"Lệ tổng, Mộ tiểu thư đã chết rồi."
Lệ Đình Thâm - tổng tài nghìn tỷ vừa mới trở về sau chuyến công tác, đã nghe được tin dữ. Anh lập tức chạy đến tang lễ, nhào đế bên quan tài của cô gái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh ấy không hiểu tại sao, người mà anh ấy yêu nhất, trong chớp mắt lại thành ra như vậy. Tổng tài bất chấp sự ngăn cản của mọi người ôm lấy thi thể của cô gái rời đi.
"Nè! Cậu thể làm như vậy được."
"Lệ tổng anh không thể làm như vậy. Lệ tổng, Lệ tổng."
Nhưng vệ sĩ của của anh đã ngăn cản mọi người, không cho họ cản trở anh mang thi thể của cô đi. Anh đã cho người đi điều, bắt tất cả những kẻ đã hại chết cô, quỳ trước thi thể của cô, và để cho bọn họ nếm trải nổi đau đến tột cùng. Sau đó, anh đã tự tay gϊếŧ hết những kẻ đó. Anh đi đến nằm bên cạnh thi thể của cô, tự kết liễu đời mình. Trước khi chết anh nhìn người nằm bên cạnh mà mỉm cười nói:
"Hy Hy anh sẽ đi cùng em, em sẽ không còn thấy cô đơn nữa."
Nhưng anh lại không hề hay biết từ lúc anh mang thi thể của cô rời đi, thì linh hồn của cô vẫn luôn đi theo sau anh, và cũng đã chứng kiến thấy tất cả mọi thứ mà anh đã làm cho mình. Lúc này cô mới nhận ra rằng, chàng trai mà ngày xưa mình xem thường nhất lại chính là người yêu mình sâu đậm nhất.
"Hy Hy! Mau tỉnh lại đi"
"Con gái mau tỉnh lại đi."
Cô gái đột nhiên sặc nước rồi bật dậy, mở mắt ra thì nhìn thấy cha mẹ và anh trai đã mất đều ở bên cạnh mình. Còn chưa kịp hiểu đã có chuyện gì xảy ra thì cô lại nhìn thấy người đàn ông đã khiến cô vô cùng đau khổ ở kiếp trước, còn có cô em họ đã thông đồng với anh ta làm điều ác, hại chết cả gia đình của cô.
Cô còn gái duy nhất của Mộ gia - Mộ Tiểu Hy. Cô được tất cả mọi người trong gia đình nuông chiều từ bé. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 18 của cô, cô lại bị rơi xuống nước. Nếu không nhờ có người cứu có thể cô đã mất mạng rồi.
Vẫn còn chìm mãi trong suy nghĩ, người đã cứu cô trong hồ nước. Cô phát hiện cách đí không xa, bóng dáng người đàn ông đã chết cùng cô ở kiếp trước, cô ấy vội vàng đứng dậy và chạy đi tìm.
Mọi người nhìn thấy cô chạy đi cũng lo lắng gọi với theo.
"Hy Hy, con đi đâu vậy?"
"Hy Hy, em muốn đi đâu?"
Tuy nhiên lúc cô đuổi đến lại không có ai ở đây cả, vì mới vừa tỉnh nên cơ thể lúc này cơ thể yếu ớt của cô đã không còn chóng đỡ nổi mà ngã xuống. Ngay sau đó, một đôi chân nam giới đã xuất hiện trước mặt cô. Cô ngước mắt lên nhìn là người đàn ông đó, anh lạnh lùng nói:
"Tôi sẽ gọi người đến giúp cô."
Cô vội ôm lấy chân anh nói: "Khoan đã, khoan đã! Không cần đâu. Chẳng phải anh cũng có thể giúp được sao? Làm phiền anh có thể kéo tôi lên được không? Hay là anh không thể bế tôi nổi sao?"
Cô lại nhớ đến kiếp trước khi anh bế cô rời đi khỏi tang lễ chẳng phải là rất là thành thục hay sao? Bây giờ lại tỏ ra ghét bỏ cô như vậy.
Lệ Đình Thâm cuối người cô lên và hỏi:
"Mộ tiểu thư muốn đi đâu?"
Lúc này cô lại nghĩ, [ Lại còn một câu Mộ tiểu thư, hai câu cũng Mộ tiểu thư. Nghe thật là xa lạ, không phải lúc đứng trước thi thể của mình vẫn còn một câu Hy Nhi, hai câu Hy Nhi sao? Bây giờ lại tỏ ra không quen biết mình.] Hai người mắt đối với nhau được một lúc thì cô mới lên tiếng.
"Tôi muốn về phòng."
Lúc này anh trai cô cũng đuổi đến, lại nhìn thấy Lệ Đình Thâm đang bế em gái mình, liền đi đến.
"Hy Hy! Sao em lại ở đây?"
Mộ Tiểu Hy: "Không có gì, vừa rồi lúc em đi dạo thì bị ngã, Mộ tổng đã giúp em."
Mộ Trạch chính là anh trai ruột của cô, lúc này quay sang gật đầu cảm ơn.
"Cảm ơn Lệ tổng, đã giúp đỡ. Để tôi giúp anh."
Lệ tổng liền đặt cô xuống, rồi rời đi. Mộ Tiểu Hy lại gọi anh,
"Lệ tổng!"
