Chương 29: Dã hợp sau núi 2.

Mỹ nhân tóc trải dài dưới thân, cả người đều là dấu hôn đỏ tím xụi lơ ở trên tảng đá. Đầṳ ѵú sưng đỏ sung huyết, hoa huyệt lầy lội ướŧ áŧ, miệng huyệt ào ạt dâʍ ɖị©ɧ, âm đế rung rẩy tránh trong âʍ ɦộ. Hai tay Mộ Hề Chi nắm lấy hai bên sườn vách đá dưới thân, thở hổn hển, bộ dáng chờ người tùy ý chà đạp.

Cơ thể cường tráng của Diệp Kình đè lên người Mộ Hề Chi. Hai tay Mộ Hề Chi chống đỡ, như chống cự lại sự nghênh đón, đôi chân thon dài quấn lấy eo thon của Diệp Kình.

Ngón tay Diệp Kình trượt trên đùi trần trụi của Mộ Hề Chi, trượt trên huyệt cúc đang đóng chặt của cậu.

Bởi vì năm ngày không sử dụng, nên cúc huyệt còn chặt chẽ hơn so với hoa huyệt, chỉ một ngón tay đã khô cứng khó đi.

Hoa huyệt ngược lại là vì lúc trước quấy lộng vô cùng ướŧ áŧ, Diệp Kình lại cắm thịt vào hoa huyệt, dưới háng dùng sức đỉnh lên đồng thời hỏi: "Chi Chi, có muốn hai cái tiểu huyệt đều bị lấp đầy không?"

"Không... Không cần đạo cụ... Chỉ cần phu quân... A, phu quân."

Mộ Hề Chi chỉ nguyện ý chấp nhận Diệp Kình. Nếu không phải Diệp Kình, những thứ đồ lạnh như băng kia dùng trên người mình, nghĩ thôi cậu cũng thấy khó chịu. Cũng giống như hai người song tu mấy lần, hôm nay là lần đầu tiên Diệp Kình dùng phía sau lưng để đi vào vậy. Cậu hy vọng khi mây mưa có thể nhìn thấy Diệp Kình, tất cả những gì có thể cảm nhận được cũng chỉ là Diệp Kình.

Diệp Kình nheo mắt lại. Người ngày thường lạnh lùng cao ngạo, lúc này lại hiện ra một tia tà khí. Hắn vuốt ve mặt mày Mộ Hề Chi: "Đương nhiên chỉ có thể là ta."

"Hm... Phu quân... Ha... Đó là cái gì... thật ngứa..." Mộ Hề Chi cảm thấy có thứ gì đó đang leo lên dưới bắp chân mình.

Chỉ thấy một dây leo không bóng loáng, to khoảng hai ngón tay, trên dây leo cứ 10cm lại có một nút thắt. Nó đột nhiên xuất hiện dưới chân Diệp Kình, quấn quanh cổ chân phải của Mộ Hề Chi một vòng rồi dọc theo cẳng chân của Mộ Hề Chi leo lên trên.

Đỉnh dây leo trơn nhẵn, có hình dạng giống qυყ đầυ. Đầu tiên, nó cọ xát xung quanh âʍ ɦộ, không ngừng đâm chọc chỗ kết nối giữa hoa huyệt và côn ŧᏂịŧ Diệp Kình. Giống như một đứa trẻ lăn lộn trong tuyết, dùng dâʍ ɖị©ɧ của âʍ ɦộ để làm ướt sũng chính mình.

Mộ Hề Chi thấy Diệp Kình không trả lời mình, cậu không nhịn được vươn tay nắm lấy thứ đồ vật quấy rối âʍ ɦộ.

Dây leo tùy ý để Mộ Hề Chi bắt lấy hắn, sau đó bị bắt đến trước mặt Mộ Hề Chi.

Mộ Hề Chi nhìn thứ quen mắt này, nhớ tới cảnh tượng bị treo lên quất trong Đọa Tiên Lâm, mặt lập tức đỏ lên, vội vàng buông dây leo ra.

