Sáng ngày hôm sau, mọi người ngồi ăn sáng trong không khí ảm đạm. Hắn nhìn sang chiếc ghế đối diện, nó không có ở đó, trong lòng hắn cảm thấy trống trải làm sao
-Moon đâu ?_Kelvin lên tiếng hỏi
-Cậu ấy về Mỹ rồi !_Exline trả lời
-Sao ? Mới tối hôm qua còn thấy cô ta mà ! Đâu có hãng hàng không nào cất cánh sớm thế này !_Kaito nhoi lên liền
-Cậu ấy đi bằng trực thăng riêng lúc 1h35, bây giờ là 6h sáng đúng, chắc đến đó rồi đấy !_Ruchia nhìn đồng hồ
-What the lợn ? Từ Việt bay sang Mỹ trong vòng 4 tiếng 25 phút sao ? Cô ta là loài gì vậy ? _Kaito hét lên làm cả đám muốn thủng màng nhĩ
-Moon cùng loài với tớ đấy ! Với lại em ấy có bằng phi công máy bay mà ! Lo gì !_anh lên tiếng
-Khi nào trở lại đây ?_hắn hỏi
-Không biết ! Nhưng mà không phải anh không thích nhìn thấy cậu ấy sao ?_Ruchia đâm chọt
Hắn không trả lời chỉ lẳng lặng ăn nốt phần của mình. Ăn sáng xong, bọn hắn bỏ đi mất tiêu còn lại anh , nhỏ và cô ở nhà nằm “ngủ+nghỉ->khỏe”
USA 6h32’ pm
Nó vừa đáp máy bay xuống và bước vào trụ sở quản lí của Y.A.M tại trung tâm thành phố , nó mở cánh cửa kính thủy tinh trong suốt sang trọng của tập đoàn ra và bước vào. Tuy bây giờ đã hơn 6h chiều nhưng mọi nhân viên trong tập đoàn đều vẫn đang làm việc, sở dĩ họ chăm chỉ như thế là vì chế độ hưởng lương bổng ngoài giờ của nhân viên trong tập đoàn là 2.1 lần so với lương bình thường. Nó an tọa trên bộ sopha màu trắng ở quầy tiếp tân
-Gọi quản lí ra đây cho tôi !_nó nói nhẹ nhàng nhưng lại gây sự chú ý của các cô tiếp tân, đơn giản thôi, vì quản lí của nó rất đẹp trai, phong độ lại lịch lãm sang trọng nữa chứ ! (Mấy bả mê zai là phải dzòi )
-Cô có hẹn với anh quản lí trước hay không ?_một cô nhân viên bước tới khoanh tay đứng trước mặt nó
-Không !_nó lãnh đạm
-Vậy cô không đọc quy tắc của tập đoàn này trước khi bước vào đây à, muốn gặp quản lí phải hẹn trước chứ ! Mà anh quản lí của chúng tôi rất giàu có, chắc không quen một người nghèo mà lại không biết điều như cô đâu !_một cô gái khác bước tới chỉ tay vào mặt nó
-Gọi quản lí !_nó khoanh hai tay, bắt chéo chân ngả người ra sau sopha trông thản nhiên nhưng thực sự nó đang rất tức giận, nhân viên tập đoàn nó đây ư ? Cư xử quá đáng với khách hàng như vậy sao ?
“ Àoooooo…” cô ta hất ly nước vào mặt nó
-Cô không hiểu những gì tôi nói sao ? Cô nghĩ cô là chủ tịch chắc ? Loại người như cô không thể nào gặp được quản lí của chúng tôi đâu !_cô ta vênh mặt hùng hồn tuyên bố
-Kính chào chủ tịch ạ ! Xin lỗi vì tôi đã chậm trễ ! Ơ …chủ tịch bị sao thế ?_quản lí bước ra cung kính cúi đầu với nó
-Saoo..? Chủ…chủ tịch ?_mấy cô nhân viên lúc nãy lắp bắp không nói lên lời
-Đi thôi !_nó ra lệnh rồi bước lên lầu
-Vâng thưa chủ tịch !_quản lí cúi đầu đi theo sau lưng nó
-Khoan ! Sa thải toàn bộ !_nó quay mặt lại hất ánh mắt về phía các cô tiếp tân
-Vâng ! Tất cả các cô có thể nghỉ việc từ hôm nay, sang phòng kế toán nhận lương rồi tạm biệt nhau đi nhé !_cậu quản lí ngước mặt lên để lộ nụ cười khinh miệt cùng chiếc răng khểnh cute, gương mặt sáng láng đẹp trai vô cùng nhưng đâu đó chất chứa sự cô đơn tẻ nhạt
Tiếng giày cao gót lạnh lùng pha chút rùng rợn nện xuống nền gạch sáng loáng ở ngoài hành lang tầng 7 làm tất cả mọi người trong phòng họp căng dây thần kinh đến hết mức, đã nghe danh chủ tịch Y.A.M từ lâu là một người rất tài giỏi nhưng tất cả họ chưa lần nào được diện kiến mặt mũi người ấy cả.
