Chương 3

Sau khi nhìn thấy Hoàng đi vào thang máy, lên nhà, Trâm mới trở ra. Người đàn ông kia không còn đứng ở đó nữa mà đã lên xe của mình ngồi. Chiếc xe cũng đậu cách đó không xa, đèn pha vẫn liên tục nhấp nháy.

Tin nhắn được gửi đến cho Trâm: “Lên xe đi. Tôi đang đợi”.

Trâm nuốt một ngụm hơi đầy khó khăn, cất bước tiến về chiếc xe đang đậu ở bên đường. Trong xe không mở đèn, ánh sáng duy nhất hắt lên khiến cô nhìn được đối phương là từ màn hình điện thoại. Tin nhắn nữa được gửi đến máy của người đàn ông kia, làm cho màn hình sáng hơn một chút, để lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên mặt của hắn.

Đó là tin nhắn gửi đến của Trâm: “Anh đến làm gì?”

Người đàn ông bật cười, phá vỡ không gian yên lặng trong xe, nhưng lại càng khiến cho Trâm trở nên căng thẳng hơn.

- Em quên tôi rồi hay sao? – Dứt cơn cười, người đàn ông quay sang nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm thấy sợ hãi mà lùi về phía sau.

Trâm nhíu mày, lắc đầu, những ngón tay điên cuồng bấm vào màn hình điện thoại: “Anh rốt cuộc muốn gì hả? Đến đây tìm tôi gây sự sao? Anh đang phá hỏng kế hoạch của tôi!!!!”

Dãy dấu chấm than dài kia biểu lộ sự tức giận và hoang mang của cô. Người đàn ông bĩu môi, không ngừng gật gù ra vẻ như là đã hiểu.

- Tôi chỉ muốn chắc chắn là em không quên nhiệm vụ của mình. Tôi giúp em gặp cậu ta, giúp em vào nhà đó, còn em phải làm gì? Yêu đương thắm thiết và học làm con dâu?

Càng nói, hắn càng nâng tông giọng, thái độ cao ngạo và đáng sợ, đè nén một áp lực lên đầu Trâm. Hắn bất ngờ ôm lấy cô, hai mắt lang sói nhìn cô chằm chằm. Cô vẫn một mực lắc đầu, nhắn thêm một đoạn tin nhắn nữa.

“Không quên. Tôi đang tìm cách. Mẹ anh ấy có vẻ không thích tôi.”

- Tôi không cần biết em dùng cách gì. Một tháng nữa mà không xong kế hoạch của em, tôi sẽ bắt em về đấy!

Hắn tiếp tục nạt nộ, giật lấy điện thoại của cô ném bừa trong xe, dựa lưng vào ghế mà thở phì phò đấy tức giận, ra ý sẽ không thỏa hiệp với cô nữa. Trâm nhíu mày, người đàn ông này luôn khó chiều như vậy. Cô túm lấy tay hắn, lắc nhẹ, cố gắng bật ra một âm thanh.

- Tuấn… - Cô gọi tên hắn, dù rằng mỗi lần làm như vậy, họng cô lại đau rát như phải bỏng.

Thanh âm của cô cũng không tròn vẹn, nhưng nó khiến cho Tuấn giật nảy mình.

- Em nói được rồi? Hay em vốn nói được?

Trâm lắc đầu. Cô dùng thủ ngữ trả lời hắn bởi điện thoại đã bị hắn quăng đi đâu mất trong xe rồi.

“Không nói được, thi thoảng chỉ bật ra được một tiếng thôi.”

Vậy mà vẫn còn cố gọi tên hắn. Điều đó khiến cho tâm trạng hắn dịu đi không ít. Tuấn nhổm người lên, vươn tay chạm vào cổ Trâm, bàn tay lạnh ngắt truyền đến cảm giác man mát làm cho họng cô bớt đau đớn một chút. Hắn ghé người tới, hơi thở vờn bên tai cô, rồi để lại bên má một nụ hôn. Trâm sởn cả da gà.

- Cho em hai tháng. Không kì kèo nhiều. Em nói muốn tìm hiểu về vụ án đó, tôi sẽ dốc toàn lực giúp em. Nhưng em là của tôi, thời gian của tôi cũng chỉ có hạn thôi.

