Dưới đường cao tốc, một bé gái ngồi chơi với ở một mỏm đá lồi ra trên sườn dốc, xung quanh đều là bụi cây che chắn hết vóc dáng nhỏ xíu của cô bé. Quần áo cô bé bẩn thỉu, đầu tóc rối tung, chân tay cũng xây xước. Nhưng dường như vết thương ấy không khiến cô bé cảm thấy đau đớn hay khổ sở.
Cố rướn người qua khỏi bụi cây, cô bé nhìn xuống phía dưới sườn dốc. Khoảng cách này không quá xa, nhưng cô có thể thấy rõ chiếc xe ô tô gần như đã bẹp dúm đang nằm dưới chân dốc, cách mặt hồ không còn xa. Khói từ chiếc xe đang tản ra xung quanh. Một người đàn ông nằm vắt nửa người ra khỏi thành xe, bộ dạng thảm thương đến mức khó có thể nhận diện gương mặt được nữa.
Cô bé muốn xuống phía dưới đó, nhưng lại không thể đi được bởi chân đã bị kẹt giữa hốc đá trên mạn dốc mất rồi. Tiếng khóc nức nở như thể sắp đứt ruột đứt gan vang vọng trong không gian. Tiếng cầu cứu run rẩy của cô bé chỉ được đáp trả lại bởi thanh âm tĩnh mịch, và sau đó bị một tiếng nổ lớn át hẳn đi.
Chiếc xe phát nổ, người đàn ông cùng cái xe đã nát vụn kia bị quả cầu lửa khổng lồ nuốt chửng trong nháy mắt. Màu đỏ rực của ánh lửa kia chiếm trọn đôi mắt cô bé, dường như cả cái nóng cháy thiêu đốt của vụ nổ cũng lan đến chỗ cô, khiến cả người cô bé đổ đầy mồ hôi.
- A! – Trâm gào lên, hai mắt mở bừng, cùng lúc là tiếng sấm nổ vang ngoài trời. Cô không thể phát âm quá dài, tiếng thét đứt đoạn tắc tịt trong cổ họng. Điều đó khiến cổ họng cô đau rát. Trâm ngồi dậy, cả người run lên bần bật.
Mưa rào rào đổ xuống bên cửa sổ. Trâm nhận ra mình đang ở trong phòng, lạnh lẽo nhưng vẫn an toàn. Cô lại một lần nữa gặp ác mộng, một giấc mơ ám ảnh cô bao nhiêu năm qua, cả trăm lần như một. Sau lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.
- Sao vậy? Em lại mơ à?
Giọng nói êm ả vang lên bên tai, khiến cô trấn tĩnh lại. Trâm cúi đầu, đón nhận cảm giác ấm áp và an lành từ cái ve vuốt sau lưng của Hoàng. Hai mắt cô nhắm lại, tiếng thở dài nặng nề phát ra khiến Hoàng biết cô đang sợ hãi. Anh rất băn khoăn, cũng rất lo lắng, người yêu của anh chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon.
- Uống chút nước không? – Hoàng hỏi, nhưng tay đã cầm sẵn cốc nước trên đầu giường đưa tới cho Trâm.
Cô đón lấy cốc nước, một hơi đã uống với đi nửa cốc. Nhịp thở dồn dập của Trâm dần tĩnh lại, đều đặn. Từ khi cô ngồi dậy đến giờ, Hoàng vẫn không ngừng xoa lưng cho cô. Anh kéo cô dựa vào người mình, vỗ về nhè nhẹ.
- Áo em ướt hết rồi này. – Anh kéo phần lưng áo ẩm ướt và lạnh ngắt của cô ra, không để nó dính vào người cô. – Có muốn tắm nước nóng không, em sẽ dễ ngủ hơn đấy.
Trâm nhìn anh rồi gật đầu. Hoàng rời giường, vào nhà tắm trước để xả nước nóng đầy bồn cho cô. Anh đã nghiên cứu vài phương pháp trị liệu giúp an thần, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để giúp Trâm cảm thấy thoải mái.
Trâm vẫn ngồi trên giường, dõi về phía ánh sáng phát ra từ nhà tắm, trong mắt là đủ loại tâm tư. Người đàn ông kia lại đối xử với cô tốt như vậy, khiến cô cảm thấy một chút áy náy dâng lên trong lòng.
- Được rồi này. Em mau vào đi. – Hoàng ló đầu ra khỏi nhà tắm.
