nhìn cô: "Cô có biết vừa rồi nguy hiểm đến mức nào không?"
Nhìn thấy anh tức giận đến như vậy cô, cuối mặt lẳng tránh dám nhìn vào anh.
"Lệ Đình Thâm, anh sao thế? Tôi không sao cả."
Rõ ràng là anh đã cứu cô nhưng cô lại nói như vậy, anh chỉ có có thể cười lạnh một cái. Thấy cô yếu đến mức không thể ngồi dậy. Anh cũng không nói nhiều, trực tiếp bế cô lên. Nhìn thấy dáng vẻ anh vô cùng lo lắng cho mình, cô nhìn anh thầm nghĩ ngợi.[ Lệ Đình Thâm, tại sao mỗi lần tôi gặp nguy hiểm anh luôn có mặt? Tại sao kiếp trước tôi chết anh lại buồn như vậy? Cuộc sống của tôi đối với anh, quan trọng như vậy sao? Chúng ta đã trải qua những gì, tôi đối với anh rất đặc biệt sao? Nhưng tôi đã quên mất rồi.]
Lệ Đình Thâm vừa đặt cô ngồi trên ghế, rồi giúp cô xem qua vết thương ở chân. Lúc này Hạ Thanh Thanh cũng chạy đến trách cô.
"Mộ Tiểu Hy, cô điên rồi à? Vì muốn thắng tôi mà cô không cần mạng của mình nữa à? Cô đã không biết bơi còn tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Cô thật sự nghĩ rằng hi sinh tính mạng, thì sẽ có thể giành được vai nữ chính sao?"
Mộ Tiểu Hy nhìn cô: "Đúng vậy, tôi đã nghĩ như vậy. Tuy nhiên kết quả cuối cùng, còn phải xem đạo diễn quyết định."
Lệ Đình Thâm nảy giờ vẫn im lặng thoa thuốc cho cô, cũng lên tiếng, nói:
"Không thể."
Mộ Tiểu Hy liền nhìn anh, "Cái gì?"
Lệ Đình Thâm nhớ đến lúc nảy khi cô bị rơi xuống nước, trong lòng liền cảm thấy đau xót. Anh không muốn để cô phải gặp nguy hiểm nữa, nói:
"Cô không thể tham gia bộ phim này."
"Tại sao?"
Lệ Đình Thâm nhìn cô một cái rồi cũng không nói gì, tiếp tục giúp cô thoa thuốc. Mộ Tiểu Hy thấy anh không trả lời liền gật đầu tỏ ý đã hiểu, không vui nói:
"Vì vậy, vai nữ chính đã được quyết định từ trước rồi à? Vậy tại sao, lại còn làm buổi thử vai này chứ? Sao anh lại làm như vậy? Anh xem tôi là trò cười à?"
Cô tức giận đứng dậy mắng anh, "Giả tạo."
Nói rồi cô liền rời đi, Hạ Thanh Thanh nhìn theo cô.
"Mộ Tiểu Hy, cô lại điên rồi à?"
Lệ Đình Thâm liếc nhìn Hạ Thanh Thanh, tức giận, "Cút!"
Hạ Thanh Thanh nhìn thấy sắt mặt anh trở nên vô cùng đáng sợ, liền lập tức sợ hãi mà rời đi.
Mộ Tiểu Hy nhanh chóng quay lại xe của mình, cô lên xe rời đi. Không hề ngoảnh lại, trợ lý Văn nảy giờ vẫn đuổi theo gọi cô.
"Cô Mộ, chủ tịch không có ý đó..."
Nhưng cô đã lái xe rời đi mất. Trợ lý Văn cũng không thể giúp Lệ Đình Thâm giải thích với cô.
Đạo diễn lúc này cũng đi đến chỗ nghĩ cho diễn viên. Chỉ nhìn thấy mỗi Lệ Đình Thâm ở đó liền nhìn xung quanh rồi hỏi:
"Cô Mộ đi đâu rồi? Ngài Lệ không hài lòng với cô Mộ à? Tôi nghĩ cô Mộ rất phù hợp với vai diễn này, đặc biệt là ánh mắt vừa rồi của cô ấy."