"Phu, phu quân... Ân... Dây leo này là cái gì?" Trong lòng Mộ Hề Chi mơ hồ có suy đoán, nhưng vẫn muốn xác nhận lại một lần.

Dây leo được thả ra, nghịch ngợm chọc vào khuyên nhũ của Mộ Hề Chi, sau đó bắt đầu ác liệt cọ xát miệng huyệt cúc hoa.

"Là bản thể của vi phu, Chi Chi biết rõ, không phải sao?" Nói xong, Diệp Kình hung hăng đâm vào, trứng dái thế mà cũng đi vào một chút, bụng nhỏ Mộ Hề Chi rõ ràng có thể nhìn thấy một chút vết tích hình tròn gồ lên.

"A! Nhẹ...Phu quân nhẹ chút..." Mộ Hề Chi kêu to, cái đâm này thức sự quá lớn lực quá sâu.

Nhưng mà, mỗi lần Diệp Kình giã vào đều duy trì cường độ này.

Dây leo cũng không thành thật, nó dùng thân dây nghiền qua nếp uốn cúc huyệt, dường như muốn san bằng nếp uốn. Sau đó, nó phát hiện mình đang làm việc vô ích, bèn dùng đỉnh nhắm ngay miệng cúc huyệt đâm chọc.

Trước đó, cúc huyệt dung nạp một ngón tay Diệp Kình cũng khó khăn, huống chi dây leo thô to bằng hai ngón tay.

Nhưng dây leo cũng không thèm để ý, đỉnh đầu đặt ở miệng cúc huyệt, toàn bộ thân dây leo bắt đầu xoay tròn, giống như khoan một cái lỗ, từng chút từng chút đẩy mình vào nơi sâu thẳm này, thuần thục chọc vào huyệt cúc đâm dâʍ ɖu͙©.

"Bản thể của phu quân... Tiến... Đến rồi... Ô... đều bị căng đầy..."

Huyệt cúc truyền đến từng cơn tê dại, tuy Mộ Hề Chi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng những chỗ mẫn cảm của cúc huyệt và hoa huyệt đều bị chọc thủng, kɧoáı ©ảʍ lần đầu tiên bị chiếm cứ hai nơi lập tức kí©h thí©ɧ Mộ Hề Chi đến mơ hồ.

Diệp Kình sờ vào côn ŧᏂịŧ của Mộ Hề Chi, giọng điệu đầy thâm ý nói: "Còn kém xa lắm, vào ngày thành thân, Chi Chi mới biết cái gì là căng đầy."

Dây leo tùy ý khuấy động trong cúc huyệt, mà cúc huyệt Mộ Hề Chi cũng là một bảo địa, sau khi dây leo khuấy động một hồi, không ngờ lại tiết ra địch ruột. Dây leo được thành ruột ấm áp bao bọc, mỗi lần dây leo đâm đỉnh, nó đều sẽ run lên một cái rồi bao bọc càng chặt, dây leo chơi ở bên trong càng thêm vui vẻ.

"Hai nơi tao huyệt của Chi Chi thật sự càng ngày mυ"ŧ càng giỏi, quả nhiên Chi Chi thích ở nơi hoang dã vào ban ngày?" Mỗi sợi dây leo trên người Mộ Hề Chi đều tương đương với phân thân của hắn, lúc này Diệp Kình cũng cảm thấy thoải mái gấp đôi.

Mộ Hề Chi nghe được, dòng nước trong huyệt càng dữ hơn, cậu chỉ muốn đưa tay che miệng Diệp Kình, sợ tiếp theo hắn lại nói những lời xấu hổ khác.

Diệp Kình đã sớm phát hiện ý đồ của Mộ Hề Chi, dưới chân lại xuất hiện một sợi dây leo, trói chặt cổ tay Mộ Hề Chi vốn đã đặt sau cổ hắn không biết từ lúc nào.

"Chi Chi cắn chặt vi phu càng hơn, vậy lần sau vi phu ôm Chi Chi đến trên tháp Quan Tinh, để đệ tử trong môn nghe được Chi Chi trên đài kêu da^ʍ, được không?"

