Chương 29: Gặp Nhưng Không Ở Lại.

Bây giờ không phải là một cái tát nữa mà là cái đấm của Đức. Anh không thể người khác nói như vậy về người con gái anh yêu được mặc dù đó là bạn anh anh em của anh đi chăng nữa.

"Mày nói cái gì vậy hả thằng kia?"

"Tôi cấm anh nói về chị tôi như thế, tôi cấm anh, cấm anh…" - Ngọc Anh vừa nói vừa khóc rồi ngồi sụp xuống. Trong phòng vọng ra ngoài chỉ có tiếng khóc thê lương của Ngọc Anh mà thôi.

"Thôi đủ rồi! Đức đưa Ngọc Anh về đi còn Tuấn cậu về cho tôi khi nào tâm trạng mọi người ổn định tôi sẽ nói chuyện sau. Không được ai phản đối, tôi đi đây."- Nói xong Rer lạnh lùng khoác áo bỏ đi. Anh không muốn để cho mình giống họ bởi vì anh cũng biết anh yêu Runa. Nhưng tuyệt đối không thể để họ mù quáng về tình yêu như thế.

Cuộc sống xa hoa về đêm ở nơi đây đều như thế, du͙© vọиɠ tiền tài có thể lấy đi nhân cách lương thiện của mỗi người. Ma túy rượu chè mọi thứ đều không thiếu…Người xấu đều được lộ gương mặt thật của mình ra ngay sau khi bước đi khỏi tấm màn chắn. Mọi thứ đều cứ nghĩ như là mơ, khi con người chỉ biết chà đạp lên nhau để tồn tại.

**

Màn đêm yên tĩnh, căn phòng được thiết kế một cách đơn giản đang chìm trong bóng tối đột nhiên được phát sáng. Cửa sổ được kéo ra một nửa nhìn xuống đường màn đêm u tối không một bóng người nào nhưng vẫn còn một chiếc xe BMW đen đỗ ở cách đấy không xa. Bên trong xe thấp thoáng bóng người đàn ông có đôi mắt u sầu vẫn cứ nhìn về phía căn phòng mới được bật sáng kia tay phải cầm điếu thuốc đang cháy rực lửa li ti.

Rer nhìn ra lên cửa sổ với ánh mắt đầy vẻ thê lương, trước nay cũng thế bây giờ cũng thế. Cô chưa từng cho anh cơ hội giúp cô trọn một chuyện gì đó. Cô có biết nhiệm vụ lần này nguy hiểm như thế nào không? Cô có biết anh đã vì cô lo lắng như thế nào không?

Nhưng mọi thứ anh làm đều được cô đáp trả bằng hai chữ “Không cần” nó như một vết khứa cắt sâu vào tim anh. Anh biết cô kiên cường, anh biết cô không cần sự thương hại của người khác. Nhưng cô có biết không, thứ tình cảm của anh dành cho cô không phải là thương hại. Mà là tình yêu giữa một người đàn ông với một người đàn bà.

Anh không biết tình yêu đó xuất phát từ lúc nào, anh chỉ biết khi thấy cô ở bên Max đều khiến tim anh không ngừng nhỏ máu. Gương mặt cô ẩn hiện nụ cười mỉm khiến anh cảm thấy trong lòng rạo rực đến lạ thường. Khi nhìn thấy gương mặt cô thoáng có chút đau khổ kèm bi thương thì anh cảm thấy trong lòng bình khó chịu đến không thể nào thở được.

Căn phòng bỗng chốc cũng tối hẳn.

“Runa em luôn cố chấp như vậy sao?”

**

Cứ như vậy chẳng mấy chốc thời gian lại trôi đi thật nhanh lại qua tới mùa hạ rồi. Mùa hạ nói chung được nhìn nhận như là mùa với những ngày có thời gian ban ngày dài nhất và nóng nhất trong năm. Trong đó ánh sáng ban ngày là chủ yếu, mặc dù ở các mức độ khác nhau theo vĩ độ. Ở các vĩ độ cao, thời gian chạng vạng chỉ kéo dài trong vài giờ, càng lên các vĩ độ cao hơn thì thời gian chạng vạng càng ngắn lại.(Nếu tính cùng một thời điểm nhất định trong mùa hạ.)