Trợ lý quay phim cũng gật đầu lia lịa, "Đúng, đúng, đúng."
Đạo diễn lại nói: "Chúng tôi đều đồng ý chấp nhận để cô ấy diễn vai này."
Lệ Đình Thâm chỉ lạnh lùng nói: "Chuyện này, sau này hẳng nói."
Đạo diễn và trợ lý quay phim nhìn sắt mặt anh không được vui, cũng không dám nói gì thêm, lập tức gật đầu,
"À! Được rồi."
Đạo diễn và mọi người cũng nhanh chóng rời đi, chỉ sợ ở lại thêm một phút nữa sẽ bị anh gϊếŧ mất.
Trợ lý Văn không thể đuổi kịp Mộ Tiểu Hy liền quay trở lại,lại thấy tay của Lệ Đình Thâm đang chảy máu lo lắng nói:
"Chủ tịch, tay của anh bị thương rồi."
Lệ Đình Thâm lúc này mới nhìn thấy vết thương đang chảy máu, trên tay mình của mà cứ mà cứ mặt kệ. Trợ lý Văn lại nói:
"Chủ tịch, tại sao anh không để cho cô Mộ tham gia bộ phim này. Cô ấy rất muốn được đóng vai diễn này, nhưng lại vì một câu nói của anh, đã làm cô ấy tổn thương rất nhiều. Cô ấy nhất định sẽ không cam tâm, và cô ấy sẽ rất ghét anh."
Lệ Đình Thâm siết chặt tay mà cười lạnh, "Ghét tôi? Từ nhỏ đến lớn, người mà cô ấy ghét nhất, không phải là tôi sao?"
"Chủ tịch..." Trợ lý Văn định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ sợ càng nói Lệ Đình Thâm sẽ càng tức giận hơn.
"Đi tìm người điều tra, dây thừng hôm nay là nút chết đúng không?"
"Vâng."
"Còn nữa, đi gọi người phụ trách đến đây cho tôi."
"Vâng."
Sau khi trở về nhà, Mộ Tiểu Hy suy nghĩ đến chuyện hôm nay.
"Không ngờ sống lại một lần nữa, vẫn còn có người muốn mình chết."
Đột nhiên lúc này điện thoại của cô vang lên, cô liếc qua một cái, là Hạ Thanh Thanh gọi đến, cô cười lạnh.
"Tôi còn chưa gọi điện thoại cho cô, cô lại tự mình gọi đến trước."
Mộ Tiểu Hy liền bắt máy, "Cô còn có chuyện gì? Muốn khoe khoang của người chiến thắng sao?"
Hạ Thanh Thanh: "Mộ Tiểu Hy, đừng nghĩ rằng cô sử dụng những thủ đoạn hèn hạ đó, thì có thể đánh bại được tôi. Diễn cái bộ dạng đau khổ đó không phải muốn quyến rũ, chủ tịch Lệ của chúng tôi sao? Cô có biết xấu hổ không?"
"Hạ Thanh Thanh! Tôi nghĩ luôn rằng cô chẳng qua là có tính cách kiêu ngạo và tự cao thôi, không ngờ rằng cô lại dám sử dụng chiêu trò tà ác trên đạo cụ."
"Tôi sử dụng chiêu trò tà ác? Rõ ràng là cô đã sử dụng chiêu trò giả bộ đau khổ trước. Một mặt đang hẹn hò với Trần Phước Lợi, một mặt lại quyến rũ chủ tịch Lệ. Cô và tên đàn ông tệ hại đó đúng thật là một cặp hoàn hảo."
Mộ Tiểu Hy liền nghĩ đến, [Lẽ nào là do Nguyễn Thanh Phương làm.]
Hạ Thanh Thanh lại nói: "Chúc mừng cô, đã sử dụng những thủ đoạn không đứng đắng này để lấy được vai nữ chính. Nhưng cô đừng vui quá sớm, tôi đã có được vai diễn tốt hơn rồi. Đến lúc đó cô đừng có mà khóc nhé!"
"Hạ Thanh Thanh, tôi chỉ muốn bằng chứng trong tay cô, tất cả các điều kiện cô cứ việc đề xuất."
"Được thôi!"