Quan Tinh là nơi quan sát thiên cơ của Huyền Thiên Tiên Tông, dùng để theo dõi quỹ đạo vì sao bói toán thiên cơ. Tháp này nằm ở chỗ cao nhất của Huyền Thiên Tiên Tông, đỉnh tháp có một bệ đài to lớn, tầm nhìn rộng rãi. Đến ban đêm, khi màn sao lấp lánh, đứng ở trên đài như có thể hái sao trời.

Nếu thật sự bị Diệp Kình thao lộng dâʍ ɭσạи ở nơi như vậy, nếu như Diệp Kình không thiết lập kết giới, sợ là tất cả dáng vẻ phóng đãng không chịu nổi của Mộ Hề Chi sẽ bị đệ tử toàn bộ tông môn nhìn thấy, để bọn họ biết Mộ Hề Chi dâʍ đãиɠ câu dẫn Diệp Kình như thế nào. Diệp Kình ngày thường đức độ, lại tằng tịu với Mộ Hề Chi như thế nào.

Biết rõ Diệp Kình không thể không thiết lập kết giới, nhưng chỉ nghĩ như vậy thôi, Mộ Hề Chi đã thấy xấu hổ không thôi. Nhiệt độ cơ thể tăng cao, mũi chân cậu co quắp, ngón chân cũng nổi lên màu đỏ đáng yêu.

"Nhịp đập của Chi Chi thật nhanh. Có biết vi phu vì sao lại đeo khuyên nhũ lên ngực trái đáng yêu của Chi Chi không?"

Khuyên nhũ run rẩy vài cái dưới lời nói của Diệp Kình, thể hiện sự tồn tại của bản thân. Cự căn như muốn đυ.c mở hoa huyệt, hung ác ra vào, mang theo từng vòng bọt trắng chồng chất bên mép hoa huyệt.

"Ha ha... Sâu quá... Không muốn..." Mộ Hề Chi lắc đầu, hoa huyệt cùng cúc huyệt càn thêm co rút kịch liệt, nước mắt trong suốt không ngừng chảy ra từ khóe mắt.

Diệp Kình lại tự mình trả lời cho Mộ Hề Chi: "Là vì trái tim của Chi Chi ở chỗ này."

Sau khi đâm mấy trăm lần, côn ŧᏂịŧ của Diệp Kình mài vào vách thịt sâu trong hoa huyệt, phun ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực rót vào sâu trong hoa huyệt.

"A... Nóng quá..." Mộ Hề Chi duỗi thẳng eo, cả người căng thẳng, côn ŧᏂịŧ không trải qua bất luận cái gì kí©h thí©ɧ vuốt ve cũng bị luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm này kí©h thí©ɧ bắn ra.

Diệp Kình không rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, hắn vuốt ve bụng Hề Chi bị đâm thành hình dáng côn ŧᏂịŧ mình: "Đáng tiếc Chi Chi không có tử ©υиɠ, nếu không bản thể của vi phu có thể trú đóng trong tử ©υиɠ của Chi Chi, khiến Chi Chi ngày ngày chảy nước không ngừng, cũng có thể nói không chừng nơi này đã mọc ra một mầm cây nhỏ."

"Phu quân, đừng nói nữa..." Vì đã bắn tinh, nên Mộ Hề Chi hơi hồi thần lại mềm mại nói. Hôm nay Diệp Kình vốn đã hung ác, nhưng giữa những một đống lời thô tục trên giường, thật sự khiến cậu có chút không chịu nổi.

"Được, vi phu không nói nữa, chỉ chuyên tâm yêu thương Chi Chi." Nếu nói thêm gì nữa Diệp Kình e ngại Mộ Hề Chi xấu hổ chui xuống đất mất.

Mộ Hề Chi vốn tưởng rằng trận ân ái đến đây là kết thúc, nhưng ai biết, khi Diệp Kình dứt lời, một sợi dây leo nhỏ hơn xuất hiện, ước chừng lớn bằng que xiên sắt nướng ở nhân gian.

