- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sư Tôn, Xin Người Thu Lại Dây Đằng
- Chương 7: Học tập(Thượng)
Sư Tôn, Xin Người Thu Lại Dây Đằng
Chương 7: Học tập(Thượng)
Sấm sét cuồn cuộn vang lên vào ngày hè, Tô Vãn Ý đang tích cốc. Nhưng trước một Mộ Hề Chi lên Trúc Cơ mây tím kinh diễm đầy trời, người trong tông môn ngoại trừ cảm thán tốc độ tu luyện của Tô Vãn Ý thì việc hắn Tích Cốc cũng không gây ra bao nhiêu chấn động.
Diệp Kình hiếm khi không ở trong phong, mấy năm qua ở Lăng Tiêu Phong, y hoặc là biết Mộ Hề Chi đang tu luyện, hoặc là chính mình đang bế quan. Ngày hôm trước, y được trưởng môn sắp xếp đến Thái Nhất tông để bàn việc mở ra một bí cảnh quan trọng.
Tô Vãn Ý Tích Cốc muộn hơn so với quỹ đạo ban đầu mấy tháng, điều này khiến Mộ Hề Chi có chút vui mừng nho nhỏ, nhờ đó cậu có thể dư dả thời gian hơn một chút. Chuyến đi lần này của Diệp Kình đã tạo cơ hội cho Mộ Hề Chi xuống núi.
Mộ Hề Chi luôn muốn xuống núi sau khi lên Trúc Cơ, nhưng lại không muốn đối mặt nói trực tiếp với Diệp Kình. Cậu tìm đến Động Hư Kính, gõ lên mặt gương hai lần, "Sư tôn, đệ tử này gần đây tâm thần không yên, có thể là do tâm cảnh không ổn định, muốn rời khỏi tông môn vài ngày để xuống phàm giới ngộ đạo."
Kỳ thực Mộ Hề Chi tu luyện rất thuận lợi, Hỗn Độn thể trong Trúc Cơ làm sao có thể gặp bình cảnh? Đây chỉ là lấy cớ mà thôi. Một khi trực tiếp đối mặt nói với Diệp Kình, nhất định sẽ bị bại lộ.
Một lúc sau, mặt gương run và sáng lên, Mộ Hề Chi gõ nhẹ vào đó, giọng nói của Diệp Kình từ bên trong truyền đến: "Đi đi, tu vi của ngươi còn yếu, chú ý an toàn."
Cùng ngày Mộ Hề Chi lên đường luôn.
Cách Huyền Thiên Tông tám trăm dặm, có thành An Dương, là thành lớn nhất trong phạm vi trăm dặm trở lại, thành An Dương đông đúc và rất náo nhiệt. Ban ngày, Mộ Hề Chi tìm được một khách điếm, trả một ít bạc vụn, muốn một gian thượng phòng, vừa đi vào liền bắt đầu thiền định.
Khi màn đêm buông xuống, lúc này Mộ Hề Chi đang đả tọa cảm thấy xương cốt trên người kêu răng rắc, dáng người vốn mảnh khảnh trở nên thấp lùn ục ịch, cậu từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc mặt nạ, đeo lên mặt. Chiếc mặt nạ rất đơn giản, không có một chút hoa văn, chỉ che kín mắt và má, để lộ ra mỗi cằm và môi. Sau khi thay đổi hình dáng, Mộ Hề Chi đi ra khỏi cửa, đi thẳng đến Lan Xuân lâu, nam phong quán lớn nhất trong thành.
Con phố nơi Lan Xuân lâu tọa lạc được gọi là phố Diễm Tạ, trên đường khắp nơi có thể thấy người ta ôm hôn nhau hoặc vội vã đi đâu đó trên đường.
Lúc bắt đầu thắp sáng đèn, cửa Lan Xuân lâu được treo một màn lụa màu xanh lam uyển chuyển nhẹ nhàng, vài chiếc đèn l*иg đỏ chiếu sáng cửa. Hai tiểu quan với dung mạo diễm lệ mỉm cười ngọt ngào đứng ở cửa dẫn khách vào trong, để tránh những kẻ gây rối, xung quanh còn có bốn người đàn ông lực lưỡng đứng canh gác.
