- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Trả Thù Câm Lặng
- Chương 8
Sự Trả Thù Câm Lặng
Chương 8
Hoàng ngắt điện thoại, cảm giác khó chịu và bực bội khi biết người mình yêu liên tục nói dối khiến cho anh như sắp tăng xông. Hai tai trở nên nóng đỏ, Hoàng không ngừng túm lấy tai mình, rồi vò đầu tóc xù lên như cái tổ quạ.
Vì sao Trâm lại phải nói dối anh như thế? Rốt cuộc cô có bí mật gì mà không thể nói với anh được chứ? Cắn răng nghĩ ngời hồi lâu, Hoàng chợt nhớ lại lần nói dối trước đó của Trâm.
Đêm hôm đó, cô đuổi anh lên nhà để gặp quản lý của mình, kỳ thực chẳng có người nào là quản lý của cô. Đó là Tuấn. Án theo cái biểu hiện khi nãy, có khi nào lần này cô cũng đi gặp hắn hay không?
Hoàng nghiến răng nghiến lợi. Anh không muốn nghĩ nữa, đi xác nhận thì sẽ biết thôi. Túm chiếc áo khoác vừa mới vắt trên cây treo được một thoáng, anh quàng vội nó lên người, rời khỏi nhà.
Cùng lúc đó, Trâm vẫn đang duy trì tư thế ngồi trên đùi của Tuấn. Mặc dù cô có ý muốn đẩy ra, nhưng hắn có vẻ như không hề muốn buông tha cho cô.
- Em thích cậu ta rồi.
Tuấn buông lời khẳng định. Hắn rõ là đang tức giận, tiếng gằn thoát qua cổ họng, xuyên qua bờ môi mỏng manh. Mỗi lần tức lên, hắn đều dùng vẻ mặt lạnh lẽo, âm trầm ấy mà nói chuyện với cô.
- Em phạm quy.
Nếu như nói Tuấn là ân nhân của Trâm thì cũng chẳng đúng lắm. Hắn cứu cô, cho cô tiền làm thẩm mỹ để vớt vát lại gương mặt vốn bị hủy một nửa, hắn không tiếc tiền đầu tư cho cô, tạo cơ hội để cô được trả mối thù của mình. Trâm thật sự không hiẻu vì sao hắn lại có thể đối xử với mình tốt như vậy.
Hóa ra, tất cả cũng chỉ vì muốn chiếm đoạt cô mà thôi. Giống như bỏ tiền ra nuôi dưỡng một sủng vật, hắn muốn nắm giữ cô trong lòng bàn tay mình, muốn cô chỉ thuộc về mình.
“Tôi không yêu anh ta. Tôi chỉ là lợi dụng… ”- Trâm khoa chân múa tay.
- Ồ, thật thế sao? Vậy tại sao em lại chần chừ như thế? – Tuấn bật cười, đưa ra câu hỏi đầy giễu cợt, tố cáo sự dối trá của Trâm.
Trâm quay mặt né tránh hắn. Tuấn chẳng những không buông tha cho cô. Hắn một lần nữa túm lấy cằm cô, kéo về phía mình.
- Trả lời tôi.
Hơi thở của Tuấn vờn qua vờn lại trước đầu mũi Trâm. Trước giờ cô vẫn biết Tuấn là kiểu người chiếm hữu, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ hắn sẽ lại quản mình. Đây đúng là một bước ngoặt mà cô không thể đoán trước được.
Cô lại lắc đầu.
- Nói dối. – Tuấn quát lên. – Mỗi lần như vậy, em sẽ không dám nhìn tôi.
Hắn còn thuộc nằm lòng cả biểu hiện cảm xúc của cô. Trâm sợ run người, hai mắt nhắm tịt lại. Người đàn ông này vì sao lại trở nên đáng sợ như vậy?
- Nhớ cho kỹ. Em là của tôi.
Tuấn thì thầm bên tai cô, hơi nóng quẩn quanh vùng cổ làm cô nổi da gà. Dứt lời, hắn lui về, bất chợt đặt môi mình lên môi Trâm. Cô giật mình, trừng mắt lên nhìn hắn, bất động không thể làm gì. Làn môi mỏng lạnh ngắt chiếm lấy linh hồn cô, làm cô ngạt thở, khiến cô cảm thấy mình sắp bị bôi đen.
Cô không thể đẩy hắn ra, nhưng đã có người khác thay cô làm việc này. Hoàng chẳng biết đến từ bao giờ. Anh chen vào giữa hai người, túm cổ áo Tuấn, vật hắn ngã ra sàn. Trâm như người chết đuối vớ được cọc, cô vội vàng chạy về phía anh, trốn ra sau lưng anh.
