Chương 17

Trâm cuộn chặt tay mình, rút khỏi cái nắm tay ấm nóng của Hoàng. Cô không trả lời, cũng không biết nên trả lời anh thế nào. Trong lòng loạn cào cào một mối tơ vò, cô chỉ biết mình cần không gian riêng vào lúc này.

Cho đến khi Hoàng quay đầu lại thì Trâm đã đi mất rồi. Anh ngồi xuống thành giường, gục đầu xuống lòng bàn tay. Anh biết những điều này để làm gì, biết những bí mật ghê tởm kia có tác dụng gì? Cuối cùng thì cô ấy vẫn đi mất.

Nếu như anh vẫn cứ làm một thằng ngốc, hồ đồ mà trải qua những tháng ngày đẹp đẽ ấy cùng với Trâm. Nếu như anh không tò mò mà đi điều tra những chuyện này. Nếu như… Tất cả chỉ là nếu như. Mà trên đời này làm gì có cách nào quay đầu lại được.

Mọi thứ đã xảy ra, như giấy đã nhuốm đen thì chẳng thể tẩy trắng được nữa. Hoàng khổ sở, l*иg ngực tắc nghẹn chẳng thể thở nổi.

***

Tuấn nằm vật dưới sàn, toàn thân đau nhức, cảm giác dính dớp trên đầu báo cho hắn biết mình còn sống. Hắn không sợ, chỉ có điều lúc này hắn mới hiểu rõ, trong đêm đó, Trâm có bao nhiêu thống khổ. Ít nhất hắn còn biết được lý do vì sao mình bị cho ăn đòn.

Thời điểm đó, Trâm hoàn toàn không biết tại sao cô lại phải gánh chịu những chuyện này. Bố vừa mất, bản thân lưu lạc lại còn bị truy sát, cô sẽ cô độc và sợ hãi đến mức nào.

Tuấn nghiến răng, dường như là tức giận thay cho cô, cũng là cho bản thân mình.

Đám người xung quanh lại xúm lại, tựa hồ như một câu lệnh của bà Thủy khiến họ không thể không nghe. Bọn họ phải gϊếŧ Tuấn thì mới hoàn thành nhiệm vụ.

Một gã đô con túm lấy cổ Tuấn xách hắn dậy, ánh sáng lọt vào chiếu lên mặt hắn, lộ rõ gương mặt sứng húp, mí mắt rách ra và xệ cả xuống, tím bầm, máu đen còn tụ lại trên miệng vết thương. Chỉ có một từ để miêu tả hắn lúc này: thảm. Thế nhưng hắn vẫn nhếch môi cười. Gã đô con cảm thấy khó hiểu, nghĩ rằng tên này bị đánh cho hóa điên rồi.

Gã còn chưa kịp làm gì, Tuấn đã vung tay lên, đấm thẳng vào mặt gã. Gã kêu thảm một tiếng, buông hắn ra. Tuấn cứ như thể mãnh thú bị dồn vào đường cùng, đòn nào tung ra cũng là chí mạng.

Hắn phủi tay, qua khe hở của đôi mắt sưng vù, đánh mắt liếc nhìn những tên áo đen đang nằm lăn lộn dưới sàn nhà.

- Nói với bà ấy, chờ chết đi.

Nói rồi, hắn nhanh chóng rời đi.

***

Trâm không đi xa, thật ra cô cũng chẳng biết đi đâu. Cô ngồi dưới hoa viên của khu nhà chung cư, lặng lẽ cảm nhận từng cơn gió lạnh buốt thốc vào người, cào qua mặt, để mình có thể thanh tỉnh mà suy nghĩ xem nên làm gì vào lúc này.

Nhưng gió càng lạnh thì chỉ càng làm đầu óc cô đóng băng lại, chẳng thể nghĩ thêm được cái gì. Cô không thể ở bên cạnh Hoàng nữa rồi. Dù là vì tình cảm đầy mâu thuẫn với con trai kẻ thù, hay là vì thân phận đã bị lộ, cô cũng không thể tiếp tục giả ngu giả khờ mà yêu anh. Đối với tình thân, cô là kẻ thất bại chẳng báo nổi thù rửa nổi hận. Đối với tình yêu, cô là kẻ nói dối, lừa gạt.

Trâm thở dài, nước mắt khi nãy đã khô lại, khiến cho vùng má có cảm giác queo dính, khó chịu. Nếu như cô có thể nói, nhất định lúc này cô sẽ ngửa cô lên mà hỏi ông trời, sao lại đối xử như vậy với cô.

Ông trời không xuất hiện lúc này, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt mà lặng lẽ chiếu xuống. Chiếc nhẫn trên tay cô lóe lên một chút, lấp lánh thứ ánh sáng mà chỉ trong mơ mới có.

