Chương 41: Yêu Lại Từ Đầu(1).

Tại quán nước, Tuấn và Mai vẫn còn ngồi lại bên cạnh nhau, im lặng không ai nói với ai lời nào. Lát sau, Mai mới lên tiếng:-Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp ba người ở đây.

-Thật ra bọn anh thấy các em ở đây nên mới vào…

Tuấn trả lời.

-Vậy à …

Sau đó lại là một khoảng im lặng rất dài. Cuối cùng Mai đứng dậy nói:

-Em phải về rồi.

- Để anh đưa em về.

Tuấn cũng vội đứng dậy yêu cầu.

-Không cần đâu.

Mai từ chối.

-Chỉ lần này thôi, có được không?

Giọng Tuấn có vẻ thành khẩn khiến Mai không nỡ từ chối nữa, cô gật đầu.

Trong cả chuyến đi, hai người chẳng ai nói gì chỉ im lặng. Tới khi xe dừng lại, Mai mới tạm biệt xuống xe, thì Tuấn lên tiếng hỏi:

-Dạo này em sống tốt chứ?

-Rất tốt. Em cảm thấy may mắn khi được như thế này.

Mai vội trả lời, cô đóng sầm cửa lại đi thật nhanh vào nhà.

Tuấn nhìn theo bóng dáng Mai đi vào nhau, cảm thấy như bản thân vừa vuột mất một thứ gì đó khiến tim đau nhói. Anh ngã người ra sau ghế, khẽ nhắm mắt thở ra một tiếng. Cảm giác này có phải là yêu không?

Tuấn không rõ? Anh đưa bàn tay áp lên trái tim mình, dường như nó đang đập mạnh.

[…] Nhiều khi anh mong được một lần nói ra hết tất cả thay vì…Ngồi lặng im nghe em kể về anh ta bằng đôi mắt lấp lánh. Đôi lúc em tránh ánh mắt của anh. Vì dường như lúc nào em cũng hiểu thấu lòng anh. Không thể ngắt lời, càng ko thể để giọt lệ nào được rơi.

Nên anh lùi bước về sau, để thấy em rõ hơn. Để có thể ngắm em từ xa âu yếm hơn. Cả nguồn sống bỗng chốc thu bé lại vừa bằng một cô gái. Hay anh vẫn sẽ lặng lẽ kế bên? Dù không nắm tay nhưng đường chung mãi mãi. Và từ ấy ánh mắt anh hồn nhiên đến lạ…

Chẳng một ai có thể cản được trái tim khi đã lỡ yêu rồi. Đừng ai can ngăn tôi khuyên tôi buông xuôi vì yêu không có lỗi. Ai cũng ước muốn khao khát được yêu. Được chờ mong tới giờ ai nhắc đưa đón buổi chiều. Mỗi sáng thức dậy được ngắm một người nằm cạnh ngủ say. Nên anh lùi bước về sau, để thấy em rõ hơn. Để có thể ngắm em từ xa âu yếm…Và từ ấy ánh mắt anh hồn nhiên đến lạ.

Vì sao anh không thể gặp được em sớm hơn?[…]

Rer theo đuôi Runa đi qua phía bên kia đường chờ đợi lấy xe trông thấy Đức và Ngọc Anh đi ra. Rer đứng sát sau lưng Runa cố tình gợi chuyện: "Em có thấy hai người đó đẹp đôi không?"

Nhưng thái độ của Runa vô cùng lạnh nhạt, cô không nói gì còn cố ý nhích người tránh xa Rer. Rer cũng không nói gì, miệng khẽ mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, huýt sáo...Lại tiến sát sau lưng cô. Cô tức giận quắc mắt nhìn về phía sau mình, nhưng gương mặt kia vẫn dưng dưng huýt sáo, vẻ không hề để ý gì đến cô.

Cô hậm hực chờ xe của mình từ người bảo vệ tới, cô cứ thế tiến lên xe của mình không thèm nhìn về kẻ phía sau.

Cô quyết định không ngó ngàng gì tới kẻ đeo bám kia. Nhưng lát sau cô thấy Rer đưa tay lên xoa xoa trán, mặt nhăn nhó có vẻ khó chịu, cô vội hỏi: "Anh bị say nắng à."

