Chương 62: Ân Hận

Tối hôm ấy, cả bọn ngồi ăn dưới nhà, không khí khá vui vẻ

-Ruchia đâu ?

-Cô ấy còn mệt nên vẫn trên phòng đấy !_Kaito trả lời

-Còn Moon ?_hắn hỏi

-Em ấy đang ở ngoài vườn, từ chiều đến giờ nó cứ ngồi lặng lẽ ngoài đấy ! Tớ khuyên mãi mà nó cũng chẳng thèm quan tâm, lát nữa cậu ra đó đi !_anh trả lời

-Ừm !

-Mà sao tự nhiên Moon lại như vậy, có chuyện gì sao ?_Exline hỏi

-Cô ấy thất thường lắm, ai mà biết được !_Kelvin góp lời

-Từ sáng đến giờ em ấy không ăn uống gì hết, sức khỏe đã không tốt mà cứ như thế làm sao chịu nổi chứ !_anh thở dài

-Để tớ đi xem thử !_hắn đứng dậy bước ra vườn

Nó ngồi dưới gốc cây to cạnh hồ nước, tư thế một chân co một chân duỗi càng khiến nó suy tư hơn, hai mắt nhắm hờ, làn gió thoảng nhẹ làm mái tóc nó tung bay. Hắn tiến đến ngồi xuống bên cạnh nó

-Cô sao thế ?

-…_đáp lại sự quan tâm của hắn chỉ là sự im lặng

-Cô vào nhà đi ! Tôi nghe nói cô chưa ăn gì từ sáng đến giờ…_hắn vẫn ân cần quan tâm nó

-Không cần cậu lo !_nó lạnh lùng

-Tôi không lo thì vẫn còn có rất nhiều người đang lo cho cô kìa, cô ích kỉ như vậy sao ? Cô nỡ để họ…

-Đúng ! Tôi ích kỉ, mặc kệ tôi !_nó chạy vụt ra cổng, nó sợ nếu ngồi lại đó thì nước mắt nó sẽ rơi mất, trước hắn nó yếu lòng rồi chăng ?

Hắn cũng bật dậy chạy theo nó, hắn nhận thấy tâm trạng nó đang bất ổn, cả bọn trong nhà nhìn thấy nó và hắn như vậy cũng chạy theo, nhìn nó như vậy thì chắc chắn là có chuyện rồi. Nó chạy rất lâu, rất lâu, chắc đã xa lắm rồi ! Nó ngồi xuống ven đường, chợt nó nghe ai đó gọi tên mình

-Moon ! Moon à…_là hắn, hắn vẫn còn đi theo…

Nó đứng dậy chạy băng qua đường nhưng không chú ý rằng từ xa có một chiếc xe đang lao tới với tốc độ điên cuồng, một nụ cười nhếch nham hiểm hiện lên, kẻ điều khiển chiếc xe ấy là Mộc Uyển Linh, ả đã mất tất cả và hiện giờ ả chỉ có duy nhất ý nghĩ trả thù nó trong đầu. Nó sững người lại, mặc cho tiếng hắn gọi nó bên tai, mặc những lời khuyên nó tránh xa nơi nguy hiểm ấy, nó đứng đó chờ đợi điều kinh khủng xảy ra với mình. Nhưng rồi khi cái chết chỉ còn trong gang tấc thì có một thân ảnh lao tới xô nó ngã vào trong vệ đường, trán nó đập xuống mặt đường chảy máu

“ Rầmmmmm…” chiếc xe vụt qua và đồng nghĩa với việc một người đã ngã xuống

Nó cố gắng ngồi dậy, cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt nó, hắn nằm bất động trên vũng máu, hai mắt nhắm nghiền lại. Nó muốn đứng dậy chạy đến bên hắn nhưng cơn đau vì vết thương trên đầu làm nó loạng choạng ngã xuống đất, nó cố gắng chống tay lên mặt đường lết sang đó (Mấy cảnh bi thương này mình không rõ nên m.n tự tưởng tượng ra cho nó sinh động ạ !)

-Ken…hức…Ken à ! Cậu…mở mắt ra đi…hức…_nó đỡ lấy đầu hắn

Lúc đó, cả bọn cũng đã tới nơi, hình ảnh trước mắt khiến họ sững sờ không nói được gì. Chuyện gì đã xảy ra ?

