Bà Thủy gần như thét vào điện thoại, thái độ vô cùng kiên quyết. Việc bà cứ liên tục thay đổi ý định khiến cho Hoàng cảm thấy không thể hiểu nổi mẹ mình. Mới hôm trước còn tỏ ra vồn vã, đồng ý cho hai người kết hôn, hôm nay đã thét gào bắt anh phải chia tay.
Thế nhưng anh lại không phải là đứa con mà bố mẹ đặt đâu thì ngồi đấy. Hơn nữa, anh cũng đã làm giấy đăng ký kết hôn với Trâm, chỉ thiếu mỗi cái chữ ký nữa là thủ tục được hoàn thành xong xuôi rồi.
- Mẹ. Có gì từ từ nói. Tại sao lại không được?
Hoàng liếc nhìn sang Trâm. Trông cô có vẻ lo lắng, dường như đã loáng thoáng nghe được âm thanh của bà Thủy phát ra từ ông nghe điện thoại. Anh vỗ nhẹ lên vai cô, tỏ ý không có chuyện gì to tát, rồi tránh ra một góc khác để nói chuyện.
Trâm nhìn theo bóng lưng Hoàng, rồi cúi đầu xuống. Phần chữ mà cô điền trên giấy giống như đang nhảy nhót, trêu ngươi cô, nói với cô rằng việc này thật sai lầm. Trang chặn lấy tờ giấy, che hết nó đi.
Người phụ nữ trực ban có vẻ nhiều chuyện. Thấy bộ dáng không hợp lý của Trâm, cô ta nghển cổ lên hóng hớt, rồi lên tiếng.
- Cô không vui à? Trông như bị ép hôn.
Trâm tỏ ra khó hiểu. Dù cô không thể nói, nhưng biểu cảm trên mặt hiện ra rõ ràng, như muốn hỏi ngược lại cô ta rằng:
“Ép hôn là ý gì?”.- Đúng rồi còn gì. Tôi chưa thấy ai đi đăng ký mà buồn thiu như cô đâu.
Cô ta chỉ về phía Hoàng, lúc này đang tranh cãi với cái điện thoại ở ngoài cửa.
- Trông cũng có tướng vũ phu. – Cô gái bình luận. – Cô này, nếu bị ép hôn thật có thể báo lên chính quyền, người ta sẽ giúp cô. Đừng dại mà đâm đầu vào cưới một người không ra gì.
Người phụ nữ tỏ ra vô cùng quan tâm cô, ánh mắt thành thật và giọng mềm mại ra sức khuyên bảo. Trâm chỉ muốn bật cười, những suy đoán của cô ta thật hài hước. Người không ra gì phải là cô mới đúng chứ. Cô mới là kẻ lừa đảo, chiếm dụng lòng tin của người khác.
Trâm vội vàng lắc đầu. Cô cầm bút, viết lên tờ giấy trắng:
“Tôi tự nguyện kết hôn, không bị ép buộc. Anh ấy rất tốt với tôi.”Người phụ nữ nghi hoặc nhìn Trâm.
- Thế sao trông cô buồn vậy. Làm tôi cứ tưởng...
Trâm khẽ cười, cúi đầu xuống để tránh mặt đi. Biểu hiện của cô rõ ràng đến vậy sao? Đến chính cô cũng không nhận ra được rằng mình đang buồn bực đến vậy. Cô đưa ra quyết định này là sai rồi ư?
Liếc nhìn sang Hoàng, anh vẫn đang cãi cọ. Cô có thể nghe được giọng của bà Thủy khi nãy, khẩu khí dường như rất tức giận. Không biết bà ấy giận dữ về chuyện gì, hay là đã phát hiện ra chuyện giữa cô và Tuấn rồi. Trâm nhíu mày, chuyện đó là không thể nào, cô đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa Tuấn và bà Thủy. Hắn không hề nhắc gì đến cô.
***
Hoàng bực bội không thôi, sự vô lý của mẹ khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi. Biết là bà đang gặp chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là bà được quyền áp đặt lên anh những điều mà bà muốn.
- Vậy mẹ nói cho con nghe, vì sao không thể cưới Trâm? Cô ấy có vấn đề gì?
