Chương 4

-Góc nhìn của Tư Diễu

01

Vu Tầm Đạo không phải cha ruột của tôi.

Chú ấy hơn tôi 15 tuổi, nhiều nhất chỉ được coi là người giám hộ của tôi.

Tôi được mẹ nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, sau khi mẹ mất, mẹ đã nhờ chú chăm sóc tôi, thoáng cái chú đã chăm sóc tôi hơn mười năm.

Tôi đã đổi sang họ của chú, chú gọi tôi là "con gái", nhưng tôi chưa bao giờ gọi chú là "bố".

Tôi chỉ gọi ông ấy là chú.

Đêm đó, chú vẫn gượng cười nấu món tôi thích nhất.

Nhưng mấy lần tôi gọi chú ấy đều không nghe thấy.

Mỗi lần chú muốn làm chuyện gì quan trọng, chú đều như vậy

“Chú ơi, chú muốn gϊếŧ hắn ta phải không?” Tôi hỏi trong khi đang ăn.

Tôi biết quá khứ của chú, việc này chú có thể làm được.

Chú ấy sửng sốt một lúc và không trả lời tôi.

“Đừng làm điều gì ngu ngốc,” tôi nói.

Chú ngừng đũa, thở dài rồi nói xin lỗi, nước mắt chảy ra, chú nhanh chóng lau đi.

Nhìn chú ấy đau khổ như vậy, tôi thực sự có chút vui mừng.

Có lẽ chú không biết nhưng tôi đã thích chú từ lâu rồi.

Rất lâu về trước.

Ban đầu, tôi muốn thổ lộ tình yêu của mình với chú sau khi ổn định cuộc sống ở thành phố.

Nói với chú ấy, thực ra tôi không còn là một cô bé nữa, tôi là một người phụ nữ, một người phụ nữ rất thích chú.

Tuy nhiên, Lại Tử Hào đã phá hủy tất cả.

Hắn khiến tôi không còn nguyên vẹn.

Hắn làm tan vỡ giấc mơ mà tôi đã chờ đợi suốt mười năm.

Nên tôi quyết định làm một chuyện

Chính là đi trước chú một bước và gϊếŧ Lại Tử Hào.

02

Tôi gửi tin nhắn WeChat cho Lại Tử Hào, mắng hắn ta và nói rằng nếu gặp lại, tôi sẽ liều mạng với hắn.

Tôi cố tình nói thế.

Nếu tôi tỏ ra yếu đuối và giả vờ đáng thương, Lại Tử Hào sẽ coi tôi như rác rưởi.

Nhưng nếu tôi tức giận, hung dữ, Lại Tử Hào sẽ muốn tiếp tục chơi với tôi.

Quả nhiên, nửa phút sau, hắn ta gửi lại cho tôi một tin nhắn thoại.

Vẫn là giọng điệu cợt nhả.

"Muốn liều mạng với tôi như thế nào? Liều mạng ở đâu cơ?"

Tôi nói, đồ khốn.

Hắn ta nói, có muốn gặp lại tên khốn đó không?

Tôi nói, nếu có gan thì hãy đến nhà tôi.

Ngày hôm sau, tôi mượn cớ đuổi chú đi.

Nửa giờ sau khi chú tôi rời đi, Lại Tử Hào một mình đến nhà tôi.

Mà tôi thì đang mài con dao trong phòng bếp.

03

Lại Tử Hào bước vào căn phòng nhỏ của tôi, tôi đóng cửa rồi khóa lại.

Hắn ta cười đùa, nói rằng cửa này không có cách âm.

"Nếu như kêu lên, mọi người trong hành lang đều có thể nghe thấy."