-Moon ! Ken ! Chuyện gì vậy ?_anh chạy sang chỗ nó đang ngồi

-Anh hai…hức…Ken…Ken cứu em nên bị tai nạn…hức…_nó bật khóc

-Này ! Gọi cấp cứu đi chứ !_anh quay ra sau hét lớn

-Ừ, tớ gọi ngay !_Kelvin nhanh chóng lấy điện thoại gọi cấp cứu

Trời bắt đầu đổ cơn mưa lớn, nó vẫn ngồi trên đường mà ôm lấy hắn, gương mặt vô hồn của nó trắng bệch vì lạnh, ánh mắt vô định xa xăm. 5’ sau nó và hắn được đưa tới bệnh viện cấp cứu…

Bệnh Viện Thành Phố

Nó ngồi bệt trước cửa phòng cấp cứu, thu đôi chân vào người và gục đầu xuống, miếng vải băng trắng trên đầu nó vẫn còn loang ra một màu đỏ nhưng nó mặc kệ, bây giờ nó lo sợ nhất là hắn…Hắn được đưa vào trong đó đã gần 2 tiếng rồi… Đôi vai nó run lên từng hồi…

-Moon à, bình tĩnh đi em !_anh ôm nó vào lòng

-Anh…anh hai ! Ken…hức…cậu ấy sẽ không sao phải không ? Cậu ấy…hức…sẽ tỉnh lại mà phải không ?_nó ngước đôi mắt ngấn nước lên nhìn anh

-Chuyện này…._anh e ngại nhìn lên phòng cấp cứu, cánh cửa đã đóng im lìm lâu lắm rồi

Ruchia cũng vừa tới bệnh viện, lúc sáng biết chuyện mẹ ruột mình qua đời, chưa hết bàng hoàng thì bây giờ lại nghe tin anh hai bị tai nạn, cô vội vàng chạy ngay đến bệnh viện mà không kịp thay bộ quần áo khác

-Ruchia ! Ở đây này !_Kaito vẫy tay gọi lớn

Cô chạy thật nhanh đến chỗ Kaito đứng, nhìn xung quanh anh Kan đang ôm lấy nó, Exline khóc sưng cả mắt, Kelvin và Kaito thì ngồi trên dãy ghế của hành lang, gương mặt tất cả mọi người đều ủ rũ không còn sức sống. Đúng lúc đó, ông bác sĩ già bước ra khỏi phòng cấp cứu, tất cả đồng loạt đứng dậy chạy đến chỗ ông ta

-Sao rồi ? Ông nói cho tôi biết đi ! Cậu ấy không sao phải không ?_anh hỏi

-Phải rồi ! Cậu ấy sẽ bình phục trong vài ngày tới đúng không ?_Kelvin hỏi

-Ông nói đi ! Tại sao im lặng vậy ? Anh ấy sao rồi ?_Ruchia hét vào mặt ông bác sĩ

-Cậu ấy bị mất máu màng cứng cấp tính, tình hình tạm thời qua khỏi nguy hiểm nhưng...

-Nhưng sao ?_Kaito hỏi

-Nhưng cậu ấy có thể sẽ không thể tỉnh lại được nữa ! Vết thương ở đầu quá nặng, giữ được tính mạng là may mắn rồi. Cuộc đời sau này có thể cậu ấy sẽ là người thực vật… Nhưng nếu ý chí của cậu ấy kiên định thì vẫn còn 1 phần hy vọng tỉnh lại _ông bác sĩ nói rồi bỏ đi

Nó thẫn thờ ngồi phịch xuống, có thể hắn sẽ không tỉnh lại, có thể hắn sẽ sống đời thực vật mãi mãi…Không ! Không thể như thế được ! Tim nó như tan vỡ, có lẽ nó yêu hắn thật rồi, nước mắt nó chảy dài trong vô thức

-Nhưng tại sao anh hai lại bị tai nạn chứ ? Lúc chiều anh ấy vẫn còn lên phòng thăm em mà !_Ruchia nức nở

-Anh hai sao ?_nó ngỡ ngàng

-Đúng vậy, cô không biết sao ? Ruchia là cô con gái thất lạc của Vương gia, là em gái của Ken. Họ mới nhận lại nhau sáng nay thôi !_Kelvin nói

-Cậu ấy lao ra đường cứu Moon nên bị tai nạn !_Exline trả lời Ruchia

-Nhưng tôi vẫn thắc mắc tại sao cô ấy lại chạy ra đường vào giờ này ?_Kelvin hỏi

Nó nghe thấy hết nhưng không nói gì nữa, nó đang hối hận, rất hối hận…Phải chi lúc sáng nó tìm hiểu rõ…Phải chi nó không hiểu lầm lung tung…Phải chi nó ở lại nhà thì hắn sẽ…Nhưng đó chỉ là mong ước của nó thôi, sự thật đang ở trước mắt nó, hắn nằm im bất động trên chiếc giường trắng toát của bệnh viện, khuôn mặt nhợt nhạt trắng bệch

