- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Trả Thù Câm Lặng
- Chương 6
Sự Trả Thù Câm Lặng
Chương 6
Bà Thủy siết chặt lấy cái điện thoại, hô hấp dần trở nên khó nhọc. Biểu hiện của bà quá mức rõ ràng, tất cả mọi người trong bữa trà đều nhận ra.
- Bà sao vậy? – Ông Nhậm quay sang nhìn vợ mình với vẻ lo lắng.
Hoàng cũng nhổm cả người dậy. Bà Thủy nhanh chóng tắt điện thoại, giấu ra sau lưng. Cứ ngỡ hành động này sẽ chẳng ai thấy được, nhưng làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt dò xét của Trâm cho được.
Cùng chạm mắt với Trâm, bà Thủy vội vàng cúi đầu xuống.
- Không sao. Không có gì. – Bà Thủy khẩn trương đến mức nói cùng thành lắp bắp. – Tôi hơi lạnh, lên phòng lấy áo rồi lại xuống.
- Để con đưa mẹ đi.
Hoàng đón lấy tay bà Thủy, đưa bà lên nhà. Trâm ngoái đầu nhìn theo bà, thấy được rõ ràng bà Thủy đang run rẩy. Cô không biết bà đã gặp phải chuyện gì, nhưng biểu hiện kia cho thấy, chắc chắn là bà đã làm gì đó khuất tất, để người ta nắm được điểm yếu mà đe dọa.
Liệu chuyện đó có liên quan gì đến cô hay không đây? Bà ấy cũng biểu hiện như vậy khi thấy giỏ hoa quả và hộp trà nhài mà cô mang đến. Bà ấy sợ cô. Trâm nhận ra điều này, mối nghi ngờ càng đặt trên người bà Thủy. Nếu như, bà Thủy là người đứng sau tất cả vụ tai nạn thì sao?
Ông Nhậm đẩy đĩa hoa quả ra trước mặt Trâm, khiến cô giật mình, kéo suy nghĩ của cô quay về với hiện thực.
- Chút nữa lại xuống thôi, con cứ tự nhiên nhé.
Trâm cười nhẹ đầy lịch sự, gật đầu một cái. Cô không dùng thủ ngữ với ông Nhậm vì ông sẽ không hiểu, cho nên đã lấy giấy bút ra viết lời cảm ơn.
- Không cần khách sáo thế. Dù sao sau này cũng sẽ thành người nhà.
Lời này của ông Nhậm khiến cho Trâm hơi sửng sốt. Người nhà sao? Ông đã chấp nhận cô rồi ư? Trâm có vẻ xúc động nhìn ông, khiến cho ông Nhậm nhận ra mình dường như đã lỡ lời.
- À, con quen thằng Hoàng thì cũng biết đấy, nó bướng cực kỳ, chẳng chịu nghe lời ai bao giờ đâu. Cho nên chuyện gì nó đã quyết, người làm bố mẹ như bác cũng chỉ có thể chấp nhận thôi.
Trâm cúi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng. Chuyện này cô không hề biết, những lúc ở bên cạnh cô, Hoàng đều rất nghe lời. Anh không hề phàn nàn, hay bày tỏ ý kiến gì cả, giống như một con cún khổng lồ quấn quanh chủ nhân của mình, tùy thời mà nghe lời cô sai bảo. Nghĩ vậy, Trâm lại hơi cười, dùng từ như vậy để miêu tả anh có quá đáng không nhỉ? Dù sao thì, Hoàng đối tốt với cô là sự thật, nhiều khi tốt đến mức khiến cô quên mất cả mục đích của mình.
Thấy biểu hiện của Trâm, ông Nhậm lại nghĩ mình lỡ lời lần nữa, khiến cô buồn bực vì cái từ “chấp nhận” kia.
- Con đừng hiểu nhầm nhé, ý bác không phải vậy đâu. Không phải mọi người không thích con, bác thấy con rất tốt. Nếu thằng Hoàng thích con đến vậy, chắc chắn con đã để lại cho nó ấn tượng đặc biệt.
Trâm viết lên giấy: “Vâng, con hiểu ạ.”
Ông Nhậm lại tiếp tục.
- Cả mẹ nó nữa, ngoài mặt thì thế thôi, nhưng trong lòng không có ý gì đâu. Mẹ nó chỉ là lo lắng quá, con đừng buồn nhé.