Ở đầu dây bên kia, bà Thủy ngập ngừng không thể trả lời. Lý do này làm sao có thể thẳng thừng nói với con trai mình? Bà Thủy chợt nhận ra mình bị Tuấn dồn vào đường cùng. Bà dùng mọi thủ đoạn để che giấu thân phận của hắn, còn hắn thì dùng chính sự tổn tại bí mật của mình để ép buộc bà đến phát điên.
- Tóm lại là mẹ không thích con bé. Không được kết hôn. Con và nó chia tay đi, đừng gặp nó nữa. – Bà Thủy trả lời nhát gừng.
- Con sẽ không chia tay. Thậm chí sẽ kết hôn ngay bây giờ. Tối nay sẽ đưa cô ấy về nhà mình ở.
Hoàng kiên quyết chống lại lời của bà Thủy. Nếu như bà có thể đưa ra lý do hợp tình hợp lý, anh sao có thể không nghe theo. Nhưng bà Thủy lại dựa vào cảm xúc thất thường của mình mà định đoạt cuộc sống của anh, điều đó là không thể. Sau khi nói rõ kế hoạch của mình, Hoàng dứt khoát tắt máy điện thoại.
Anh trở lại phòng đăng ký, thấy Trâm đang ngồi thẫn thờ ở trước bàn xét duyệt chờ mình. Hoàng vòng tay ôm lấy cô.
- Xin lỗi, để em phải chờ lâu rồi.
“Có chuyện gì thế? Mẹ anh gọi à?” – Trâm dùng thủ ngữ hỏi. Hoàng nắm lấy tay cô, không muốn cô tiếp tục lo lắng về chuyện này.
- Không có gì. Việc riêng thôi. Em đừng nghĩ ngợi.
“Nếu như mẹ không thích em, chúng ta có thể...” – Trong lúc chờ Hoàng quay lại, cô đã nghĩ đến việc từ bỏ. Không biết bao nhiêu lần cô muốn buông tay với mối thù này, chỉ vì mình đã trót yêu con trai của kẻ thù. Điều đó làm cô bứt rứt, xấu hổ và cả khổ sở. Trâm bỗng dưng ước ao rằng mình không có trái tim.
- Đừng nói những điều đó. Chúng ta sẽ kết hôn, và sẽ ở cùng nhau đến già.
Hoàng nói một cách chắc nịch, muốn an ủi tâm trạng ủ rũ kia của Trâm. Anh không biết rằng càng nói những điều đó thì Trâm lại càng rối bời.
“Nếu sau này anh nhận ra, quyết định ngày hôm nay là sai lầm thì anh có hận em không?”Trâm không dám dùng thủ ngữ để hỏi. Đối với người bị câm, việc dùng thủ ngữ để giao tiếp cũng giống như chủ động bộc bạch nỗi lòng. Cho nên cô viết nó lên giấy, đưa cho Hoàng, chính mình cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
Hoàng không nói gì. Anh bất ngờ quay người sang bàn xét duyệt, cầm lấy bút ký vào giấy chứng nhận kết hôn. Nét chữ màu đen nỏi bật trên nền giấy màu hồng nhạt. Xong xuôi, anh giơ nó lên như là minh chứng thay cho câu trả lời.
- Không hận em.
Trâm trợn trừng mắt nhìn anh, trong tròng mắt đã ánh lên vệt nước lóng lánh.
- Nhưng anh sẽ giận em đấy. Đợi đến lúc đấy, em lo mà nghĩ cách đền bù cho anh đi nhé.
Trâm sắp bật khóc đến nơi. Tại sao anh lại hết lòng vì cô như vậy? Nếu như anh biết những gì cô làm, liệu rằng anh có thể đối xử với cô thế này nữa không, coi cô như báu vật mà nâng niu như vậy?
Cô chỉ biết gật đầu, nước mắt rơi xuống thấm lên vạt áo. Giây phút này cô đã quyết định, mình sẽ dùng cả đời để mà đền bù cho Hoàng, nếu như anh không nổi giận mà đuổi cô đi.
Hoàng vội vàng lau nước mắt trên mặt cô, nửa trách móc nửa vỗ về.
- Một tờ giấy chứng nhận màu đỏ thôi cũng khiến em khóc sướt mướt như thế à? Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc như trẻ con thế?
Trâm gượng gạo nhếch khóe môi, trong tim không biết là hạnh phúc hay khổ sở, hay là cả hai.
Sau khi làm giấy đăng ký kết hôn xong, Hoàng đưa Trâm về nhà bố mẹ. Anh muốn thông báo trước việc này, cũng như báo cáo về giấy chứng nhận kết hôn của hai người.
