Nửa đêm, Trâm đã ngủ. Hoàng vẫn ngồi trước bàn làm việc trong phòng ngủ, ánh đèn màu cam được chỉnh tối đi hết cỡ để không gây ảnh hưởng đến giấc ngủ của người yêu. Việc đó khiến công cuộc ghép những mẩu vụn của anh trở nên khó khăn hơn.
Không khó để thấy, đây là tấm ảnh cũ, một vài chỗ đã nhàu nát, khó có thể khớp chúng với những mảnh khác được. Hoàng vẫn tỉ mẩn chọn lựa từng mảnh ghép, cuối cùng gần hoàn thiện được bức ảnh này. Bức ảnh đôi bạn đang bá vai bá cổ nhau, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rằng cả hai rất vui vẻ, rất thân thiết.
Chỉ có điều, mảnh ghép ở phần mặt của hai người lại không cánh mà bay đi đâu mất. Anh không biết mình đã bất cẩn đánh rơi nó từ lúc nào, chắc có lẽ là vào buổi trưa hay chiều, khi Trâm đột ngột đến tìm anh và đòi đi đăng ký kết hôn.
Nhưng có lẽ không cần đến mảnh ghép đó, Hoàng cũng có thể đoán được người trong tấm ảnh là ai. Tấm ảnh vô cùng quen thuộc này anh đã nhìn ngắm không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn từng để làm ảnh bàn ở văn phòng suốt một thời gian dài. Mới đây thôi, anh mới quyết định cất nó đi, đem toàn bộ ký ức đẹp đẽ mà cũng buồn bã, hụt hẫng này khóa chặt lại.
- Mai Anh. – Hoàng thì thầm. Cái lỗ hổng trên tấm ảnh như được lấp đầy, mà phần khuyết thiếu trong trái tim anh cũng lành lặn trở lại.
Cô là mối tình đầu của anh, vừa là người bạn anh yêu quý, vừa là cô gái anh thương. Chỉ tiếc là, mối tình chưa nở đã chết lặng.
Hoàng ngoái đầu nhìn về phía Trâm, cô vẫn đang ngủ, nhưng có vẻ không yên ổn cho lắm. Hoàng tiến lại bên cạnh giường, ngồi xuống, anh vươn tay ra muốn nắm lấy tay cô nhưng lại chẳng dám.
- Sao em lại có nó. Tấm ảnh này, vì sao lại bên người em. Sao em lại xe bỏ nó đi?
Hoàng thì thầm. Anh mơ hồ nắm được đáp án trong tay. Nếu như xâu chuỗi tất cả mọi thứ lại, nếu như lời Tuấn nói là đúng, nếu như mẹ anh thật sự gϊếŧ người, và nếu như Trâm có liên quan đến chuyện này…
Tuấn là đứa con riêng. Vì để che giấu hắn mà mẹ anh đã đuổi hắn đi, gϊếŧ người tài xế bởi ông đã nghe thấy mọi chuyện. Chiều hôm đó, mẹ đã cho người khác đến đón anh, còn nói rằng đã đổi lái xe. Sau đó, bà còn gϊếŧ cả Mai Anh, con gái người tài xế cũ để trừ hậu họa. Nhưng Mai Anh không chết, Tuấn cứu cô, và để cô sống dưới cái tên Trâm.
Chẳng khó để anh đoán ra. Nhưng Hoàng không muốn chấp nhận đáp án này. Nó quá đau đớn.
Anh nhìn kỹ gương mặt cô, vầng trán nhăn nhó, đôi mày mỏng manh của cô nhíu chặt. Dường như cô lại đang mơ thấy những chuyện xấu xa.
Trái tim Hoàng cuộn lên. Anh phải làm sao thì mới được? Tại sao mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng thế này? Tại sao sau bao nhiêu năm trời cô mất tích, cuối cùng họ lại gặp nhau như vậy?
Hoàng mải mê suy nghĩ, trầm lặng trong sự khổ sở của mình. Trong khi đó, Trâm cũng chẳng được yên. Giấc mơ lại đeo bám cô, mà lần này không phải chỉ có mỗi vụ tai nạn ấy và những ngọn lửa. Trong ánh sáng mờ nhòe của cột đèn đường, không gian xung quanh cũng tối om, Trâm nhìn thấy Mai Anh đang đang quỳ sụp dưới sàn.
Cô nghe thấy tiếng khóc của Mai Anh, cô gái mười mấy tuổi, đầu tóc rối bời, đang run rẩy cầu xin. Cô đoán vậy, vì cô không thể nói được nữa. Mai Anh thì có thể. Trong bóng tối, một dáng người mảnh mai bước ra. Bà Thủy quăng cho Mai Anh một ánh nhìn lạnh lẽo, như thể tiếng khóc của cô gái chẳng đả động gì được đến bà.