Khoảng cách đỉnh dây leo mười centimet còn có một mảnh lá cây hình quạt. Dây leo nhỏ duỗi cành của mình, từ dưới đùi Mộ Hề Chi leo lên trên âʍ ɦộ.

Nó nhắm chuẩn tiểu thịt đế mẫn cảm kia, dùng đỉnh đâm nó ngã trái ngã phải. Mà dây leo trong cúc huyệt cũng không thành thật, đong đưa trái phải.

Tiếp theo nó quấn lấy tiểu thịt đế hồng hồng, hung hăng thít chặt gốc thịt đế, vắt hết cả hạt ra ngoài

Mà lại có một đồng bọn to bằng cái trong cúc huyệt, chui ra từ dưới chân Diệp Kình. Nó lắc bùn đất trên người, một dòng nước sạch xuất hiện trong không trung đem nó rửa sạch. Dây leo rũ nước xuống, bò đến chỗ cúc huyệt, nó muốn chào hỏi đồng bọn trước đó của mình.

Nó không ngừng hung hăng chọc vào miệng cúc huyệt nơi đang chứa một dây khác, nỗ lực muốn chui vào. Nhưng cũng may đồng bọn bên trong cũng đang giúp nó, chỉ chốc lát, khe hở chỗ nối liền trở nên lớn hơn, nó cuối cùng cũng đem phần đỉnh đầu chen vào cúc huyệt.

"A... Đừng... nhẹ nhàng một chút... Âʍ ɦộ đau quá... Cúc huyệt cũng trướng..." Cơ thể vừa mới cao trào căn bản không thể chịu được kí©h thí©ɧ như vậy, hai chân Mộ Hề Chi lắc lư, ngây thơ muốn dựa vào sự giãy giụa yếu ớt này để thoát khỏi những dây leo này.

Hành động này lại giống như chọc giận dây leo, hai dây leo trong cúc huyệt nhanh chóng cùng vào thậm chí còn thấy tàn ảnh. Còn âʍ đa͙σ bị dây leo thít chặt âm đế, đồng thời cũng trói chặt gốc côn ŧᏂịŧ. Nó dùng một nhánh cây mọc lá không ngừng nghiền nát hạt rễ lộ ra.

Mộ Hề Chi bị kɧoáı ©ảʍ này bức điên, chỉ có cảm giác sảng khoái khó lòng nói thành lời tràn ngập toàn thân. Cậu không kìm được mà lắc lư thân thể tiến về phía trước, khiến dây leo trong cúc huyệt càng tiến càng sâu, khiến dây leo nhỏ bé mài âm đế càng ác hơn. Cậu hoàn toàn rơi vào trong kɧoáı ©ảʍ vô biên, tiếng rêи ɾỉ không ngừng tràn ra từ trong miệng.

"A... A ha... Thật khó chịu... Thật thoải mái... Chi Chi sắp hỏng mất..."

Lúc này, Diệp Kình cũng đang đứng thẳng. Cúc huyệt và hoa huyệt đều bị lấp đầy, giữa cự căn và dây leo chỉ có bức tường thịt mỏng manh ngăn cách hai người. Trong lúc ra vào, hai bên đều có thể cảm nhận được động tác của nhau.

Âm đế đã bị dây leo nhỏ chà xát sưng lên, hạt đế đã không thể rút về được nữa. Nó không còn bị trói nữa, mà đâm chọc từng cái từng cái một.

Sau đó dây leo nhỏ xoay một vòng, quấn quanh qυყ đầυ Mộ Hề Chi, nó đem bao bì đẩy ra, tra tấn uy đầu.

Diệp Kình nhìn bộ dạng đáng thương của Mộ Hề Chi với vẻ thú vị, hắn nhìn thấy côn ŧᏂịŧ bị dây leo dâʍ ɭσạи đáng thương. Nhưng khi dây leo cọ sát vào mắt ngựa muốn chui vào, nó đột nhiên như bị bóp cổ, ngượng ngùng dừng lại, ngoan ngoãn tiếp tục bắt nạt qυყ đầυ, dùng đỉnh đầu ma sát rãnh trên mắt ngựa.