Tiếng cây bút bi gõ “cộc…cộc…” lên mặt bàn nghe vang vọng khắp cả căn phòng họp đang im phăng phắc, một hình thức tra tấn tinh thần khủng khϊếp nhất mà họ từng thấy từ trước đến giờ. Ánh mắt nó vẫn lãnh đạm nhìn vào cây bút đang gõ đều đều trên tay mình, cả phòng toát mồ hôi lạnh, còn trẻ mà sao đáng sợ quá vậy ?
-Quản lí !_nó cất tiếng gọi như tử thần
-Dạ thưa chủ tịch, lỗi lần này là ở tôi, chủ tịch cứ việc trách phạt. Nhưng tôi hứa sẽ bằng mọi cách đem tên đó ra để nhận tội !_quản lí đứng dậy cúi đầu đáp trả lời nó
-Còn những người còn lại ?_nó hỏi
-Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức ạ !_Toàn bộ cổ đông đồng thanh trả lời
-Tốt ! Buổi họp kết thúc, các người có thể đi !
Mọi người vừa đi ra khỏi phòng họp vừa bàn tán với nhau về vị chủ tịch đáng sợ của Y.A.M, riêng chỉ còn có quản lí ở lại trong phòng họp với nó. Phía ngoài hành lang, một nụ cười nhếch xảo quyệt hiện lên trên gương mặt một kẻ mà không biết là thù hay bạn…
Đã hơn 10h đêm, thành phố New York vẫn còn đang ngập tràn ánh điện, nó lái xe về biệt thự M.E.R.S, nó lên lầu tắm thật sạch sẽ thay quần áo rồi ngả lưng lên chiếc giường trắng mềm mại phẳng phiu. Đã lâu lắm rồi nó chưa trở về đây, nằm trên chiếc giường mà 12 năm qua nó đã rất quen thuộc, sao lần này về Mỹ nó lại có cảm giác trống trải hoang mang thế này ? Cảm giác sau khi trả thù như thế này sao ? Sao nó không cảm thấy vui nhỉ ? Mụ ta đã phải trả giá đắt cho những gì mụ ta đã làm, chỉ còn ả Mina đó, nó sẽ để cho ả sống yên nếu như từ bây giờ ả biết điều một chút. Hiện giờ nó thực sự rất mệt mỏi, nó ước gì được quay trở về khoảng thời gian lúc nhỏ, mỗi lúc buồn sẽ chạy thật nhanh về nhà ôm lấy mẹ khóc thật to, khóc rồi tất cả mọi chuyện sẽ qua, nó sẽ quên hết tất cả, mẹ sẽ vỗ về nó, sẽ ôm nó vào lòng mà vuốt nhẹ lên mái tóc của nó. Trở về với thực tại, bây giờ mỗi khi nó buồn nó sẽ im lặng, bên cạnh nó chỉ có anh hai mà thôi. Exline và Ruchia mặc dù là bạn thân nhưng họ cũng mãi mãi không bao giờ hiểu được sự phức tạp trong quá khứ và cuộc sống của nó. Nó lại suy nghĩ về tập đoàn, kẻ đó sẽ lộ diện nhanh thôi, lúc chiều trong phòng họp nó đã thấy 1 người rất không bình thường, trong khi gương mặt ai cũng khá hoang mang thì Thế Khôi_vị cổ đông nắm 3% cổ phần tập đoàn Y.A.M rất thản nhiên và hơn nữa, nụ cười nhếch rất khéo trên khóe miệng của hắn ta đã bị nó bắt gặp. Không phải nó không biết hắn ta là tay trợ thủ đắc lực của Nguyễn Vũ Cường_Rick Jackson, bang chủ Hắc Vương bang trà trộn vào đây là có mục đích. Nó không thể vạch mặt hắn ta vì hắn có cổ phần trong tay, sa thải hoặc gây sự sẽ gây bất hòa giữa các cổ đông. Nó đã dặn dò quản lí theo dõi hắn ta, sẽ hạ màn nhanh thôi ! Anh bạn ạ...
Giới thiệu nhân vật mới:
Lê Thiên Vũ: 20 tuổi, là quản lí của nó, anh đẹp trai, thông minh, từng trải và rất khinh người, đặc biệt là phụ nữ. Nhưng anh lại thích nó_vị chủ tịch và kiêm luôn cô chủ của anh. Tính tình điềm đạm, xử lí tình huống công việc một cách xuất sắc.