Hắn thỏa hiệp một lần nữa, rồi chỉnh đốn quần áo, nhặt chiếc điện thoại mà hắn đã ném đi đưa cho cô. Trâm bước xuống khỏi xe, đứng đực bên vệ đường, nhìn theo chiếc xe kia rời đi mà cảm giác bất an vẫn chưa hề biến mất.

Cô đứng dưới sảnh của tòa chung cư, không muốn bước lên nhà. Áp lực nặng nề đè nghiến lên từng tế bào trên cơ thể khiến cô không thể nào có một ngày sống yên ổn. Nhớ về giấc mơ kia, vụ tai nạn năm đó, người đàn ông nằm trong xe và bị quả cầu lửa ấy nuốt chửng,… Đó là bố cô. Cô chứng kiến bố mình chết ngay trước mắt mà chẳng làm được gì. Tất cả những gì cô biết, đó là tai nạn ấy không phải ngẫu nhiên.

Sau khi rời khỏi hiện trường vụ án, Trâm bị người ta truy lùng. Cô không biết họ là ai, nhưng chắc chắn bọn họ cùng với kẻ gây tai nạn cho bố cô cùng một giuộc. Quãng thời gian khổ sở sống chui nhủi để trốn tránh ấy cô hoàn toàn không muốn nhớ lại nữa. Cho đến khi gặp được Tuấn. Lúc đó, cô đã nghĩ trên đời này rốt cuộc vẫn còn người tốt.

Nhưng hóa ra đó chỉ là suy nghĩ ngây thơ về một cuộc sống màu hồng mơ mộng mà thôi. Thế giới này vốn không có ai tốt đẹp, cũng như không có sự cứu rỗi nào là vô giá. Nhưng Tuấn nói sẽ giúp cô trả thù, cô chỉ có thể cắn răng mà nhẫn nhịn.

Trâm ngước lên nhìn bầu trời trên kia, không có sao, ánh trăng mờ áo lấp ló sau hàng mây dày đặc. Mọi thứ mịt mờ hệt như tương lai của cô.

- Em có chuyện gì à? Không chịu lên nhà, đứng dưới này rất lạnh.

Hoàng khoác áo lên vai Trâm, khiến cô giật mình, đánh tan toàn bộ suy nghĩ mông lung kia đi.

Trâm lắc đầu, cúi mặt xuống, len lén trút ra một tiếng thở dài. Thấy cô không muốn trả lời, Hoàng không hỏi nữa. Anh đưa cô lên nhà.

Trâm không hề biết, Hoàng vốn chưa hề quay về nhà họ. Anh vẫn luôn ở trong sảnh này chờ đợi cô. Càng chờ, lòng nghi hoặc càng lớn hơn. Sự không tin tưởng một khi đã nhen nhóm trong tim thì như một cái cây độc hại, cắm rễ, ăn mòn tình yêu của anh. Hoàng không thể nói, anh không hề nghi ngờ Trâm, dựa vào những biểu hiện của cô mấy ngày gần đây và cả cuộc gặp mặt này.

Tối muộn, có lẽ là Trâm đã khá mệt, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hoàng lúc này mới lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho trợ lý của mình, kèm theo tấm ảnh biển số xe mà anh đã chụp được hồi tối : “Điều tra người này cho tôi.”

***

Bà Thủy vẫn luôn tỏ ra lo lắng kể từ khi gặp được Trâm. Mặc dù bà chưa nhìn thấy mặt cô bao giờ, nhưng cảm giác quen thuộc mà mơ hồ ấy khiến bà bồn chồn không thôi. Dù thế nào thì bà cũng không muốn nhận cô làm con dâu mình, một người bị câm làm sao xứng với đứa con trai vàng ngọc của bà được.

Trút ra tiếng thở dài lần thứ ba trong buổi sáng này, bà không biết nên xử lý thế nào với giỏ quà trước mặt mình. Trên giỏ quà là một tấm thiệp nhỏ nhắn, với nét chữ mềm mại và ngay ngắn.

Trâm gửi lời chào đến bà, và mời bà đi ăn tối.

Bà Thủy bật cười, đây là lần đầu tiên bà thấy được hành động này. Nó là việc một cô con dâu tương lai nên làm sao?

Tiếng gõ cửa vang lên làm bà ngắt quãng mạch suy nghĩ của mình.

- Vào đi.

Tài xế của bà Thủy, kiêm chức vụ quản lý, bước vào phòng với vẻ mặt như đâm lên.

- Có chuyện gì? – Bà Thủy cảnh giác hỏi. Mỗi khi người này trưng ra vẻ mặt ấy, chắc chắn là có chuyện không hay đã xảy ra.