“Gϊếŧ nó đi.”Mai Anh khóc thét lên. Lúc này góc nhìn chuyển sang một chỗ khác, Trâm đứng ngoài cuộc, cô nhìn thấy tất cả mọi thứ, nghe thấy mọi thanh âm. Nhưng cô chẳng làm được gì, chỉ có thể ú ớ phát ra nhưng tiếng kêu đứt đoạn. Cô thậm chí còn không biết là mình đang cầu xin, hay đang kêu khóc.
Nước mắt trào ra ngoài, thấm ướt gối. Tiếng kêu nhỏ thé của Trâm kéo Hoàng tỉnh khỏi những suy nghĩ của mình. Trông cô thật thê thảm và khổ sở. Anh vội vàng lay Trâm.
- Trâm. Em có nghe anh gọi không? – Hoàng áp bàn tay ấm nóng của mình lên má cô, cảm nhận cái lạnh ngắt trên da thịt cô. Trán cô túa đầy mồ hôi, và nước mắt khô lại dính ở hai bên thái dương, bết trên tóc.
Trâm mở bừng mắt. Việc đầu tiên khi nhìn thấy Hoàng lại không phải là cái ôm đầy run rẩy như mọi khi. Gương mặt anh giống hệt bà Thủy, cái bóng của anh phủ xuống cơ thể cô, che lấp mọi thứ, khiến trái tim cô nhảy nhót và hoảng hốt. Trâm túm lấy cái gối, ném về phía Hoàng, hét lên những tiếng the thé. Tất cả những gì trong tầm với đều bị Trâm quơ lấy, ném loạn lên.
Cô hoảng sợ, rằng người đàn bà kia sẽ tiếp tục ra tay với mình một lần nữa, bởi cô biết được bí mật của bà. Bố cô đã chết, bản thân cô cũng đã chết một lần, mất đi cả tiếng nói, mất đi cả tôn nghiêm, chật vật sống đến tận bây giờ chỉ vì muốn trả thù.
- Em bình tĩnh đã. – Hoàng né tránh những món đồ bị quăng tới. Lần đầu tiên trong đời anh thấy cô hoảng loạn đến vậy.
Trâm cứ như nhìn thấy kẻ thù, lao đến cắn xé anh.
***
Tuấn vui vẻ trở về nhà. Ngay cả khi tình thế đang nước sôi lửa bỏng, hắn vẫn có thể cảm thấy vui như vậy, chỉ vì một tin nhắn của Trâm.
Hạnh phúc nhỏ nhoi của Tuấn bỗng dưng bị dập tắt, khi hắn thấy căn hộ của mình tan hoang. Cửa nhà mở toang, đồ đạc bên trong bị lật tung, vỡ nát, mọi thứ đều được sắp xếp như một vụ ăn trộm. Tuấn nhếch môi cười, bà Thủy hành động cũng thật nhanh tay đấy nhỉ?
Hắn dùng chân gạt những thứ đã trở thành rác rưởi, bước vào phòng. Bọn họ sẽ tìm được cái gì ở đây chứ? Tuấn rút điện thoại ra, gọi thẳng cho bà Thủy. Hắn muốn nhắc nhở bà một chút.
- Bà nghĩ tôi sẽ để cái gì ở nhà? Bà nghĩ lục soát nhà tôi là có thể trả ra chứng cứ của bà sao? – Tuấn lên tiếng ngay sau khi điện thoại đánh thông. Hắn cười ha hả. – Bà nghĩ, tôi vẫn còn là thẳng ngu của mấy năm trước ư?
- Rốt cuộc cậu giấu tài liệu ở đâu? Những chứng cứ đó, đưa cho tôi. Bao nhiêu tiền cũng được, tôi đều cho cậu.
Bà Thủy không thể mạnh miệng được nữa. Sự trở lại của Tuấn đã có chuẩn bị sẵn sàng và đầy đủ, hắn muốn tấn công, bà chỉ sợ không đủ sức phòng thủ.
- Tôi nói rồi mà, tôi đâu có cần tiền. Tiền tôi có nhiều lắm đấy.
Tuấn vẫn khùng khục cười. Hắn không ngờ rằng, bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu chuyện đã qua, bà Thủy vẫn vậy. Hắn trong mắt bà, chưa bao giờ đáng giá. So với Hoàng, hắn chỉ là đồ vứt đi.
- À này, em trai tôi, à không, nó chẳng phải. Con trai bà có lẽ đang sốc lắm đấy.
- Cậu đã nói gì với nó.
Bà Thủy hốt hoảng gào vào điện thoại. Tuấn đạt được mục đích, hắn muốn đày đọa bà Thủy, khiến bà ăn đòn mà vẫn phải cắn răng không thể kêu lên tiếng nào. Tuấn dừng cười, trong ánh mắt đong đầy lạnh lẽo và hận thù.
- Tôi nói với nó, bà có con riêng. Để che giấu chuyện này, à đã gϊếŧ…
- Im ngay!- Bà Thủy gào lên chặn họng Tuấn. – Cậu. Chết đi. Cậu phải chết!
