Chương 35: Xuất Hồ Ý Liêu (bất ngờ ngoài ý liệu)

Trở lại Anh Lạc Cư mà không thu hoạch được gì, cả ba người ngồi trong phòng Mạc Lý Anh trầm mặc. Tính tình của Tiêu Thừa Kính e là không ai hiểu rõ hơn Bạch Vô Ảnh và Liễu Ngọc Phong. Chỉ với việc lần này thì lại vượt quá tầm kiểm soát rồi, y quá nóng vội vì lo sợ cho an nguy của Trịnh Hiểu mà đả thảo kinh xà, chắc chắn Tiêu Thừa Kính sẽ đề phòng nghiêm ngặt hơn. Hành động lần này của Bạch Vô Ảnh thực sự không cẩn thận chút nào.

Mắt thấy không có giải pháp gì Khả Nham bước đến bên giường nhìn Mạc Lý Anh.

“Ngươi thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

Mạc Lý Anh gật đầu nhưng không nói gì, hôm nay y đã khỏe hơn nhiều ít nhất có thể nói năng tốt hơn một chút, nhưng toàn thân vẫn không thể cử động được, ánh mắt y nhìn về phía Bạch Vô Ảnh. Gian nan mở miệng.

“Bạch… Bạch sư bá.”

Bạch Vô Ảnh ngẩng đầu nhìn sang “Ừ” một tiếng, Mạc Lý Anh muốn chồm người ngồi dậy nhưng không được, một cơn đau đớn khủng khϊếp từ vai và chân liền truyền tới làm y rên lên một tiếng, Khả Nham đứng bên cạnh liền đở y.

“Ngươi tốt nhất là nằm yên đừng cử động, cố gắn mấy ngày sẽ tốt lên thôi, yên tâm đi.”

Mạc Lý Anh mỉm cười, y biết vết thương của mình, vai thì có thể lành lại nhưng gân chân bị đứt rời làm sao có thể đi lại được như trước nữa đây, còn luyện võ… Từ nay sẽ không được nữa rồi. Y nằm trên giường cố nhớ lại chuyện hôm đó gặp Trịnh Hiểu trong nhà giam.

“Bạch sư bá, hôm đó khi bị người kéo ra ngoài ta trong mơ màng có loáng thoáng nghe người của Tiêu… Tiêu chưởng nôm nói, vào ngày trăng tròn sẽ thực thi pháp trận… Nhưng ta không nghe rõ họ nói là ở địa phương nào trên núi Thanh Vân.”

“Thực thi pháp trận?.. Chẳng lẽ hắn muốn đánh tan hồn phách a Hiểu rồi cho hồn phách của Yến Thanh hồi hồn.” Khả Nham cả kinh nói lớn.

Bạch Vô Ảnh gương mặt vốn đã lạnh nay lại chau mày nên tạo cho người khác cảm giác không rét mà run, quay đầu lại thì Khả Nham, nói:

“Cũng có thể là như vậy, nhưng ta biết rõ tính cách của Tiêu Thừa Kính, hắn sẽ không làm chuyện phí công vô ích bắt cóc bỏ đĩa không có lợi cho bản thân, chỉ vì một Yến Thanh mà hao phí tâm cơ cùng linh lực của mình. Chắc chắn hắn đang muốn thứ gì đó.”

“Nhưng là thứ gì mới được? A Hiểu trong người chẳng có thứ gì đáng để Tiêu Thừa Kính mạo hiểm lớn như vậy?” Khả Nham nói.

Liễu Ngọc Phong đứng lên, vừa xoay người đi được hai bước, y bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó liền quay đầu lại hỏi:

“Bạch sư huynh, trong đại hội luận võ của Thanh Vân phái một năm trước, Yến Thanh đã dùng bộ công pháp rất lạ, vừa giống như chạy trốn vừa giống như thân pháp di bộ cực kỳ nhanh, nếu không chú tâm có thể không nhìn ra… Huynh có biết đó là võ công gì không?”

Đến thời điểm này Bạch Vô Ảnh không muốn dấu diếm nữa, y nói: “Bộ công pháp đó là ta dạy hắn có tên Quỷ Ảnh Thiên Biến.”

Liễu Ngọc Phong kinh ngạc, “Quỷ Ảnh Thiên Biết, đó là võ công thất truyền trong Âm Dương Sát, sao huynh lại biết?”

“Vì ta là người lưu giữ quyển bí tịch đó.” Bạch Vô Ảnh nói.

Khả Nham đăm chiêu suy nghĩ, vội vàng đứng dậy nhìn về phía Bạch Vô Ảnh.

