Chiều hôm đó, cả bọn có hẹn nhau bàn bạc chuyện gì đấy nhưng nó lại tự dưng không muốn đi nên ở nhà, chỉ có một mình anh đi với bọn hắn mà thôi. Mẹ con ả Mina thấy nó không đi thì hơi thất vọng nhưng chỉ anh đi thôi cũng được rồi, hai mẹ con quay vào trong nhìn nhau cười đầy thâm độc. Trong khi đó thì anh ra gara lấy xe đi đến điểm hẹn, vì đã trễ 10’ nên anh quyết định đi bằng đường cao tốc và nhấn ga lao đi trên đường, vốn từ trước anh cũng từng là 1 tay đua và tập luyện rất thường xuyên (“tập luyện” là do Hàn tiểu thư ngày trước hay đi học trễ nên anh phải đưa cô ấy đến trường với tốc độ ánh sáng ^^) nên từ đó anh cũng hay tham gia đua xe với bọn hắn, toàn là thiếu gia mà nói không biết đua xe thì chẳng ai tin được. Đến khi gần tới địa điểm anh giảm ga xuống thì bỗng nhiên lại giảm không được, chiếc xe cứ thế lao đi trên đường, thắng xe đã bị ai đó cắt
-Cắt thắng xe sao ? Chết tiệt !_anh tức giận đập tay vào vô lăng
Nhưng với tình trạng này thì không xong rồi, tốc độ trên 95km/h như thế này mà cứ lao đi sẽ rất nguy hiểm, cũng may bây giờ chưa đến giờ tan tầm nên xe trên đường cũng khá ít. Phía trước là biệt thự Black Rose rồi, anh không suy nghĩ nhiều xoay vô lăng hướng rẽ vào cánh cổng đang khóa chặt của biệt thự, anh mở khóa dây an toàn và lộn vòng xoay người bay qua cửa xe ( hên là xe mui trần chứ loại mui kín thì không biết đường nào mà bay, chắc lúc đó đập cửa xe mà bay rồi ^^)
“ Rầmmmmmm” một âm thanh lớn vang lên do chiếc xe va đập với cánh cổng bằng thép của biệt thự, thôi rồi, lại một chiếc siêu xe ra bãi rác ! Trong nhà cả bọn nghe thấy thì chạy ra ngoài
-Cái chuyện gì vừa mới xảy ra vậy ? Động đất hả ? Sóng thần hay núi Phú Sĩ tuôn trào dung nham ? Hay là thằng ôn thần nào phá hoại nhà chế thế ?_Ruchia xổ một tràng từ trong nhà ra đến cổng (vị trí cái núi này mà nằm ở Việt Nam là thấy hơi sai à...)
-Trời ạ ! Dạ thưa “chế” thằng ôn thần này nè !_anh lên tiếng trêu Ruchia mặc dù tay đang rất đau vì khi nhảy qua cửa xe anh bị mất thăng bằng và ngã cọ xát tay với mặt đường và bị chảy máu khá nhiều
-Ôi trời ! có sao không ? Máu chảy nhiều quá rồi…_Exline lo ngại nhìn vết thương trên tay anh
-Anh không sao đâu ! Vết thương nhỏ ngoài da thôi mà.._anh trả lời
-Kelvin à, vào trong phòng em lấy hộp cứu thương ra phòng khách nhé !_nhỏ quay sang cậu
-Ừm, mọi người vào nhà đi, chiếc xe đó để tí nữa anh gọi người xử lí !_Kelvin nói rồi đi vào trong
Hắn định vào nhà luôn nhưng chợt một vật gì đó trong buồng lái phản chiếu với ánh nắng chiều tà khiến hắn chói mắt. Hắn chầm chậm bước đến mở cửa xe, dưới sàn gần chỗ đạp thắng có một chiếc hoa tai kim cương, theo như hắn quan sát thì chiếc hoa tai này không phải của nó và càng không phải loại khuyên mà anh thường đeo. Hắn biết điều đó vì nếu như của nó hoặc anh thì sẽ được làm bằng saphia hoặc một loại đá hiếm nào đó chứ không thể nào là viên kim cương trắng tầm thường thế này. Hắn cầm lấy chiếc hoa tai mang vào nhà. Trong phòng khách hiện đã có 5 người yên vị và hắn là người thứ 6
-Kan à !_hắn lên tiếng
-Chuyện gì ?
-Có thứ này trong buồng lái xe của cậu, tớ biết nó không phải của Moon, có thể là…
Hắn đặt chiếc hoa tai lên bàn, anh nhìn và bất chợt nhíu mày
-Vũ Hạ Mỹ Ly !_anh nói
-Sao ? Của Mina ?_hắn bất ngờ hỏi lại
-Chẳng lẽ cô ta lại hãm hại anh bằng cách hèn hạ như vậy sao ?_Exline khó chịu
-Đúng là tiểu nhân mà !_Ruchia thêm vào
-Nhưng mấy hôm nay cậu và Moon đã đi đâu để bị cô ta hại thế chứ ?_Kaito hỏi
-Tớ và Moon đi xử lí công việc thôi !_anh nói dối vì không muốn quá nhiều người biết việc này
-Nếu em biết được thực sự cô ta là thủ phạm việc này thì em hứa là cô ta sẽ không lành lặn đâu !_Exline siết chặt tay
-A ! Đau !_anh rên khẽ, lúc nãy Exline siết tay làm cho miếng băng khiết vào vết thương
-Ơ..em xin lỗi !
Hắn đã bắt đầu nghi ngờ, có thật là đi xử lí công việc ? Liên quan đến Mina nữa, thêm một sự trùng hợp là anh, nó và Mina đều cùng mang họ Vũ, số người mang họ Vũ trên đất nước Việt rất ít. Họ có liên quan gì đến nhau hay không ?
Cuộc nói chuyện lại chìm trong yên lặng, mỗi người suy nghĩ một chuyện khác nhau nhưng quan trọng và ảnh hưởng đến họ nhiều nhất là nó