Cô đã nói muốn ở cùng gia đình để gia tăng tình cảm giữa cô với bố mẹ anh, anh không nỡ từ chối. Hoàng thật sự không hiểu, một người hiểu chuyện và biết phép tắc như vậy, tại sao mẹ anh lại ghét bỏ.
Trâm hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt với phản ứng của bà Thủy. Trái với suy nghĩ của Trâm, bà Thủy chỉ tỏ ra lạnh nhạt như buổi đầu gặp mặt chứ không hề to tiếng hay muốn đuổi cổ cô ra khỏi nhà. Chính Hoàng cũng khá là ngạc nhiên về biểu hiện của mẹ mình.
- Bọn con vừa đi đăng ký kết hôn rồi. – Hoàng nói, đặt sổ chứng nhận màu đỏ chót lên bàn.
Bà Thủy trừng mắt nhìn Hoàng, ông Nhậm cũng có chút không bắt kịp. Thấy phản ứng của bà Thủy, ông Nhậm vội vàng lên tiếng, chiếm lời vợ.
- Cái thằng này, sao lại gấp gáp thế chứ? Có gì không bàn bạc trước với bố mẹ được à?
Ông Nhậm cầm giấy đăng ký lên xem, ngoài miệng thì tỏ ra không vui, nhưng trong lòng lại mừng rỡ. Ông thích Trâm, ít nhất thì cô là người đầu tiên quản chế được thằng con trai ngỗ ngược của ông. Hoàng luôn là đứa con ưu tú, nhưng lại rất ít khi nghe lời.
- Thì đằng nào bọn con chả cưới. Hôm trước mẹ còn sốt sắng nhắc chuyện kết hôn, con nghĩ bố mẹ cũng sớm mong rồi.
Hoàng rào trước đón sau, nhắc nhở bà Thủy rằng chính bà cũng muốn họ kết hôn nhanh chóng.
- Ý của con thế nào? – Ông Nhậm nhướng mày hướng sang Trâm. Cô nhẹ nhàng gật đầu.
Đối phương đã hài lòng như vậy, gia đình cũng không có gì để bàn cãi. Thấy bà Thủy còn đang định nói gì đó, ông Nhậm đã đá chân bà, lắc đầu nhè nhẹ. Bà Thủy đành nuốt xuống những lời mình định nói, ngậm một cục tức, bỏ về phòng ngủ.
Thấy vẻ cáu giận của bà Thủy, Trâm không khỏi lo lắng. Cô sợ nhất là Tuấn đã làm gì đó để bà Thủy nghi ngờ mình.
- Chúng con định sẽ chuyển về nhà ở. – Hoàng nói với bố. – Đồ đạc chắc nay mai sẽ dọn về ạ.
- Được được. – Ông Nhậm quá quen với tính tình của con trai mình, đối với chuyện cưới xin chớp nhoáng này không phản đối gì cả. Trâm có thể khiến cho Hoàng muốn quay về nhà sống chung cùng gia đình, đó là điều mà ông cầu mong cũng chẳng được. – Không phải vội, cứ từ từ thôi.
Điện thoại của Hoàng rung lên trước khi anh tiếp tục bàn bạc với ông về chuyện phòng ở và đám cưới. Nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, Hoàng không thể tiếp tục ngồi lại nói chuyện nữa.
- Con xin phép có điện thoại ạ.
Anh úp điện thoại xuống, cẩn thận không để lộ ra mình đang nói chuyện với ai, chạy ra ngoài cửa.
Chỉ còn lại Trâm ngồi trong phòng khách với ông Nhậm. Không khí giữa cả hai gượng gạo thấy rõ. Cô không thể nói chuyện, mà dù có nói cũng không biết phải nói gì. Chỉ có ông Nhậm là người duy trì đối thoại.
Ở ngoài cửa, Hoàng nhìn lại màn hình một lần nữa, rồi nghiến răng bắt máy. Giọng quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia khiến anh sửng sốt.
- Có vẻ cậu rất muốn tìm tôi nói chuyện nhỉ? - Đó là Tuấn.
Hoàng hết sức ngỡ ngàng. Tuấn lại chủ động gọi điện cho anh? Hơn nữa hắn cũng chính là người gửi tấm ảnh kinh khủng kia cho mẹ mình. Hắn có ý gì đây?