Nửa đêm đi ngâm nước nóng có thể khiến cơ thể bị lạnh mà sinh bệnh, nhưng dưới sự chăm sóc chu đáo của Hoàng, Trâm hoàn toàn chẳng cần lo lắng bất kỳ vấn đề gì. Sàn nhà luôn lót thảm lông, trong nhà máy sưởi luôn được mở, toàn bộ nhà đều là hệ thống an toàn, thậm chí anh còn chuẩn bị những thiết bị điện tử hỗ trợ cô. Trâm là một người khiếm khuyết, không thể nói được.
Cô ngồi trong bồn tắm, nước ấm xung quanh bao bọc lấy cơ thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn. Hoàng không đi ra ngoài, anh ngồi bên cạnh, bóp tay cho cô. Anh dịu dàng hôn nhẹ lên tay cô một cái.
- Cứ luôn mơ thấy ác mộng như vậy. Hay đi khám nhé, anh quen bác sĩ tâm lý rất giỏi.
Trâm cảm thấy vui vẻ trước sự quan tâm vồn vã ấy của Hoàng, cô lắc đầu, tỏ ý không muốn. Cô dùng thủ ngữ nói cho anh biết, giấc mơ này đã theo cô từ rất lâu rồi. Cô thường mơ thấy nó, cho nên mới sợ như vậy.
- Có phải dạo này em căng thẳng quá không? – Hoàng vẫn không hết lo lắng. – Nếu là vì buổi ra mắt ngày mai, anh có thể nói với bố mẹ hoãn lại.
Trâm siết lấy tay anh, nôn nóng thể hiện ý không muốn. Ngày mai Hoàng đưa cô về gặp gia đình, bàn chuyện kết hôn, anh đã hứa với cô như vậy. Thấy được biểu hiện của Trâm, Hoàng cũng chỉ biết lắc đầu rồi cười. Xem ra có người còn gấp gáp chuyện cưới xin này hơn cả anh.
- Được rồi, không hủy thì không hủy. Em đừng cuống.
Hoàng tiếp tục bóp vai cho cô. Trâm thả lỏng toàn thân, nước ấm và sự xoa bóp dễ chịu của Hoàng khiến cô lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Ngồi trước thành bồn tắm, nhìn người mình yêu cuối cùng cũng có được một giấc yên, Hoàng thở phào an tâm.
***
Trâm là nghệ sĩ piano, bình thường nếu không có buổi biểu diễn, cô sẽ đi dạy ở trường nghệ thuật cho học sinh khuyết tật. Lương không quá cao, nhưng lại nhàn nhã, vui vẻ. Cô cũng không có ước mơ xa vời hay tham vọng lớn lao gì. Thậm chí, chưa bao giờ cô nghĩ rằng mình sẽ bước chân vào làm dâu một nhà tài phiệt.
Nếu như tối hôm đó, cô không tham dự buổi tiệc của giới thượng lưu với vai trò nghệ sĩ chơi đàn, có lẽ đã không gặp được anh. Mọi thứ hết sức tự nhiên, suôn sẻ và bất ngờ, khiến cho cô vừa có cảm giác tất cả đều không đáng tin.
- Này, cô nghĩ gì mà đần ra vậy? – Một bàn tay huơ huơ trước mặt cô, kéo cô về với thực tại.
Ngọc, giáo viên dạy nhạc cùng trường, cũng là bạn thân của Trâm. Không giống như Trâm, Ngọc hoàn toàn bình thường.
Trâm lắc đầu, tỏ ý không có gì nghiêm trọng khi thấy ánh mắt lo lắng của Ngọc dành cho mình. Cô giơ cổ tay lên chỉ vào đồng hồ, cho Ngọc biết là đã đến giờ đi mua váy rồi.
Ngọc kéo cô ra khỏi trường học, hôm nay bọn họ chỉ lên lớp vào buổi sáng thôi.
- Đi ăn trưa đã nhé, tôi mời.
Ngọc vẫn cứ hí hửng như thế, cho đến khi biết được dự định sắp tới của Trâm.
- Cậu định kết hôn á? Thật luôn? Chiều nay đã ra mắt nhà người ta rồi à?
Hai mắt Ngọc trợn trừng lên như sắp rụng ra ngoài. Ý thức được sự thất thố của mình, cô ấy mới khòng lưng xuống, khẽ thì thầm với Trâm.
- Cưới thật sao? Cậu với cái anh nhà giàu đó à?