“Bạch Vô Ảnh, Bạch Liên Minh, ngươi là đứa trẻ còn sống sót duy nhất của Bạch gia trang?”

“phải.” Bạch Vô Ảnh gật đầu.

Khả Nham thở dài.

“Thì ra là vậy, a Hiểu trong lúc ở ma giáo Nam Cương lại lấy tên ngươi, còn nói sẽ đưa ta đến gặp một người, thì ra người hắn nói là Bạch Vô Ảnh cũng là Bạch Liên Minh. Xem ra a Hiểu là người không liên hệ gì lại bị kéo vào cái vòng hận thù chém gϊếŧ tranh đoạt của giang hồ.”

“Ngươi là?” Bạch Vô Ảnh khó hiểu hỏi.

Khả Nham: “Bổn tọa là Mọc Thiên Khả Nham giáo chủ ma giáo Nam Cương.”

Bạch Vô Ảnh ánh mắt không che giấu nổi sát khí, một ý niệm liền hiện ngay ra trong đầu, lòng bàn tay hội tụ linh lực bội kiếm liền xuất hiện chỉa thẳng trước ngực Khả Nham.

“Ngươi là người của ma giáo, còn là giáo chủ, hôm nay ta sẽ gϊếŧ ngươi trả thù cho phụ mẫu và toàn bộ người trong Bạch gia trang.”

Y một kiếm đánh tới, Khả Nham theo bản năng mà lui về phía sau, nghiêng người cúi xuống tránh đi đường kiếm. Bạch Vô Ảnh hừ lạnh tiến tới gần.

“Ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao! Ngươi mau chịu chết đi.”

Liễu Ngọc Phong nhìn hai người đánh nhau muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn. Kiếm khí đánh tới nhanh tức thì,

Khả Nham cũng liền rất nhanh né được lăn người qua bàn, Bạch Vô Ảnh một kiếm bổ xuống tách đôi chiếc bàn gỗ ra làm hai mảnh. Liễu Ngọc Phong nhân cơ hội tách hai người ra, đứng ở giữa đưa tay ngăn Bạch Vô Ảnh lại.

“Bạch sư huynh khoang đã, thời khắc này không nên đánh nhau, còn phải dùng người cứu Yến Thanh. Bên Tiêu Thừa Kính người đông thế mạnh chúng ta chỉ có ba người, nếu còn làm tổn thương nhau làm sao đối mặt phó khó khăn trước mắt đây?”

Khả Nham đứng sau lưng Liễu Ngọc Phong nói:

“Diệt sạch Bạch gia trang lúc đó ta còn là một tài tử, thật sự không biết chuyện gì, người của phụ thân ta sai đi tìm Âm Dương Sát chứ không ra lệnh gϊếŧ chết thánh nữ và toàn bộ người trong Bạch gia trang… Nếu ngươi muốn trả thù, chờ sau khi cứu xong a Hiểu, Mọc Thiên Khả Nham này sẵn sàng đứng yên mặc ngươi định đoạt sống chết.”

Bạch Vô Ảnh sắc mặt trầm xuống thu hồi kiếm khí.

“Được, đến lúc đó đừng có mà chạy trốn.”

Hai người không đánh nữa nhưng sắc mặt âm trầm nhìn nhau đằng đằng sát ý. Hiện tại đã hiểu lý do vì sao Tiêu Thừa Kính bắt giam Trịnh Hiểu, vì hắn tưởng rằng trong người Trịnh Hiểu có Âm Dương Sát. Nhưng theo lời Mạc Lý Anh nói thì Trịnh Hiểu đã bị tra khảo rất tàn nhẫn, nếu là vậy Tiêu Thừa Kính chắc chắn đã nhìn ra sự tình gì rồi. Có thể hắn đã biết người đang giữ Âm Dương Sát không phải Trịnh Hiểu mà là Bạch Vô Ảnh. Sỡ dĩ Trịnh Hiểu không khai ra là vì muốn bảo vệ sư tôn, còn Tiêu Thừa Kính căn bản không dám đυ.ng vào Bạch Vô Ảnh đơn giản là vì đánh không lại y, ngay cả hợp sức thêm năm lão già kia chưa chắc đã nắm phần thắng. Cho nên hắn muốn dùng Trịnh Hiểu dụ Bạch Vô Ảnh lộ diện. Trong đêm trăng tròn, khi thi thuật trong pháp trận, Bạch Vô Ảnh muốn cứu người phải đánh tan phù chú, linh lực y sẽ cạn kiệt, đến lúc đó rất dễ dàng như bắt cá trong chậu.