Mấy lời này đều là dối trá cả. Nếu như không có ý gì, tại sao bà lại lên tiếng đe dọa cô, muốn cô rời xa Hoàng? Những việc mà bà Thủy làm cũng chỉ thiếu nước đem tiền đập vào mặt cô, đuổi cô đi mà thôi. Nhưng Trâm đến với Hoàng đâu phải vì tình yêu hay tiền bạc, cái cô muốn, là làm gia đình họ tan nát, là tìm kiếm chứng cứ phạm tội mà mười mấy năm trước họ đã gây ra cho bố cô, cho cô.
***
Hoàng đưa bà Thủy lên phòng, bà nhanh chóng vào nhà vệ sinh, khóa cửa. Anh lo lắng gọi với theo.
- Có sao không mẹ? Sao mẹ nói là lạnh, lên lấy áo?
Bà Thủy đứng trước bồn rửa mặt, xả nước lạnh vốc lên mặt để làm bản thân bình tĩnh lại.
- Không sao đâu. Mẹ bị đau bụng lạnh chút xíu thôi. Con cứ xuống nhà trước đi.
Xong xuôi, bà xoay người bấm khóa cửa nhà vệ sinh. Lúc này bà Thủy mới có thể buông ra một tiếng thở dài, thế nhưng hai tay vẫn đang run lên lẩy bẩy. Nhớ lại tấm ảnh ghê người kia, bà không kìm được mà lạnh sống lưng.
Năm đó, sau khi người tài xế lái xe của con trai chết, chính bà là người truy sát con gái ông. Bởi vì cô bé cũng ngồi trên xe, nhưng kết quả khám nghiệm hiện trường lại không hề thấy tung tích cô. Làm chuyện xấu mà để lại dấu vết thì chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, cho nên bà mới ra lệnh đuổi cùng gϊếŧ tận. Bao nhiêu năm qua, bà vẫn truy tìm mà không hề có kết quả.
Nhưng ai là người gửi tấm ảnh kia mới được chứ? Người đó muốn chứng minh điều gì đây? Cô bé đó còn sống ư, hay là muốn nói với bà rằng người đó đã chết, không cần tìm kiếm nữa?
Ở bên ngoài, Hoàng sốt ruột ngồi xuống ghế dựa, đợi chờ bà Thủy. Mẹ anh hoàn toàn không có động tĩnh gì, có lẽ là đau bụng thật. Hoàng thật ra không tin lời bà Thủy nói, bởi anh cũng nhận thấy sự khác lạ của mẹ mình khi nãy, sau khi bà xem điện thoại xong thì gần như trắng bệch cả mặt.
- Đã xảy ra chuyện gì? – Hoàng lẩm bẩm. Anh chú ý đến cái điện thoại trên bàn.
Chần chừ một chút, anh vẫn quyết định cầm nó lên xem. Mật khẩu khá là dễ đoán, không phải sinh nhật bố thì chỉ có thể là sinh nhật anh mà thôi. Điều anh không ngờ được chính là nội dung của tin nhắn kia. Hoàng không biết đối với mình, xem được nó là chuyện tốt hay là chuyện xấu nữa.
Màn hình vừa bật sáng, tấm ảnh kia đã hiện ra. Anh run tay, suýt thì đánh rơi cả điện thoại xuống đất. Cô gái trong hình là người mà anh biết, thậm chí rất thân thuộc, là hình bóng ngự trị trong trái tim anh suốt bao lâu nay. Chỉ có điều cô ấy đã chết.
Ai là người đã gửi tấm ảnh này, vì sao lại gửi nó cho mẹ anh? Người này muốn gì đây? Vừa nghĩ, Hoàng vừa rút điện thoại của mình ra, mau chóng chụp lại số điện thoại người gửi.
Cùng lúc này, mẹ anh trở ra khỏi nhà vệ sinh. Hoàng tắt điện thoại, thảy nó về chỗ cũ. Bà Thủy lại khôi phục trạng thái bình thường, mở tủ lấy ra một chiếc áo khoác mỏng, khoác lên người.
- Đi thôi. Xuống nhà, chào đón con dâu của nhà mình.