- Hắn làm gì em? – Hoàng thấy vẻ sợ hãi trên mặt cô, máu nóng xông lêи đỉиɦ đầu. Hai mắt anh đỏ vằn, quên mất lý do mình đến đây là gì. Trông Trâm thê thảm như vậy, chỉ có thể là do bị người khác bắt nạt. Xuất phát từ tâm lý bảo bọc, anh nhanh chóng bỏ qua mối nghi ngờ với cô.
Trâm cắn môi, cô không thể trả lời, cũng không biết trả lời anh ra sao. Hai tay cô túm chặt lấy áo anh, không muốn xảy ra bất kỳ xô xát nào.
- Được. Anh không đánh hắn. Nhưng em phải cho anh biết chuyện gì đang xảy ra. Hắn là ai? Vì sao em lại nói dối anh để đi gặp hắn.
Hoàng chỉ tay về phía Tuấn, kẻ đang lồm ngồm bò dậy từ trên sàn. Tuấn không tỏ ra chột dạ, hắn thậm chí còn nhăn nhở cười.
- Sao cậu không hỏi tôi luôn đây này? Tôi là ai, chẳng phải tôi rõ hơn hay sao?
- Tôi không hỏi anh. – Hoàng gắt lên. – Biết điều thì biến đi, đừng đến gặp cô ấy nữa. Trâm là vợ tôi.
Hoàng vội vàng xác nhận mối quan hệ này. Tuấn bĩu môi, nhướng mày nhìn cô, xem chừng rất đắc ý. Trâm đưa mắt đến hắn với vẻ cầu khẩn. Cô không thể để mọi chuyện bị vỡ lở lúc này. Nếu Tuấn nói ra, kế hoạch của cô sẽ hỏng bét. Cô không muốn chưa trả thù được mà đã bị người ta lật tẩy rồi đuổi đi. Hơn nữa, một phần nào đó, cô không muốn Hoàng khinh thường mình.
- Chúc mừng em, người ta đã thừa nhận rồi đấy. Việc còn lại em tự giải quyết đi.
Tuấn nhịn xuống ham muốn tranh giành, để lại một câu lấp lửng rồi bỏ đi. Hoàng cũng không muốn đuổi theo hắn. Anh từ đầu đến cuối vẫn nhìn cô chằm chằm, đợi chờ một câu trả lời.
Trâm nuốt một ngụm nước bọt. Có lẽ cô nên thỏa hiệp với mong muốn nào đó, trước để anh hạ hỏa, rồi mới kiếm chuyện mà giải thích được.
- H… Hoàng. – Trâm cố gắng bật ra được một từ. Phản ứng của Hoàng so với Tuấn chẳng khác biệt là bao. Vẻ tức giận trên mặt nhường chỗ cho sự kinh ngạc, khi nghĩ rằng cô có thể nói.
Nhưng Trâm không thể nói được, đó là sự thật. Cô dùng thủ ngữ, nói với anh.
“Em sẽ giải thích mọi chuyện, nhưng chúng ta về nhà đã được không?”
Trâm không phải thần thánh. Cô muốn tìm cách kéo dài thời gian để nghĩ một cái cớ hoàn hảo.
- Không. Nói luôn ở đây đi. Em rốt cuộc đang giấu anh cái gì? Ngay cả việc em có thể nói, em cũng không cho anh biết.
Hoàng kiên quyết phải nhận được câu trả lời ngay lúc này. Trâm thở dài, gấp gáp, suy nghĩ rối loạn thành một nùi.
“Hắn là ông chủ của em.” – Trâm đành phải trả lời thật. Cô giấu anh rất nhiều chuyện, đành phải chọn lọc ra một vài chi tiết tiêu biểu mà lấp liếʍ toàn bộ sự thật đằng sau.- “Hắn đã từng giúp đỡ em rất nhiều, sau khi bố em qua đời vì tai nạn.”
“Em không biết là hắn thích em.”
Cô rầu rĩ, điều này hoàn toàn là sự thật. Cho đến khi hắn thừa nhận bản tính của mình, và sự kiểm soát của mình với cô, cô mới biết được chính xác suy nghĩ không an phận của hắn đối với mình.
- Tại sao phải nói dối? – Nghĩ đến chuyện này, Hoàng lại không nhịn được. Anh là người không hiểu lý lẽ đến thế hay sao?
“Em không muốn anh nghĩ ngợi. Em định sẽ tự giải quyết chuyện này.” – Trâm rì rầm nói nhỏ như một bé gái phạm lỗi sai, bị trách phạt.