Nhưng lại bị anh trai kéo lại, lo lắng hỏi:
"Hy Hy, em không bị thương đấy chứ?"
Mắt cô vẫn nhìn theo hướng Lệ Đình Thâm rời đi mà đáp,
"Em không sao."
Mộ Trạch lại hỏi: "Sao vừa rồi lục tổng bế em lên. Các người quen nhau sao?"
Cô nhìn anh trai mình nói: "Không quen, anh ấy tiện tay giúp em thôi.Sao vậy?"
Mộ Trạch mỉm cười, "Không có gì chỉ là danh tiếng của anh ta không tốt cho lắm. Nghe nói bây giờ, thì vì Lệ thị mà đàn áp người thân của mình. Một người đơn thuần và lương thiện như em vẫn nên tránh xa anh ta một chút."
"Vậy sao, từ bao giờ mà Trach ca ca lại trở nên nhiều chuyện như thế. Ngay cả những tin đồn vô lý như vậy mà cũng tin."
"Được rồi, được rồi.Không nói về chuyện này nữa. Anh sẽ đưa em về nhà."
"Không cần đâu, em đã ổn hơn rồi."
Nói rồi cô tự mình đi, lúc về đến nhà cô lại hỏi ba mẹ của mình.
"Lệ Đình Thâm, sao anh ấy lại đến tham gia tiệc sinh nhật của con? Là ba đã mời đến sao?"
Mộ Tiêu Viễn - ba của cô vỗ vỗ bàn tay cô nói:
"Lệ gia quyền lực đến mức nào. Ba làm sao có thể mời được anh ta. Hôm nay cậu ta đến đây là vì, sau 5 ngày nữa cuộc họp hội đồng quản trị bắt đầu. Người chiến thắng giành được hợp đồng của tập đoàn C, thì sẽ được chính thức làm người kế vị của Lệ thị. Có lẽ Lệ Đình Thâm đến đây chỉ là để xem xét tình hình, để chuẩn bị cho tốt."
Lúc này cô lại nhớ đến, [ Kiếp trước, là sau 5 ngày nữa Lệ Đình Thâm đã thất bại trong việc ký hợp đồng với tập đoàn C. Chú của anh ấy Lệ Bình đã trở thành người kế vị, nhưng cũng chính là hôm đó cả hai họ đã gặp tai nạn xe. Lệ Bình đã qua đời,Lệ Đình Thâm thì bị thương nặng. Anh ta đã bị mọi người chửi rủa là một tên xui xẻo. Không được mình phải ngăn chặn việc này xảy ra một lần nữa.]
Mộ Tiểu Hy quay sang nhìn anh trai mình, " Anh à, em có chút chuyện muốn nói với anh. Chúng ta lên lầu nói chuyện nhé!"
Mộ Trạch gật đầu, "Được."
Mộ Trạch dẫn cô về phòng làm việc của mình, rồi khoanh tay trước ngực nhìn cô em gái của mình nói:
"Được rồi, mau nói đi tiểu nha đầu, muốn chia sẻ với anh bí mật gì với anh nào?"
"Anh, em muốn tham gia cuộc thi đánh cược đá quý 5 ngày sau."
"Tại sao đột nhiên em lại quan tâm đến đánh cực đá quý vậy?"
"Ây da, anh em chỉ muốn được trải nghiệm nhiều hơn, muốn quen biết thêm một số người thôi."
Mộ Trạch xoa đầu cô nói:"Được, được, chuyện nhỏ thôi!"
Anh lại lấy ra một tiệp hồ sơ để trước mặt cô nói:
"Anh còn tưởng em đến đây là vì cái này cơ hồ sơ đấu thầu của Trần thị đó."
"Hồ sơ đấu thầu của Trần thị?
"Đúng, lần tham gia đấu thầu này có tổng cộng có 13 công ty. Trần Phước Lợi trực tiếp đưa hồ sơ đấu thầu cho anh, anh nghĩ là hai em đã quen nhau lâu như vậy. Hai gia đình chúng ta sẽ chuẩn bị tổ chức đám cưới."
Mộ Tiểu Hy lập tức ngắt ngang lời anh trai mình,
"Không được,Không được ký."
Mộ Trạch khó hiểu hỏi: "Tại sao thế?"
"Lần này đấu thầu là cạnh tranh công khai. Trần Phước Lợi làm như vậy chính là vi phạm quy tắc. Những người vi phạm quy tắc sẽ bị loại."
"Nhưng mà..."
"Anh, thực ra em không hề thích Trần Phước Lợi như anh và mọi người đã nghĩ đâu. Mọi người mới là người thân của em, đừng vì em mà làm ảnh hưởng đến quyết định của mọi người. Anh ta muốn dựa vào em để leo lên. Một người đàn ông tâm cơ như vậy em sẽ sớm hết thích anh ta thôi."
Anh cười rồi lại xoa đầu cô, "Em gái của anh cuối cùng đã trưởng thành rồi! Anh thật sự rất vui."
Cô cười nịnh nọt anh mình, "Anh trai thật tốt!"
Trong lòng của cô đang đang mưu tính chuyện gì đó, [ Trần Phước Lợi, trò chơi đã bắt đầu rồi!]