Chương 11: Hoa Mắt.

- Này, cô nói ai là Thái Giám đấy!!

Rer sừng cổ lên quát.

Runa định phản phác lại thì có chuông điện thoại reo liền đi ra ngoài nghe máy rồi chạy vào trong báo về trước. Rer khẽ nhìn theo dáng cô chạy, nụ cười cô nở trên môi. Không biết có chuyện vui gì.

Rer định đứng dậy và kéo bọn kéo bọn kia về nhưng sững lại vì một bánh ga to đáp thẳng anh may anh lé kịp.

Kèm theo lời nói:

- Rer em tặng anh đó, anh thật đẹp trai!!

Rer ngẩn người giận dữ đẩy bánh vào mặt ả rồi bỏ đi. Đức đập bàn cười:

- Thời đại này tặng bánh kì ghê nhở?

Tuấn đá chân Đức rồi ra hiệu sắp có trận đại hồng thuỷ rồi đây. Rer bỏ đi, Mai mải nhìn theo phía anh ta. Mà không để ý có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Tuấn không hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì mà nhìn Mai có vẻ thích Rer như vậy khiến anh buồn chán.

Mọi người giải tán, Ngọc Anh cũng không nói gì và kéo Mai về. Ngọc Anh lái xe, Mai ngồi ghế sau im lặng nhìn ra cửa kính suy nghĩ mông lung.

Ngọc Anh hơi khó hiểu không biết Mai có tâm trạng gì mà cô buồn thế kia. Thỉnh thoảng, Mai thở dài thườn thượt, Ngọc Anh hỏi mà Mai không muốn trả lời.

Ở một con đường khác, Tuấn là người lái xe, ngồi phía sau là Rer với bộ mặt lạnh như tiền còn Đức thì vừa nghe nhạc vừa ngân nga theo. Ánh mắt lu mờ nhìn về phía trước như đang ngủ gật.

Két…!!

Chiếc xe đối diện thắng gấp, Tuấn cũng vội vàng thắng xe lại. Đầu xe này đâm vào đầu xe kia khiến cả xe hai đều xước xát nhưng không gây thương tích về người. Đức đang cầm điện thoại mà bất ngờ rơi xuống ghế, tất cả bị đẩy người về phía trước.

- Tuấn cậu chú ý đi đâu vậy?

Đức mở cửa xe bước xuống, Rer và Đức biết lỗi này là của Tuấn vì cậu ta vượt đèn đỏ. Ngồi im lặng trên xe, không nói gì hết. Rer giải quyết xong mọi chuyện, đền tiền cho người ta rồi tự động vào vị trí lái và đẩy Tuấn sang bên cạnh. Tuấn ngoan ngoãn dịch sang.

- Cậu bị sao?

Rer khe khẽ lên tiếng.

- Hơi buồn ngủ chút, giờ tỉnh rồi.

Tuấn cười. Thật ra có gì đó đang hoành hành trong tim Tuấn…Một chút yêu thương mong manh chỉ một chút thôi…

- Ố, kia chẳng phải Runa sao? Sao lại đi cùng Max nhỉ?

Cả xe đang im lặng, bỗng Đức nhìn ra cửa ô tô thốt lên. Nhanh như cắt, Tuấn cũng tò mò mà ngó đầu ra khỏi xe nhưng chẳng thấy gì.

- Cậu bị hoa mắt à?

Tuấn thụt đầu vào và nói.

- Hay là thế, nhìn giống thật.

Đức lẩm bẩm, Rer chỉ tập trung lái xe mà không lên tiếng. Sắc mặt lạnh tanh. Hắn không thể nghĩ Runa lại có quan hệ gì đó với Max trùm Macao được.

Xe đi qua một trung tâm thương mại đang ồn ào náo nhiệt, tiếng loa oang oang báo hàng giảm giá. Hàng mới nhập thêm, thu hút rất đông đảo người đến mua. Đức ngó mặt ra, thấy vui vui liền kêu Rer lái xe vào trong đó xem thế nào.

- Không quan tâm.

Tuấn phũ phàng nói.