-Nói đi ! Có phải cô cố tình khiến anh hai của tôi bị tai nạn hay không ?_Ruchia lao tới nắm lấy cổ áo của nó

-Tớ…xin lỗi…_nó không kháng cự mà chỉ buông ra một câu nói bất lực

-Cô câm đi ! Câu xin lỗi của cô có thể làm anh hai của tôi tỉnh lại sao ? Cô trả anh hai lại cho tôi, trả lại cho tôi đi !!!_Ruchia hét lên

-Là tớ sai, tất cả tại tớ…_hai hàng nước mắt của nó chảy dài

“ Chátttt…chátttttt…” Ruchia tát thẳng vào mặt nó, nó cũng không phản ứng gì, hai tay nó buông thõng không còn chút sức, gương mặt xanh xao hốc hác vô hồn. Cô chỉ còn có ba và anh hai thôi mà bây giờ nó lại khiến anh hai của Ruchia trở thành người thực vật, Ruchia đánh nó cũng phải thôi…

-Cô biến khỏi đây đi !_Ruchia chỉ tay ra cổng

-Ruchia…cậu cho tớ vào thăm Ken đi !_nó đứng dậy

-Cô không có tư cách vào trong thăm anh hai của tôi ! Cô đã khiến anh ấy trở nên như vậy, là cô hại anh ấy ! Cô biến khỏi mắt tôi nhanh lên !_Ruchia xô nó ngã xuống nền gạch lạnh ngắt

-Ruchia à…tớ…

-CÔ ĐI ĐI !!!_Ruchia hét lớn

-Bình tĩnh đi Ruchia !_Kaito ôm lấy Ruchia, hơn ai hết, cô là người mất bình tĩnh nhất ở đây

-Moon à ! Em về nhà đi, sáng mai rồi vào đây !!_anh đỡ nó dậy

-Tôi không cho phép !_Ruchia gằn giọng

-Nhưng Ruchia…

-Các người muốn thăm anh của tôi, tôi biết ơn rất nhiều ! Nhưng ai muốn nói giúp cô ta thì biến khỏi đây đi !!

-Anh sẽ ở đây với em !_Kaito lên tiếng trước

-Nhưng bọn tớ…

-Muốn bênh vực cô ta chứ gì ? Tất cả đi hết đi ! Tôi không cần các người !!!_Ruchia nói

-Mọi người ở lại chăm sóc Ken đi !_nó nói rồi quay đi

-Nhưng…

-Cậu ấy là quan trọng nhất !_nó ngắt ngang

-Được !! Bọn tớ sẽ thay cậu chăm sóc Ken thật tốt, cậu về nhà nghỉ ngơi đi, sáng mai tớ sẽ về nhà với cậu !_Exline nói

Nó lặng lẽ bước ra khỏi bệnh viện, mọi người nhìn theo nó mà trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, thực ra mọi chuyện cũng đâu phải lỗi của nó. Còn Ruchia do quá shock nên đã ngất đi, mọi chuyện tồi tệ quá sức tưởng tượng của mọi người

...

Một dáng người nhỏ nhắn nhẹ nhàng bước đi trên hành lang của bệnh viện thành phố, mái tóc dài xõa ngang lưng, gương mặt vô hồn không cảm xúc cùng với ánh mắt vô định xa xăm. Người ấy dừng lại trước cửa phòng bệnh của hắn, qua tấm kính trong suốt nó thấy hắn vẫn nằm bất động ở đó, gương mặt điển trai vẫn còn vài vết bầm tím do bị va đập lúc tai nạn, đôi mắt nhắm nghiền không biết bao giờ có thể mở ra.

-Đồ ngốc ! Bỏ mặc em thì anh sẽ không như vậy rồi !_nó thì thầm trong bóng tối, nhìn hắn như vậy nó thực sự rất đau, phải chi người nằm ở đó bây giờ là nó…

Khẽ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, đã hơn 2 giờ sáng rồi, cố nặn ra một nụ cười thật tươi rồi quay lưng bước đi

-Tạm biệt Ken…

Mọi chuyện rối hơn rồi ! Chưa kịp nhận ra tình cảm đã phải xa nhau...

Đây là cái kết cho câu chuyện được rồi chăng ?