Có lẽ cô nên rời đi. Đúng vậy, cô đã quyết định đúng, cô và Hoàng chẳng thể ở bên nhau được. Dù gì, cô cũng nhất định phải lấy được đoạn băng kia, phải tố cáo bà Thủy, phải khiến bà ta chịu hình phạt xứng đáng.

Lời hứa dùng cả đời này mà bù đắp cho Hoàng, cô cũng không làm được nữa rồi. Đằng nào cô cũng là kẻ lừa gạt, lừa mười lần so với chín lần cũng giống nhau mà thôi.

***

Lúc này, bà Thủy run rẩy ngồi dựa trên thành giường. Bà không chợp mắt nổi, sống lưng lạnh toát. Mấy kẻ mà bà phái đi “làm thịt” Tuấn đã hồi báo lại rằng Tuấn chạy thoát rồi. Chẳng nhẽ hắn sẽ xông thẳng đến đây tìm bà ư?

Hắn định sẽ làm gì, hắn không chỉ nhắm vào một mình bà, mà còn muốn con trai bà chịu khổ cùng. Rốt cuộc là hắn muốn gì đây. Bà Thủy run lên, bàn tay lạnh ngắt giấu dưới chăn không ngừng nắm lại rồi mở ra, xoắn xuýt.

Ông Nhậm ngủ không sâu giấc, cảm nhận được vợ mình bên cạnh cũng chưa ngủ, bèn dứt khoát tỉnh lại.

- Bà còn thức sao? Không ngủ đi?

- Không ngủ được.

Bà Thủy thì thầm nói, cúi đầu ngoảnh mặt né tránh ánh nhìn của ông Nhậm.

Ông Nhậm vươn tay bật đèn đầu giường. Ánh sáng tỏa ra rọi chiếu gương mặt trắng bệch của bà Thủy.

- Chuyện của thằng Hoàng bà đừng có xen vào nữa.

Cuối cùng ông Nhậm cũng nói ra tâm sự của mình. Nhưng bà Thủy sao có thể đồng ý. Bà hao tâm tổn sức bao nhiêu để che giấu chuyện xấu mà mình làm. Nếu như để Trâm bước vào nhà, chẳng khác nào tạo điều kiện cho Tuấn, gài một tay trong. Nếu như những bí mật ấy bị lật đổ, bà và ông còn cùng chung một giường được hay sao? Hoàng còn nhìn nhận bà là một người mẹ nữa hay sao?

- Sao ông thích con bé đó thế? Ông có biết nó…

Đến đây, bà Thủy ngậm chặt miệng. Đúng là làm chuyện xấu thì vạn điều không thể nói.

- Tôi không biết, cũng không muốn biết. Tôi chỉ thấy con bé rất ngoan. Thằng Hoàng đã ưng như thế thì chúng ta cũng nên thuận theo đi thôi. Hiếm lắm mới thấy nó về nhà, giờ thì vì con bé mà nó quyết định về ở hắn với chúng ta.

Ông Nhậm thở dài đầy tiếc nuối.

- Bà mà làm nó phật ý nữa, thì có mười cái nhà nó cũng chẳng về đâu.

Ông Nhậm nói, rồi lại tắt điện, kéo chăn lên trùm kín cổ, biểu thị mình là gia chủ trong nhà, lời của ông phải có sức nặng.

Gương mặt của bà Thủy lại chìm trong bóng tối, chẳng thể thấu rõ được bà đang nghĩ gì.

***

Ngoài cửa vang lên tiếng lạch cạch, Hoàng bừng tỉnh khỏi u sầu. Anh vội vàng lao ra ngoài phòng khách, cứ ngỡ rằng Trâm đã về. Nhưng trước mặt anh lại không phải Trâm, mà là Tuấn. Hoàng trợn mắt nhìn Tuấn một lượt, toàn thân tàn tạ chẳng còn chỗ nào lành lặn.

Tuấn khom người ôm lấy bụng, ngước mắt lên hỏi Hoàng

- Trâm đâu?

Hoàng sửng sốt một lúc. Anh vẫn chưa tiêu hóa được, vì sao Tuấn lại đến đây, lại còn hỏi đến Trâm. Không phải cô đã nói mình và Tuấn giải quyết xong rồi hay sao?

- Tôi hỏi cậu, Trâm đâu? – Tuấn buông cánh tay đầy vết cắt xuống khỏi bụng, vươn ra nắm lấy áo Hoàng.

Anh cứng ngắc lắc đầu.

- Cậu để cô ấy đi?

- Không, cô ấy bỏ đi. Tôi không ngăn được.

Tuấn hít một hơi lạnh. Hắn bắt đầu sốt ruột, lúc này mà bỏ đi chẳng phải tự mình tìm chết hay sao? Bà Thủy đã tìm đến anh, lẽ nào lại không tìm đến cô?