Mộ Hề Chi lấy tiền ra đưa cho một tiểu quan trong đó rồi bước vào.
Vừa vào cửa, hai má Mộ Hề Chi dưới khẩu trang đỏ bừng lên, có ý muốn chạy trốn. Hình ảnh trước mắt thực sự quá kí©h thí©ɧ.
Từ cổng vào Lan Xuân lâu có một con đường đá thẳng tắp, dài khoảng 100m. Hai bên đường đá có bãi đất rộng lớn trồng cỏ, sau đó có nhà thủy tạ, phía sau thủy tạ có lối đi dạo. Khung cảnh bãi cỏ xanh hương diễm. Hai bức tường đá được đặt trong một khoảng trống vốn chỉ có cỏ, những bức tường đá không cao, khoảng một mét rưỡi. Nhưng mỗi bức tường đá đều đào một cái động, trong động có một tiểu quan toàn thân trần trụi trên người tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô cạn.
Bốn phía bức tường, có một tiểu quan đặc biệt ồn ào, tóc tai bù xù, nhìn qua ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, xung quanh lại có năm người. Trong miệng ra vào một côn ŧᏂịŧ ngắn nhưng lại rất thô, côn ŧᏂịŧ màu đen, chủ nhân của nó hóa ra là một ông già gần sáu mươi tuổi. Sợi dây thừng trên tay phải của tiểu quan đã được cởi ra, cậu ta không ngừng di chuyển một thân thịt mảnh mai lên xuống, chủ nhân của thân thịt mặc quần áo rách rưới, chứng tỏ sống trong cảnh nghèo khó, thỉnh thoảng tiểu quan lại bị tát lên mặt. Phía sau tiểu quan, có hai người đồng thời ra vào hậu môn hắn, mỗi lần rút dươиɠ ѵậŧ ra sẽ thấy một cái lỗ to tướng, hai người đang đâm bộ dạng trông giống nhau, hẳn là một đôi huynh đệ. Một chân của tiểu quan bị người thứ năm nắm lấy, người này không ngừng cọ xát bàn chân mềm mại vào côn ŧᏂịŧ hắn.
Phía sau còn có hai tiểu quan khác mỗi người đều đang phục vụ khách nhân ra vào giữa háng, trong miệng cũng đều ngậm một cái, việc này tương đối nhẹ nhàng hơn so với người đang phục vụ năm người kia. Những lời tục tĩu xấu xa tràn ngập sân.
"Con điếm, côn ŧᏂịŧ to của lão cᏂị©Ꮒ ngươi sướиɠ không. CᏂị©Ꮒ hỏng miệng ngươi."
“Kỹ nữ bẩn thỉu, đâm chết ngươi, thiếu cᏂị©Ꮒ…”
“Gia sắp xuất tinh rồi, tiện nhân ngoan ngoãn uống hết đi.”
"Ngươi chính là bồn tiểu của lão tử, mau uống đi. Nếu ngươi dám bỏ lỡ một giọt mà gia ban thưởng, gia sẽ cắn đứt bộ ngực dâʍ đãиɠ của ngươi."
…
Trong số bốn người, có một một tiểu quan nhàn rỗi, nhưng mông đã sưng phồng nhô lên, sắc mặt đã tím nhạt, hậu môn của cậu hướng ra ngoài, co rút nhưng không thể ngậm lại, chất dịch màu trắng không ngừng chảy ra, đối diện cửa lớn. Vòng eo bị kẹt trong động, hai tay treo cao bên kia bức tường, ngực uốn cong thành một vòng cung xinh đẹp hướng về phía Lan Xuân lâu. Bộ ngực trắng nõn vốn đầy vết đỏ hoặc tím, núʍ ѵú sưng đỏ, gần như tắc nghẽn.
Trên cổ còn có một tấm biển treo: "Chó con mệt rồi, để lần sau có thể sử dụng được, hãy để nó nghỉ ngơi một lát."