Rất lâu sau, Mộ Hề Chi bị tìиɧ ɖu͙© mài mòn, côn ŧᏂịŧ trướng đau không chịu nổi. Cảm nhận được thân dưới của mình như sắp nổ tung, muốn giảm bớt nhưng không được, cậu không chịu nổi mà khóc nức nở.

"Ô ô... Không được... Phu quân ta thật khó chịu... Ân ha thật muốn bắn... Cầu xin phu quân tốt... Để Chi Chi bắn đi..."

Diệp Kình cũng sắp đến, dươиɠ ѵậŧ của hắn không có bất kỳ kỹ xảo nào càng thô bạo cᏂị©Ꮒ hoa huyệt hơn, dây đàng ở hậu huyệt cũng tăng tốc thậm chí còn tiến sâu vào trong cúc ngay cả thịt cũng khó có thể tiến vào. Dây leo nhỏ thì tận tâm làm việc, khóa chặt lấy Mộ Hề Chi.

Mộ Hề Chi cảm nhận được sự tê dại không ngừng dâng lên từ sâu trong cơ thể, cảm giác vui sướиɠ dày đặc kéo cậu vào vực sâu càng thêm phóng túng.

"Cổ họng... Hô..." Qυყ đầυ của Diệp Kình gắt gao đâm mạnh vào vách huyệt của Mộ Hề Chi, cuối cùng nó đã bắn ra. Mà trên đỉnh dây leo trong cúc huyệt Mộ Hề Chi cũng tràn ra chất lỏng màu xanh lục. Bụng của Mộ Hề Chi bị những chất lỏng này rót đầy căng lên.

Dây leo trói cổ tay Mộ Hề Chi và dây leo trói côn ŧᏂịŧ đồng thời được cởi bỏ, thân thịt lập tức phun ra tinh trắng. Cơ thể Mộ Hề Chi run lên một cái, cảm giác vui sướиɠ đột ngột như vậy khiến cậu không chịu nổi. Cậu kéo cổ Diệp Kình qua cắn vào vai Diệp Kình, âm thầm khóc nức nở.

Đợi đến khi kɧoáı ©ảʍ rút đi, răng của Mộ Hề Chi rời khỏi bả vai Diệp Kình, cậu nằm liệt trên tảng đá như nước, giọng nói khàn khàn mềm mại: "Phu quân quen bắt nạt ta." Cậu hoàn toàn không hiểu, tại sao Diệp Kình vừa lên giường lại cầm thú như thế.

Diệp Kình rút đại nghiệt căn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ lập tức tuôn ra từ trong hoa huyệt.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thân thịt to lớn của Diệp Kình lại nảy lên. Mộ Hề Chi vội vàng dùng y phục dưới thân bao lấy chính mình, làm nũng cầu xin: "Phu quân tốt, đừng tới nữa."

Diệp Kình bế ngang Mộ Hề Chi nhu nhược không xương, dịch tinh màu trắng chậm rãi chảy xuống từ hoa huyệt của Mộ Hề Chi. Hắn hôn lên khóe miệng Mộ Hề Chi nói: "Trời còn chưa tối, còn chưa cùng Chi Chi song tu."

Mộ Hề Chi không mắc lừa, đã như vậy rồi lại song tu, sợ là mấy ngày cậu cũng không xuống được giường.

"Còn sáu ngày nữa bí cảnh sẽ mở ra, phu quân phải cho ta thời gian tu tập thuật pháp."

Diệp Kình cũng biết, hắn giả vờ bất mãn bóp nhẹ mông Mộ Hề Chi vài cái: "Vậy chờ sau khi Chi Chi từ bí cảnh trở về, phải thỏa mãn vi phu thật tốt."

Rốt cục sẽ không tiếp tục mây mưa vui vẻ, Mộ Hề Chi hết sức cao hứng, đôi mắt đào lấp lánh nheo lại thành hình bán nguyệt, nhưng trong đầu mở miệng nói: "Chờ sau khi trở về từ bí cảnh, tùy phu quân thế nào cũng được."