“Hoa đã nở rực rỡ khắp nơi, vườn trước vườn sau, nhà nhà. Các học sinh đã mãn khóa, các học viên đã tốt nghiệp/ ra trường. Người người đang sửa soạn đi nghỉ hè... Như mọi năm đang sửa sang các cửa hàng của mình để đón chờ người Việt khắp thế giới sẽ về đây - Việt Nam - dạo chơi ít tuần, ít tháng ...Chúng tôi nghe nói "Phiên Chợ Đêm." sẽ được mở ra, ngay phía trước Trung tâm thành phố lần đầu tiên tại khu phố Bolsa. Để chào mừng du khách đến từ nhiều nơi trên thế giới. Trong nền Kinh tế còn nhiều khó khăn, xin cầu mong quý vị thương gia, các bạn hàng sẽ có một Mùa Hè Thịnh Vượng, dần dần trở lại không khí phồn thịnh như những năm xưa.” Tiếng người dẫn chương trình trên tivi phát lên.

Chiếc đĩa phần mềm SOS đó chỉ là một bài kiểm tra do Max đề ra để kiểm tra thực lực của mỗi người cũng là để Ác Ma và Sáo Quỷ gần nhau. Sắp gần đến ngày hội Vampe ngày hội máu của thế ngầm rồi, ba tháng qua trôi đi khiến Runa cũng không thể làm nó ngừng lại từng chút được. Ngày mà Ác Ma phải đối đầu với Sáo Qủy có lẽ chính là ngày cô sẽ không bao giờ quên được.

Cô ngồi trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ nhìn vào gương mặt trắng mịn của mình, bất giác nhếch mép cười khinh bỉ. Cô đưa tay lên vuốt cánh môi hồng một cách nhẹ nhàng đầy nâng niu. Đôi môi này từng được người đàn ông đó chạm vào, từng được người đàn ông đó tham lam chiếm giữ.

Cô thích cái cảm giác được nhìn thấy hắn từ phía sau lưng, bờ vai rộng như chứa cả một giang sơn bên trên đó. Cô mỉm cười, một nụ cười tự xót cho chính bản thân đầy hèn nhát của mình. Cô từng thề, thề trước ngôi mộ của cha mẹ, cô nói cô sẽ trả thù. Cô nói cô sẽ không yêu bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này. Cô ích kỷ tự cho mình là người có thể làm được bất cứ mọi chuyện.

Nhưng cô không biết được rằng từ khi người đàn ông đó bước vào cuộc sống của cô thì mọi thứ đã không còn theo quỹ đạo riêng của nó.

Runa đứng lên đi lại phía hộc bàn lấy bên trong ra chiếc mặt nạ màu bạc sáng lóa. Cô khẽ kéo ngón tay trỏ theo đường viền của chiếc mặt nạ. Nó đã theo cô trong suốt mấy năm qua, nó rất đẹp rất có khí chất của một bảo vật nguy hiểm vô giá.

Trên người cô lúc này là bộ đồ đen bó sát vào phần cơ thể, cặp đùi thon dài càng thêm sắc nét. Chiếc eo nhỏ nhắn được bao bọc không chút sơ hở làm cho người thấy có một ý nghĩ rằng “Càng kín càng thích”. Cô đeo chiếc mặt nạ lên mặt mình điều chỉnh góc độ cân bằng rồi buộc sợi dây qua đầu một cách chắc chắn. Khi trang bị cho mình xong mọi thứ cô bước lại phía chiếc gương. Tay nhấn nhẹ vào góc bên phải trên cùng chiếc gương tạo ra tiếng.

“Tít … Cạch.”

Một cái tủ nhỏ tự động di chuyển ra, bên trong cái tủ đó là dây thừng bằng da rắn mà Runa thường dùng. Là một bảo vật đáng giá, kế bên nó là súng bắn tỉa rất có lợi cho nhiệm vụ lần này. Nhiệm vụ lần này là trừ khử người sẽ đứng ra đề cử cho Sáo Quỷ trong ngày Vamper đó.

Hắn ta là người Hà Lan có tên là Vicky. Bối cảnh gia thế ông trùm đứng thứ hai của Hà Lan là con người cực kỳ cẩn thận về mọi mặt. Có rất nhiều vợ nhưng chưa hề có một đứa con nào ngoài một đứa con gái 20 tuổi còn đang học bên Bỉ.

Cầm khẩu súng trên tay cô cẩn thận lắp đầy đạn và bỏ theo bên mình hai hộp phòng bị. Nhét chúng vào bên trong lưng quần thật chặt. Sau đó cô tiến đến bên cửa sổ, màn đêm bên ngoài trông thật lạnh. Bàn tay cô vô thức nắm chặt vào nhau tạo ra những âm thanh rơm rớp.

“Vù...”