Bà nói, ôm lấy tay Hoàng, kéo xuống nhà. Bà đã suy nghĩ kỹ càng, mối nghi ngờ về Trâm cũng bị hủy bỏ. Trâm ngồi ngay trước mặt bà, cô không có khả năng gửi tấm ảnh đó đến cho bà. Tất cả đều chứng mình là bà đã lo lắng quá nhiều rồi.
Chuyện tấm ảnh được gửi đến chứng minh rằng có người sắp ra tay với bà. Chỉ sợ, người làm ra chuyện này lại muốn gây hại đến cả gia đình. Có lẽ bà cần nhanh chóng đưa con trai mình đi đâu đó, rồi xử lý chuyện này gọn lẹ.
Trâm hết sức ngạc nhiên trước thái độ của bà Thủy, mới đầu còn tỏ ra ghét bỏ, thậm chí còn đổ nước vào người cô, thế mà bây giờ lại chuyển thành vui vẻ, chào đón. Điều này khiến cô nghi ngờ bà có ý đồ gì đó.
Bà Thủy kéo Trâm vào nhà bếp, cùng cô nấu bữa tối cho cả nhà. Mọi việc đều là bà tranh làm hết, cô cũng chỉ quanh quẩn làm mấy thứ đơn giản như lột vỏ hành, rửa rau củ. Mặc dù Trâm không nói gì, nhưng một mình bà Thủy ríu rít cũng đủ làm không khí nhà bếp nhộn nhịp.
Dường như thấy được sự gượng gạo của Trâm, bà Thủy dừng tay đang làm bữa, quay sang nhìn cô đầy chân thành.
- Con còn giận bác vì chuyện hôm qua sao?
Trâm hơi ngỡ ngàng, cô nhanh chóng lắc đầu.
- Xin lỗi con, bác quá nóng vội nên mới hiểu nhầm con là người như vậy. Đều tại bác cả.
Bà Thủy nhìn quanh, cầm cốc nước trên bàn, đưa cho Trâm.
- Nếu con còn giận, hay là để con hắt nước bác một lần. Chúng ta hòa nhau, được không?
Trâm cuống lên, đẩy cái tay cầm cốc nước đang hướng về phía mình của bà Trâm ra. Chuyện buồn cười như thế, sao cô có thể làm được chứ?
“Con không giận, bác cũng đừng để bụng chuyện này ạ.”
Trâm viết ra tờ giấy, giơ lên cho bà Thủy. Bà thở phào một hơi, rồi lại nắm tay cô vỗ về.
- Cảm ơn con. Thằng Hoàng lấy được con là nó có phúc. Bác cũng mong có được con dâu giống như con vậy.
Những lời của bà Thủy nói khiến cho Trâm sửng sốt vô cùng. Vốn định là người nắm đằng chuôi, vốn định vào nhà này để tìm chứng cứ, cuối cùng cô lại bị người khác vần lên vần xuống như quả bóng. Thái độ của bà Thủy thay đổi đột ngột càng khiến cô lo lắng. Sao tự dưng bà lại đồng ý cho cô và Hoàng kết hôn, còn nhận cô là con dâu? Cứ như cái người vừa hắt nước vào mặt cô ngày hôm qua, cái người vừa lườm nguýt cô lúc chiều nay, với người phụ nữ đang nắm tay cô tâm sự này, không phải là một người.
Cảm giác quỷ dị đeo bám cô suốt bữa ăn tối. Tất cả mọi người đều tỏ ra vui vẻ, chỉ có Trâm là không thích ứng được. Đầu óc cô cứ như trên mây.
Bà Thủy gắp cho cô một miếng thịt nướng.
- Con không thoải mái sao?
Trâm giật mình, lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười. Bà Thủy thấy cô phối hợp như vậy thì cũng an lòng hơn, lại gắp vài miếng thức ăn nữa bỏ đầy bát của cô. Ngay cả Hoàng và ông Nhậm cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên.
- Ăn nhiều một chút.
- Hai đứa tính khi nào thì tổ chức đám cưới? – Bà Thủy bất ngờ hỏi. Trâm vừa uống một ngụm nước cam, bỗng dưng nghe hỏi vậy thì bị sặc, suýt thì phun hết nước ra ngoài.
Cô có nghe nhầm không? Mọi thứ hoàn toàn không theo dự tính của cô. Bà Thủy thế mà lại đồng ý cho hai người làm đám cưới ư?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sự Trả Thù Câm Lặng
- Chương 6