- Anh thế này là sao? – Hoàng cất tiếng hỏi khi Tuấn bật ra cơn ho dài, rồi đổ gục xuống sàn. Hoàng vội vàng dìu Tuấn lên ghế ngồi. Cho dù là kẻ thù hay là tình địch, Hoàng cũng không thể trơ mắt nhìn một người đang sống sờ sờ lại nằm vật ra ngay giữa nhà mình, thoi thóp như sắp chết vậy.

- Cậu nói xem? – Tuấn liếc nhìn anh, hé răng nói, khóe miệng còn cợt nhả mà cười cười. Hắn chậm rãi moi điện thoại từ trong túi ra, bật đoạn ghi âm cuộc gọi của mình với bà Thủy lên, mở loa hết cỡ, dí vào tai hai người họ.

“Cậu. Chết đi. Cậu phải chết!”

Chứng cứ rành rành, Hoàng lờ mờ hiểu được chuyện gì đã xảy ra với hắn.

Tuấn không nói dối. Mà những điều Hoàng đoán được, có lẽ đều là thật.

- Anh là anh trai tôi.

- Cậu nghĩ thế nào cũng được. Tôi cũng chẳng coi bà ta là mẹ nữa rồi.

Tuấn nín đau, nhàn nhạt nói. Hắn dựa vào ghế sô pha, đưa mắt nhìn Hoàng, cảm nhận được Hoàng đang khổ sở. Đúng, hắn chính là chờ đợi khoảnh khắc này.

Chắc đây là lúc nên nói ra mọi thứ, dùng từng câu chữ của mình khiến cho đối phương cảm thấy khổ sở đây nhỉ? Tuấn nghĩ. Chẳng chờ Hoàng hỏi, hắn tự mình kể mọi chuyện.

- Tôi đã từng nghĩ bà ta có nỗi khổ riêng. Cho nên tôi cố gắng hết sức, trở thành người ưu tú, rồi đến tìm bà ta, hi vọng sẽ cùng bà ta trào nước mắt mà hội ngộ.

Hoàng im lặng lắng nghe.

- Tôi đã từng muốn gào lên thật to tên tuổi mình, gọi bà ta là mẹ, nhưng cuối cùng bà ta cũng chẳng nhận đứa con trai này. – Tuấn vẫn nhăn nhở cười, coi đó là một câu chuyện hài hước và nhảm nhí nhất trên đời mà kể. Hắn quay sang nhìn Hoàng. - Cho nên tôi thay đổi mục đích. Bà ta phải đau đớn. Cậu cũng phải đau đớn như vậy.

Cả hai trầm mặc. Giữa họ lúc này không hề tồn tại cảm giác như đao như súng mà Hoàng và Tuấn đã từng tưởng tượng đến. Tuấn cũng không ngờ rằng, Hoàng bỏ chuyện đó ngoài tai. Điều mà anh quan tâm lại là Trâm.

- Cô ấy là con gái của chú lái xe.

- Đúng. Cô ấy từng là Mai Anh. Nhưng giờ cô ấy là Trâm rồi.

Hoàng cũng chẳng phủ nhận được. Gương mặt cô hoàn toàn khác, thậm chí cũng mất đi cả giọng nói. Có lẽ nếu anh là Mai Anh, anh cũng sẽ muốn xóa bỏ đi toàn bộ những ký ức đau đớn ấy, sống dưới thận phận khác, làm một người khác.

Trong lời của Tuấn có chút vui vẻ, tự hào, dường như là vì, hắn có được cái vinh dự trao cho cô cuộc sống mới này. Hắn cứu cô khỏi địa ngục. Nhưng giờ phút này, nhớ lại gương mặt quẫn bách của Trâm khi thừa nhận mình đã yêu Hoàng, hắn lại chẳng rõ được đây là thiên đường của cô, hay địa ngục của cô.

- Anh đưa cô ấy đi đi. Như thế mới an toàn. – Hoàng thì thầm. – Hai người trốn khỏi đây đi.

Tuấn hơi sửng sốt. Hắn vốn đang tìm cách khiến Hoàng từ bỏ Trâm, và hắn sẽ dẫn cô đi sau khi giúp cô trả xong mối thù. Nhưng Hoàng lại suy tính trước cả hắn.

Một tiếng động lớn vang lên, cửa nhà bất ngờ đóng chặt lại. Trâm đã về từ lúc nào. Cô run rẩy đứng ở cửa, thân thể gầy gò đến mức gió cũng có thể thôi bay mất, nhưng lời nói ra lại đầy căm hận và quật cường. Cô tiến đến trước mặt Hoàng, mím chặt môi, như muốn gào lên với anh mà chẳng thể phát ra được tiếng nào.

"Trốn đi ư? Anh bảo người ta đưa tôi đi. Thế còn chuyện bố tôi chết, mẹ anh đuổi gϊếŧ tôi. Cứ thế cho qua hay sao?"