Tiếng gầm gừ của bà Thủy đọng lại trong ống nghe dù rằng Tuấn đã tắt máy. Nếu như bà không muốn sự tồn tại của hắn, sao lại sinh hắn ra, sao lại để hắn sống, rồi vứt bỏ hắn, rồi rủa hắn chết đi như vậy chứ? Con người này sao lại thật nực cười.
Tuấn thở hắt ra, giống như tiếng cười khinh bỉ. Hắn xoay người định rời khỏi nhà, thì bất thình lình bị một gậy phang trúng vai. Cơn đau ập đến. Chà, bà Thủy thật sự muốn hắn chết.
Nhưng hắn không phải tên nhãi con năm nào bị bà đuổi đi là chỉ có cun cút chạy đi. Hắn không còn là kẻ hèn nhát ấy nữa rồi. Tuấn ôm lấy bả vai mình, xoay nhẹ một vòng, cảm nhận sự nhức nhối bầm da bầm thịt. Hắn liếʍ môi, trông như con sói hoang sẵn sàng lâm trận, lao vào đám người trước mặt.
***
Hoàng cần phải khiến Trâm trấn tĩnh lại. Anh ôm chặt lấy cô, cánh tay gồng cứng khóa cô trong l*иg ngực.
- Bình tĩnh lại! – Hoàng lớn tiếng.
Trâm không nghe. Cô hung hắn há miệng, cắn lên tay anh, hàm răng ngậm chặt, cho đến khi cô ngửi được mùi tanh nhàn nhạt dần lan ra trong miệng.
- Bình tĩnh lại. – Hoàng hạ giọng khi cảm thấy cô bắt đầu không vùng vẫy nữa. – Anh không hại em. Anh không phải họ. Không phải bà ấy.
Trâm thở hắt ra. Đúng rồi, cô đang làm gì đây. Cô nhìn xung quanh, đây là phòng ngủ, không phải bãi đất hoang. Người bên cạnh cô là Hoàng, không phải bà Thủy, cũng không phải những kẻ áo đen đáng sợ. Trâm vội vàng nhả bàn tay anh ra, trên mu bàn tay in hằn dấu răng và rướm máu.
Cô cứ đứng im như vậy, để cho Hoàng ôm mình. Hai người rơi vào trầm lặng. Lát sau, ánh mắt Trâm rơi xuống tấm ảnh đang nằm trên bàn làm việc.
Hoàng đã ráp xong nó lại. Thân phận của cô, tất cả đều được phơi bày. Dựa vào những lời mà anh vừa dùng để trấn an cô, có lẽ anh cũng đã biết mọi chuyện.
Trâm cúi đầu. Cô đẩy tay Hoàng ra, đi đến bên bàn, nhanh chóng viết lên tờ giấy trắng.
“Xin lỗi anh.”Hoàng nhíu mày. Anh không thể đoán được cô sẽ làm gì, nhưng trong lòng cuộn lên sự lo lắng. Anh cũng phát hiện ra, giữa họ chẳng có gì để che giấu nữa. Những gì anh biết thì Trâm cũng đều đã biết, có chăng chỉ là sự xác nhận bằng lời nói, một vài lời thừa nhận mà thôi. Biểu hiện này của Trâm cho thấy, anh đã đoán đúng tất cả.
“Chúng ta chia tay được không.”Trâm không đặt dấu hỏi ở cuối câu, cho nên nó giống với lời thỉnh cầu. Cô chưa bao giờ nghĩ nếu có ngày Mai Anh được gặp lại Hoàng thì sẽ thế nào. Không ngờ lại là tình cảnh này. Cô cũng chưa bao giờ nghĩ, nếu mọi chuyện bại lộ trước khi cô trả thù được thì sẽ ra sao.
Cô sẽ không dừng lại. Cô vẫn sẽ tiếp tục, dù cô yêu Hoàng, hay dù cô bị lộ thân phận, dù Hoàng không đồng ý, dù tất cả mọi người đều khổ đau.
- Không. – Hoàng khẳng định chắc nịch. Anh không muốn chia tay. – Mai Anh. Anh không muốn chia tay.
Nghe thấy Hoàng gọi tên thật của mình, hai mắt Trâm nóng lên. Cô đâu còn là Mai Anh của ngày đó, vô tư và trong sạch.
“Mai Anh chết rồi. Tôi là Trâm.” – Cô viết tiếp.
“Anh đã biết tôi là ai, vậy thì chúng ta không thể ở bên nhau nữa rồi.”Trâm thả tờ giấy lên bàn, xoay người rời đi. Hoàng vội chộp lấy tay cô, khẩn khoản đưa ra một yêu cầu. Lúc này, Hoàng trở nên thấp hèn đến cực điểm.
- Anh cho em thời gian. Chỉ cần em quay lại. Xin em, đừng bỏ đi như thế được không?