Y như rằng, ông ta đưa cho bà vài tấm ảnh về cuộc gặp mặt của Trâm với người đàn ông lạ trên xe vào tối qua. Bà Thủy nhíu mày hồi lâu, cảm thấy đau đầu. Xem ra lai lịch của cô gái này không hề nhỏ đâu nhỉ.

Được, nà sẽ đáp ứng buổi gặp mặt này. Phải dạy dỗ lại cô trước khi để cô trèo lên đầu lên cổ. Dường như những người luôn ăn trên ngồi trốc kẻ khác đều cho rằng những người tiếp cận mình, là muốn uy hϊếp địa vị của mình. Bà Thủy cũng chẳng phải ngoại lệ.

***

Buổi sáng Trâm không đi làm, Ngọc phải dạy thay tiết của cô. Buổi trưa, định trở về nhà, Ngọc bất ngờ bị một đám người đón đầu, tống cô lên xe, đưa đến một nhà hàng.

Đang hoang mang tột độ, chuyện này Ngọc chưa gặp bao giờ, thì cô đã bị người ta tống xuống xe. Nhân viên phục vụ đưa cô đến một phòng ăn riêng lẻ. Hoàng đã ngồi chờ sẵn, anh nở nụ cười thương mại, trông cũng không có vẻ gì là sẽ gây hại đến cho cô.

- Tôi là chồng sắp cưới của Trâm.

Ngọc gật gù, ra là anh ta, cô nhìn Hoàng một lượt từ đầu đến cuối, thiện cảm lập tức bay mất sạch. Cô vốn dĩ chẳng ưa gì mấy tay nhà giàu.

- Cô có tiện không, tôi mời cô bữa trưa nhé. Tôi có vài chuyện muốn hỏi cô về Trâm.

- Anh là người yêu của cô ấy mà, tôi tưởng anh phải biết rõ hơn tôi chứ? – Ngọc nâng cao cảnh giác, tuyệt đối không để mình bị mắc lừa.

Hoàng chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.

- Cô biết đấy, cô ấy không thích nói chuyện, không thích chia sẻ, thường thì chẳng nói gì nhiều cho tôi cả.

Hoàng rót nước cam cho Trâm, hoàn toàn bày ra thiện chí.

- Tôi chỉ muốn tìm hiểu rõ về cô ấy. Dạo gần đây cô ấy còn hay mơ thấy ác mộng, tôi rất lo. Người ta bảo, thường thì ám ảnh về chuyện gì đó sẽ khiến người ta gặp ác mộng.

Anh bắt đầu vào câu chuyện. Ngọc nhận thấy ý đồ của Hoàng không tồi, tóm lại là chỉ muốn chăm sóc cho Trâm được tốt hơn, cho nên mới buông lỏng cảnh giác. Thật ra Ngọc cũng chẳng biết nhiều gì về Trâm, vì đúng là cô không bao giờ kể cái gì về quá khứ của mình thật. Ngọc chỉ biết, Trâm là nghệ sĩ đàn piano, về trường cô dạy học được một thời gian dài.

- Cô ấy từng nói là ngày trước có gặp tai nạn, thế nên mới bị câm đấy. Là câm do sang chấn tâm lý.

- Không thể chữa được sao? – Hoàng thắc mắc.

Ngọc nhún vai, về phương diện này, Ngọc chưa bao giờ hiểu được quyết định của Trâm.

- Tôi không biết, hình như là có thể chữa. Nhưng cô ấy không muốn.

- Là vì không có tiền à? – Hoàng dò hỏi, cuối cùng nhận lại được cái lườm sắc lẻm của Ngọc. Anh vội vàng giải thích. – Tôi không có ý chê bai, nếu là vì tiền bạc thật, tôi hoàn toàn có thể giúp cô ấy.

Khoe khoang! Ngọc thầm mắng mỏ.

- Sao có thể chứ. Kim chủ của cô ấy từng bỏ rất nhiều tiền cho vụ này đấy. Nhưng Trâm luôn từ chối. Cũng đúng thôi, nếu cô ấy nhận, chẳng phải sẽ rất khó xử hay sao?

- Kim chủ? – Hoàng bắt được trọng điểm trong câu nói của Ngọc. Lúc này cô mới giật mình, vì đã lỡ lời để lộ vài thông tin quan trọng mất rồi.