Hoàng nắm lấy tay cô, cảm xúc dịu xuống chút ít.
- Được rồi. Từ giờ không được giấu anh chuyện gì nữa. Chúng ta sắp kết hôn, sẽ thành vợ chồng, có gì đều cần chia sẻ cho nhau. Anh có thể giúp đỡ em mà.
Trâm ngoan ngoãn gật đầu.
- Vừa nãy em có gọi tên anh. – Hoàng nhắc lại chuyện vừa rồi, trong lòng có chút vui mừng. – Gọi lại được không?
Thấy anh vui vẻ như vậy, cô không nỡ từ chối, dù rằng việc này khiến cổ họng cô đau rát.
- H…Hoàng.
Anh cười tít cả mắt. Hoàng chộp lấy bàn tay cô.
- Anh biết lý do em không thể nói được. Vấn đề tâm lý này hoàn toàn có thể chữa. Chúng ta đi tìm bác sĩ, được không?
Trâm chần chừ một chút rồi lại gật đầu. Cô đã để lộ chuyện này cho anh biết, cũng đoán được Hoàng sẽ yêu cầu mình chữa bệnh. Đâm lao thì phải theo lao thôi, cô cũng không còn cách nào khác.
***
Bà Thủy ngồi trên giường, hai tay cầm chặt điện thoại, mắt nhìn chằm chằm vào tấm ảnh trước mặt. Vẫn là hình ảnh thi thể cô bé đó, trông ghê rợn biết bao nhiêu. Bà cắn môi, nghĩ đến nát cả óc cũng vẫn không thể đoán ra được kẻ gửi tấm ảnh này là ai.
Số điện thoại lạ bất chợt gọi đến. Bà Thủy giật mình, suýt chút nữa quăng điện thoại xuống đất. Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, bà ấn nghe, áp điện thoại lên tai.
- Ai?
Đối phương trầm ngâm một chút, rồi phun ra điệu cười nhàn nhạt.
- Bà không biết tôi. Nhưng bà, và cả những gì mà bà làm, tôi biết rõ tất cả.
Giọng nói lạ lẫm vọng bên tai, đầy tính đe dọa khiến cho bà Thủy lạnh sống lưng.
- Cậu muốn gì ở tôi?
- Gặp mặt chút thôi. Thế nào?
- Cậu muốn lấy gì trao đổi?
Bà Thủy ra điều kiện. Bất cứ thứ gì, bà có thể dùng bất kỳ giá nào để bịt kín chuyện này.
- Đừng sốt sắng. Tôi chỉ muốn một cuộc gặp mặt mà thôi. Địa chỉ tôi sẽ gửi đến cho bà. Thế nào, bà có đi không?
Cắn răng, bà Thủy nghĩ đến đủ biện pháp để bảo đảm an toàn cho mình. Đối phương không cho bà cơ hội suy nghĩ và thời gian, đầu dây bên kia vọng đến một tiếng thở dài đầy chán nản.
Đúng lúc này, ông Nhậm bước vào phòng. Bà Thủy vội vàng cúp điện thoại, giấu xuống chăn. Ông Nhậm không chú ý đến hành động của bà, chỉ mau chóng bò lên giường.
Bà Thủy xoay người, chờ ông Nhậm ngủ rồi mới lén lút gửi tin nhắn đi: “Được. Cậu gửi địa chỉ đi.”
***
Trâm không ngủ được. Nghĩ về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, cô rối rắm và bồn chồn không yên. Mọi thứ dường như sắp vỡ tung, cả kế hoạch của cô, cả tình cảm của cô, những bí mật mà cô che giấu bao lâu nay, sự đau đớn và đơn độc đè nén trong l*иg ngực,… Tất cả dồn nén và chèn ép khiến cô sắp phát điên. Cô không thể bỏ cuộc, cho dù muốn buông xuôi đến cỡ nào.
Trâm đã ở trên thuyền, dong buồm ra giữa đại dương, không thể quay đầu. Cô rời giường, đi vào nhà tắm, khóa chặt cửa lại.
Hoàng mở bừng mắt, anh biết Trâm không hề ngủ. Anh lén cầm điện thoại của Trâm lên xem, nhưng mục tin nhắn hoàn toàn trống không, chẳng có gì ngoài vài tin nhắn báo cáo công việc, cùng với tin gửi cho anh và Ngọc.
Thất vọng thả điện thoại xuống bàn, Hoàng định quay về giường tiếp tục giả bộ ngủ, nhưng sự chú ý của anh đã bị thứ khác thu hút. Đó là những mẩu giấy vụn trong thùng rác ở ngay dưới chân bàn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Trả Thù Câm Lặng
- Chương 8