Mộ Hề Chi nói xong, trong lòng thầm nghĩ không tốt, mình nhất thời nhanh mồm nhanh miệng làm sao có thể nói ra lời như vậy. Hiện tại Diệp Kình đã có thể đem cậu dày vò lăn lộn thành như vậy, nếu để Diệp Kình tùy ý... Chậc, Mộ Hề Chi ngẫm lại chỉ thấy trước mắt tối đen.

Diệp Kình ôm Mộ Hề Chi thuấn di trở lại trong động phủ: "Vậy ta sẽ nói với Chi Chi, chờ sau khi em trở về từ bí cảnh, tùy ta làm gì cũng được."

Diệp Kình nói được thì làm được, quả nhiên sáu ngày sau đó, ngoại trừ chỉ điểm cho Mộ Hề Chi kiếm chiêu, thỉnh thoảng còn ôm hôn Mộ Hề Chi, cũng chưa từng hoan hảo với Mộ Hề Chi một lần nào.

Một ngày trước khi tiến vào bí cảnh, mười tu giả Tích Cốc, ba mươi tu giả Kim Đan, cùng sáu mươi tu giả Nguyên Anh tập kết trong chính điện Huyền Thiên tông.

Trong tu giả Tích Cốc kỳ chỉ có Kỳ Quan Văn Tĩnh cùng Hứa Thăng mới là tu vi Tích Cốc sơ kỳ, còn lại đều là Tích Cốc hậu kỳ. Nhưng vì Kỳ Quan Văn Tĩnh có Xu Mộc bên người, Hứa Thăng mới thu phục được dị hỏa dưới cơ duyên. Thực lực của hai người không kém gì Kim Đan, bởi vậy trúng tuyển chuyến đi bí cảnh lần này.

Văn Nhân Kiêu cũng từ Hàn Băng Lĩnh trở về, trong một đám đệ tử Kim Đan hậu kỳ và Kim Đan viên mãn, tu vi Kim Đan trung kỳ của hắn cũng tương đối bắt mắt. Trong Kim Đan kỳ còn có người quen cũ, kiếm tu Lý Trác Phong, Kim Đan hậu kỳ.

Tô Vãn Ý rõ ràng ở trong đội ngũ Nguyên Anh, từ sau lần trước Diệp Kình nói chuyện với Khâu Bách Cẩn, Khâu Bách Cẩn cũng không tìm Tô Vãn Ý.

Khâu Bách Cẩn thu lại thần thái ôn hòa ngày xưa, hôm nay phá lệ uy nghiêm, nghiêm túc. Đảo mắt nhìn trăm vị tu giả trước mặt, giọng nói của Khâu Bách Cẩn vang vọng trong đại điện.

"Các ngươi đều là trụ cột tài năng của Huyền Thiên Tiên Tông ta, là đệ tử tinh anh ưu tú nhất trong cùng thế hệ. Tương lai truyền thừa của mỗi tông đều sẽ ở trên người các ngươi. Các ngươi biết vì sao ta vẫn để những đệ tử các ngươi gọi ta là chưởng môn, mà không phải tông chủ không?"

Vấn đề này mọi người thật đúng là chưa từng nghĩ tới, mỗi ngày chỉ lo cố gắng tu hành, nào để ý vấn đề một xưng hô như vậy?

Thấy không có người trả lời, Khâu Bách Cẩn tiếp tục nói: "Khi Huyền Thiên Tiên Tông ta mới thành lập cũng chỉ là một môn phái nhỏ mười mấy người. Sau khi lão tổ phi thăng, nó đã trở thành bảo vật mà tiên nhân để lại, rất nhiều môn phái nhỏ trung bình cấu kết với nhau công phạt Huyền Thiên Phái ta. Chưởng môn Trương Phàm Tôn Giả lúc đó đã dựa vào sức một người bảo vệ phái ta. Từ đó về sau, chưởng môn Trương Tôn Giả đã lập nên môn quy mới."