Trâm gật đầu, cô mở túi xách, lấy ra chiếc hộp nhung đỏ đựng nhẫn cưới mà Hoàng đã trao cho cô cách đây không lâu. Ngọc thấy viên kim cương bự tổ chảng trên chiếc nhẫn mà há hốc mồm. Nhưng ngay sau đó, cô ấy gập bụp cái hộp lại.
- Nhưng mà, cậu chắc chứ? Nhà giàu chả mấy ai tốt đẹp đâu.Trâm nhún vai. Cô biết điều đó chứ, nhưng vì thế lại càng phải kết hôn. Hoàng là người cô chọn, vì anh là người duy nhất có thể giúp cô hoàn thành được mục đích của mình.
Thấy Trâm đã quyết định như vậy, Ngọc cũng không lên tiếng chen ngang nữa.
- Vậy đám cưới cậu nhớ mới tôi đến đàn nhé. – Ngọc nháy mắt một cái, nghĩ đến tiền kiếm được từ những buổi lễ trang trọng đầy nghi thức như vậy, chỉ một lần thôi cũng đủ mua vài chiếc túi hàng hiệu, Ngọc lại sướиɠ run lên.
Trâm nhìn lại chiếc nhẫn cưới một lần trước khi đem cất nó vào túi. Cô không đeo nó, hoặc chí ít là không đeo nó khi không phải ở cùng với Hoàng. Chiếc nhẫn nhỏ xíu nhưng lại nặng trĩu, đè lên ngón tay cô, trói buộc trái tim cô đến mức nghẹt thở. Đã quyết định rồi thì không thể quay đầu.
***
Hoàng sửa soạn lại bàn làm việc, cất hết văn kiện đã xử lý xong xuôi đi. Bàn tay anh dừng lại ở tấm ảnh trên bàn, được trịnh trọng để trong một cái khung gỗ, trông đã cũ. Trong ảnh là Hoàng khi chỉ mới mười lăm tuổi, đang bá vai bá cổ một cô bạn gái xinh xắn, đáng yêu.
- Anh sẽ kết hôn. – Hoàng nói với cô gái nhỏ trong ảnh. – Cô ấy rất tốt, rất đẹp, cô ấy khiến anh nhớ đến em.
Hoàng thở dài, biết mình đang làm chuyện rất ngu ngốc. Nói chuyện với một tấm ảnh, nếu để người khác biết được có lẽ anh sẽ bị cười vào mặt. Nhưng chẳng còn cách nào khác, đây là cầu nối duy nhất của anh với cô gái kia, mối tình đầu tiên, người đã nắm giữ trái tim anh suốt một thời gian dài, rồi bất ngờ tan biến vào hư vô.
- Anh sẽ phải quên em đi thôi. Em cũng không muốn anh mãi ở trong quá khứ đâu nhỉ. – Hoàng vuốt ve gương mặt hạnh phúc của cô gái trên ảnh, mỉm cười.
Điện thoại anh rung lên, Trâm gửi tới cho anh vài tấm ảnh mà cô thử đồ, kèm lời nhắn nhờ chọn lựa. Đúng vậy, anh nên quay về với thực tại, Trâm mới là người yêu, là vợ sắp cưới của anh. Không thể cứ mãi đắm chìm trong tình yêu với một người đã mất được.
Nhắn trả lại Trâm, hẹn giờ đến đón cô, Hoàng sắp xếp nốt giấy tờ trên bàn làm việc. Anh tháo tấm ảnh kia khỏi cái khung, lấy ảnh chụp mới của anh và Trâm đặt vào trong. Nhìn tấm ảnh cũ một hồi lâu, Hoàng phân vân xem có nên vứt nó đi. Sau cùng, anh lại đặt nó vào ngăn kéo, khóa lại.
Vứt bỏ quá khứ thì quá tàn nhẫn, anh chỉ nên giấu nó đi, khóa nó trong tâm hồn mình là đủ. Nhìn chằm chằm vào ngăn tủ khóa ấy, anh chợt cảm thấy mình như kẻ phạm tội, giống một tên khốn đa tình. Vừa yêu Trâm, vừa không thể quên được mối tình đầu. Nó khiến cho mối quan hệ của anh với Trâm trở nên thực dụng, cứ như là anh lợi dụng cô để quên đi người cũ, hoặc lừa dối cô để nɠɵạı ŧìиɧ trong tâm tưởng.
Hoàng hoàn toàn không biết, dù cho Trâm có nhận ra được sự tồn tại của mối tình này, cô cũng chẳng quan tâm. Vì cô đối với anh, căn bản cũng chẳng phải vì yêu mà đến