Những tiểu quan này đều vi phạm nội quy của Lan Xuân lâu, một số mưu toan trốn thoát, một số lại đắc tội khách hàng. Bởi vậy ở trước mặt khách hàng bị phạt làm vách tường mông. Ở nơi vung tiền như rác này, giá của bọn họ cực kỳ rẻ, chỉ với một lượng bạc là đã có thể đút vào miệng.
Mộ Hề Chi vội vàng đi qua đoạn đường này, nhanh chóng tiến vào nội điện. Điều mà Mộ Hề Chi lúc này không nhìn thấy chính là chiếc nhẫn chứa đồ thông thường trên ngón trỏ bàn tay trái của cậu đột nhiên vươn ra một sợi chỉ đen nhỏ như sợi tóc, sau đó trong nháy mắt rút lại.
Diệp Kình đang nói chuyện gì đó với người Thái Nhất Tông liền dừng lại một chút, đồ đệ của hắn sao có thể đi đến nơi như vậy? Theo hắn biết, đồ đệ của hắn không phải là người ham mê sắc dục.
Mộ Hề Chi vừa vào cửa liền nghe thấy hỏa kế hô to: “Có khách đến!” Nói xong, hắn nhiệt tình chào hỏi Mộ Hề Chi: “Khách quan nhìn lạ mắt, đây là lần đầu tiên ngài tới đây sao?”
Mộ Hề Chi gật đầu, làm bộ từ trong tay áo lấy ra hai nén vàng, đưa cho người phục vụ: “Ta lần đầu tới đây, có chút không quen.”
Người phục vụ vui vẻ nhận lấy số vàng, đây là hai mươi lượng, hắn là khách hàng lớn, tú bà trở về có thể thưởng hắn rất nhiều chỗ tốt. Người phục vụ càng cười tươi hơn, "Ai, đại nhân, mời ngài vào, cho ngài biết lần đầu ngài tới chỗ chúng tôi, đảm bảo ngài sẽ còn đến lần thứ hai. Nhà chúng tôi là tốt nhất ở thành An Dương này. Ngài muốn dạng gì chúng tôi đều có." Vừa nói vừa dẫn Mộ Hề Chi ngồi xuống đại sảnh trước.
Mộ Hề Chi nhìn quanh bốn phía, đại sảnh được trang trí bằng các loại sợi màu sắc sặc sỡ, tạo nên vẻ đẹp mơ hồ, tổng cộng có bốn tầng.
Có một sân khấu hình tròn khổng lồ ở phía trước tiền sảnh, trên đó có nhiều thiếu niên ăn mặc hở hang, đeo mạng che mặt đang ca hát và nhảy múa. Phần thân trên chỉ được bao bọc bởi một miếng lụa trong suốt quanh ngực, đầṳ ѵú như ẩn như hiện. Theo âm nhạc đong đưa vòng eo mềm mại tinh tế. Phần thân dưới chỉ quấn hai mảnh vải trước sau dài tới đầu gối, buộc quanh eo bằng những sợi dây mỏng. Mỗi lần nhấc chân lên, đều có thể nhìn rõ cảnh vật dưới chân.
Những người ngồi xung quanh thực sự không mấy chú ý đến, đa số là đang ôm ai đó trong tay, hoặc đang được đút rượu vào miệng, hoặc đang ôm mông đối phương giở trò.
Người phục vụ rót một bầu rượu cho Mộ Hề Chi, Mộ Hề Chi cầm lên, dưới lớp mặt nạ cau mày, trong rượu có gì đó liền đặt xuống.
Người phục vụ nãy còn cười hì hì, hiểu được khách nhân không thích nên không rót rượu nữa. Trước tiên hắn phải thăm dò nhu cầu của khách hàng, "Ngài muốn dạng gì?"
Mộ Hề Chi đưa cho hắn một thỏi vàng khác, ra hiệu lại gần, nhỏ giọng nói: "Ta, khụ, ta không giỏi việc đó lắm. Ngươi sắp xếp cho ta một căn phòng yên tĩnh, một tiểu quan song tính thêm một tráng hán mạnh mẽ, ta muốn xem hai người bọn họ làm, người đẹp mắt một chút, ta lười chọn, tự ngươi an bài."