Nói đến đây, Khâu Bá Cẩn biến hình tượng của Trương Phàm trên không trung: "Phàm là người tiếp quản Huyền Thiên phái, chớ quên ước nguyện ban đầu, hạng người tu chân như chúng ta cần tiến lên trước, không sợ gặp trắc trở, bảo vệ đệ tử tông môn. Bất luận Huyền Thiên phái phát triển như thế nào, Huyền Thiên phái chỉ có chưởng môn."

Nói xong, Khâu Bách Cẩn thu hồi huyễn thuật, lại nói: "Tông môn đổ một lượng lớn tài nguyên lên người các ngươi, chính là hy vọng một ngày nào đó, trong số các ngươi có thể trưởng thành một hai lần, trở về bảo vệ Huyền Thiên Tiên Tông. Hạo Viêm bí cảnh càng là cơ duyên đáng quý, danh ngạch Huyền Thiên Tiên Tông ta một trăm, danh ngạch Thái Nhất Tiên Tông và Thanh Huyền Tiên Tông chín mươi, các môn phái khác và yêu tu, linh tu cộng lại khoảng ba ngàn người. Thời gian Hạo Viêm bí cảnh mở ra chỉ có ba tháng, lần này do đệ tử Lăng Tiêu Lôi Tôn Mộ Hề Chi chân nhân dẫn đội, các ngươi cần nghe theo sự sắp xếp của hắn. Từng người chuẩn bị lên đường."

"Vâng! Chúng đệ tử tuân lệnh chưởng môn!" Hàng trăm đệ tử đều thành thật trả lời. Ngoại trừ một người.

"Cái gì? Bí cảnh lần này cũng do Mộ Hề Chi dẫn đội!" Tô Vãn Ý kêu lên sợ hãi.

Thấy ánh mắt mọi người đều nhìn về phía mình, Tô Vãn Ý lúc này mới phát hiện lời nói và hành động của mình không ổn, hắn ta vội vàng thu liễm thần sắc, hành lễ với Khâu Bách Cẩn: "Là đệ tử nhất thời khϊếp sợ thất lễ. Sư tôn đừng trách, sau khi đệ tử trở về liền chép môn quy để tĩnh tâm."

Khâu Bách Cẩn chỉ nhìn thoáng qua Tô Vãn Ý, sau đó mỉm cười nói với mọi người: "Giải tán đi. Sau khi Vãn Ý chép xong nhớ giao cho ta."

Mọi người tản đi.

Mộ Hề Chi đi quá nhanh, Kỳ Quan Văn Tĩnh còn chưa kịp chào hỏi hắn, Mộ Hề Chi đã không thấy bóng người, Quan Văn Tĩnh tức giận thiếu chút nữa xé nát khăn trong tay.

Trên đường trở về động phủ của mình, Tô Vãn Ý bực bội khó chịu. Hắn vốn định ở Hạo Viêm bí cảnh ba tháng không muốn gặp Tưởng Minh Kiệt, hôm nay muốn cùng Tưởng Minh Kiệt một phen, hiện tại cũng không còn tâm tình.

【Hệ thống, ta muốn gϊếŧ Mộ Hề Chi, hắn đã làm hỏng quá nhiều chuyện của ta. Thù hận ngày đó bái sư ta vẫn chưa thanh toán với hắn, nhưng ai biết tên này lại cướp mất đạo của ta, Cực Dương Tán của Diệp Kình đã được hắn giải. Hiện tại hắn lại cướp danh tiếng dẫn đội đi Hạo Viêm bí cảnh của ta, ta muốn gϊếŧ hắn. Đổi Thiên La Địa Võng cho ta. 】

【 Được, ký chủ. 】

Đồng thời, Tô Vãn Ý móc ra mấy tấm truyền âm phù, sau khi phân phó khác nhau trong mỗi tấm phù lục, truyền âm phù bay tứ tán vào không trung, biến mất không thấy.

Mặc kệ đêm nay có bao nhiêu người khó ngủ, lại có bao nhiêu người tâm tư bất chính hoặc là không phục Mộ Hề Chi dẫn đội, nhưng tất cả đều mong đợi hành trình bí cảnh lần này.