Trong ba người, chỉ có Đức là thích ồn ào náo nhiệt kể cả sáng lẫn đêm. Còn Rer và Tuấn chỉ thích náo nhiệt vào buổi tối nên cả hai đều lắc đầu bảo Đức.

Thích thì vào một mình.

Đức năn nỉ mãi nhưng hai người kia không chịu, Rer nói đều đều.

- Về nhanh còn vứt xe đi sửa nữa, hỏng hết cả đầu xe rồi.

- Nó còn giảm giá hết tuần này cơ, mai cậu đi đâu muộn? Bây giờ mệt chết người.

Tuấn than Đức nghe anh nói vậy, liếc qua trung tâm thấy biển báo giảm giá từ ngày Mười Hai đến ngày Mười Tám.

Không ngờ là Tuấn còn tia nhanh hơn cả Đức. Miệng thì nói là không quan tâm...

- Mai là hết hàng đẹp.

Đức.

- Mai đưa cậu ra chợ mua đồ cho rẻ, đầy hàng đẹp.

Rer cười trêu.

- Mục đích của tui là vào đó mua đồ tặng cậu mà, ha ha.

Đức phá lên cười, Rer làm mặt lạnh nhìn Đức…Đức nhanh chóng nói ngay.

- Thì chúng ta đang nghèo, hic hic.

- Ừ thì nghèo!

Rer không dọa nạt Đức nữa, cũng chẳng quay đầu xe lại mà cứ lạnh lùng lái xe về. Đức thì đang tức chết đi được.

Trong trung tâm thương mại, có hai cô gái đang hò hét ầm ĩ vì mua được một loạt gấu bông to hơn người mà lại còn rẻ nữa.

- Ui, đằng kia có gấu Pokemon, xinh quá, giảm 50%, ha ha rẻ quá.

Ngọc Anh chỉ chỉ về phía gian hàng bày những chú gấu nâu.

Hai cái tai tròn tròn, viền tai màu nâu, bên trong màu vàng, đôi mắt đen đậm cùng chiếc mũi xinh xắn. Mai chưa kịp nhìn thì àp đang kéo cô nàng chạy ầm ầm ra chọn gấu rồi.

- Oa, đẹp quá, gấu này Mimi thích lắm phải không?

Mắt long lanh nhìn gian hàng. Mai gật gật đầu thích thú.

**

Runa rời khỏi căn phòng mà khi nãy mình vừa xuất hiện với một tốc độ nhanh nhất có thể. Chiếc váy trên người cô có phần hơi nhàu nhĩ. Do khi nãy đánh nhau với tên đàn ông nên nhìn cô bây giờ rất tàn tạ.

Mỗi khi gϊếŧ người tâm trạng của cô lại như thế này, nó không giống như cái vẻ bề ngoài lạnh tanh của cô. Ngoài trời gió thổi một lúc một lạnh, bàn tay cô bất giác nắm chặt lại với nhau.

Chỉ mong cơ thể mình có thể ấm lên một chút nào đó. Khi nãy chính bàn tay trắng trẻo này đã cướp đi sinh mạng của hai người đàn ông giàu sang quyền quý. Cơ thể chỉ có duy nhất mùi máu tanh.

Thế giới này là như vậy, muốn sinh tồn thì phải có khả năng và sự liều lĩnh. Cô từ khi sinh ra đến nay đã không có sự lựa chọn cho số phận của mình. Chỉ biết nghe theo sự sắp đặt và bố trí của người khác.

Mọi người tập trung vào mật thất là lúc 4 giờ sáng.

- Đó là điều mà bọn con nên làm.

Cả ba người đều đồng thanh lên tiếng, gương mặt họ cúi xuống đất.

- Lần này các con đã làm kinh động thế giới ngầm, hãy nhớ cho kĩ giữ bí mật thân phận của mình tuyệt đối. Không được để cho bất cứ người nào phát hiện ra thân phận của các con…Khi biết có người nghi ngờ hành tung của mình thì ngay lập tức gϊếŧ không tha. Thời gian tiếp tới các con còn phải vất vả hơn như thế này rất nhiều.

Ông quản gia cầm mớ tài liệu đọc.