Hỏa kế sửng sốt, chỉ vậy? Chuyện này cũng quá đơn giản, lại trả cho hắn ba nén vàng, giọng nói của người này còn rất trẻ tuổi, phía dưới lớp mặt nạ này cũng không biết là đứa nhỏ ngốc nhà ? Không phải, đó là một Thần tài tán tài. Trên mặt cười hì hì, vẻ mặt lấy lòng: "Ngài yên tâm, tôi sẽ đảm bảo mọi việc đều hoàn thành."
Bên kia Diệp Kình nhất tâm nhị dụng, y đang cảm nhận được tin tức từ vòng trữ vật của Mộ Hề Chi, Mộ Hề Chi thân thể không tốt sao? Không, Hỗn Độn Thần Thể làm sao có thể có tàn chướng ? Chẳng lẽ đây là sở thích đặc biệt, thích xem mấy việc hoan hảo này? Khi hắn đang định tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với tiểu đồ đệ của mình, lại đột nhiên sửng sốt. Không, Diệp Kình hắn không nên như thế.
"Lôi tôn, ngài cảm thấy việc ba tông liên thủ khai mở bí cảnh còn có gì cần bổ sung không?" Nhìn thấy Diệp Kình ngẩn ngơ, tông chủ Thái Nhất tông hỏi.
"Không có gì, được rồi, cứ làm như vậy đi." Cỏ cây vô tình, tại sao hắn lại để ý đến tiểu đồ đệ như vậy. Nếu như muốn phòng ngừa trước, thì cần nên biết hành tung.Tĩnh tâm ngưng thần, Diệp Kình cắt đứt thần hồn cảm ứng với nhẫn trữ vật của mình, một lòng bắt đầu xử lý việc trước mắt.
Gian Bích Vân nằm ở cuối tầng ba, phòng sạch sẽ, xa xôi là thích hợp nhất. Mộ Hề Chi mở cửa đi vào nhìn xem, khá hài lòng, người phục vụ nói: "Ngài ở đây đợi một lát, người mà ngài muốn sẽ sớm tới đây."
Trong phòng tràn ngập hương thơm của hoa hòe, mùi tương đối nhẹ, Mộ Hề Chi tạm thời có thể chịu đựng. Có một chiếc giường lớn có thể ngủ được năm sáu người, cạnh mép giường có một chiếc tủ, trên tường tủ có roi, vợt, ổ khóa.
Mộ Hề Chi mở cửa tủ ra, bên trong có mấy cuốn tập bản Long Dương Xuân Khê đồ, cậu mở ra, liếc nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng đóng sách lại, vốn định cất lại trong ngăn tủ, phút cuối cùng lại cất vào nhẫn trữ vật. Trong tủ có đủ loại chai lọ, mở một chiếc lọ có ghi "hương đào", Mộ Hề Chi dùng ngón tay chấm một chút rồi chà xát, là mỡ bôi trơn hương đào.
Một nửa số chai còn lại là thuốc kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, nửa còn lại là mê hồn dược gì đó, ba bước mất hồn, còn có gia tăng độ nhạy cảm khác... và các loại thuốc trợ hứng khác.
Ngoài tập xuân cung đồ và mỡ bôi trơn, trong tủ còn có hai hộp hình chữ nhật, mỗi hộp có hai tầng, khi mở một trong hai hộp ra sẽ thấy những hàng ngọc hình dươиɠ ѵậŧ có kích thước khác nhau. Mà một cái khác cũng là ngọc nhưng mặt có chỗ lồi lõm, có cái còn có cả gai ngược....
Dưới chiếc mặt nạ, khuôn mặt Mộ Hề Chi nóng bừng, đôi mắt mở to. Cậu luống cuống nhét những thứ này trở lại tủ, đối với một con gà con như cậu mà nói, những thứ này quá chấn động.
Nước và rượu ở Lan Xuân lâu đều có thuốc trợ hứng, Mộ Hề Chi không dám uống. Sau khi ngồi yên lặng trên ghế một lúc, một tiểu quan cô cùng xinh đẹp và một nam nhân da ngăm đen gõ cửa rồi đi vào.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Sư Tôn, Xin Người Thu Lại Dây Đằng
- Chương 7: Học tập(Thượng)