"Chắc thế, lâu rồi anh không đi bộ dưới trời nắng như thế này."– Rer khó nhọc trả lời.

"Vậy thì anh lên vỉa hè đi, rồi gọi xe tới đón." – Runa bèn khuyên.

"Không thích." – Rer hờn dỗi nói.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" – Runa thở dài nói, cái thói ngang bướng này cô biết rõ lắm.

"Đưa tay cho anh."" – Rer cười gian xảo nói, rồi không đợi cô cậu đưa tay nắm chặt lấy tay cô, đầu tựa nhanh vào vai cô.

"Này!!" – Runa quát lên.

“Aaa…Aaa, nhức đầu quá…" - Rer bèn giả vờ khổ sở nói. Làm cho mọi người đang đi đường cứ nhìn chằm chằm vào cô.

"Anh lên xe đi, em cho anh đi nhờ." - Runa đành ngồi im, để mặc tên này giở trò. Cho đến khi về đến nhà, Rer còn lẽo đẽo đi theo nhưng Runa đã nhanh chóng đóng cửa lại.

**

"Chị mau đến đây đi." – Tiếng Tiểu Hy - chính là đứa bé hai năm trước cô đã cứu. Cách đây một tuần Max đã đưa con bé về Việt Nam.

Tiếng Tiểu Hy vang lên hối thúc trong điện thoại khi Runa vừa tan làm. Cô ngỡ đã xảy ra chuyện gì vội hỏi chỗ rồi phi xe chạy đến. Khi tìm thấy Tiểu Hy thì mặt mày đã bơ phờ đứng thở không ra hơi. Nhưng bé lại đi cùng Rer, đang chơi trò chơi rất vui vẻ.

Hai người họ đã quen nhau bởi vì Max đã từng đưa Tiểu Hy về nhà họ Ám sống, khi đó cô vẫn còn ở nước ngoài. Và dường như tình cảm giữa Tiểu Hy có một sự gắn kết rất kì lạ và hai người làm thân rất hợp nhau.

Thấy Runa chạy đến, Tiểu Hy liền reo lên gọi, chạy đến gần. Đằng xa xa, Rer cho hai tay vào túi quần thong dong đi tới, miệng nở nụ cười hút hồn.

"Mau về thôi.""– Runa nhìn nụ cười của kẻ đáng ghét kia thì quay lưng đi, cô sợ mình sẽ bị nụ cười ấy thu hút, bèn lạnh lùng nói.

"Ừm, chúng ta cùng về." - Rer cười cười đáp. Rồi nhanh chóng, tay bế Tiểu Hy còn kia của con bé nắm tay Runa, trong cả ba người như một gia đình hạnh phúc. Mọi người nhìn họ đầy ngưỡng mộ.

"Chị đã lâu rồi, em mới có cảm giác gia đình." – Tiểu Hy vui vẻ nói, ánh mắt trong sáng cực kỳ hạnh phúc.

Runa bất giác thấy buồn. Cảm giác gia đình cô không thể nào cho Tiểu Hy được. Chỉ tại cô đến chậm một bước mà để cho cô bé thành kẻ không cha không mẹ thế nên cô đã rất ân hận.

Runa cũng không phản đối gì, vì cô biết dù có đuổi Rer cũng không chịu đi. Với lại có kẻ tình nguyện làm tài xế không công cho mình thì dại gì mà không nhận. Nhưng cô tự nhủ lòng, chỉ đến cửa nhà mà thôi…Nhưng cuối cùng Rer vẫn là vào nhà ăn cơm rồi mới thong thả ra về.

Hôm sau, Tiểu Hy được Mai dẫn đi chơi bên ngoài sẽ không về nhà. Cho nên Runa cũng không vội về nhà, cô làm hết công việc rồi mới ra về. Nhưng khi vừa đến cửa nhà đã thấy một bóng người ngồi gập xuống bên cạnh cửa. Không cần nghĩ, cô cũng biết là ai. Cô lạnh nhạt nói:

"Hôm nay không có Tiểu Hy làm cớ cho anh vào nhà nữa đâu."