Chương 11: Hề Chi tích cốc, Diệp Kình trúng kế.

Mộ Hề Chi trở lại đỉnh phong tu luyện, chớp mắt 5 năm đã trôi qua.

Mộ Hề Chi gian nan hít vào linh khí, linh khí xung quanh dày đặc, thậm chí còn hiện ra ở dạng lỏng, khơi thở của chính cậu dần dần trở nên dày đặc, toàn bộ sức mạnh hỗn loạn trong cơ thể đều hung hăng lao về phía kết giới, kết giới nhất thời bị phá vỡ, sức mạnh hỗn loạn dày đặc dường như hòa vào biển rộng và trở nên nhỏ bé hơn.

Trên bầu trời mây tím lần nữa xuất hiện, vây quanh Mộ Hề Chi, Mộ Hề Chi thở ra một luồng khói trắng, bắt đầu hấp thu khí tức màu tím, ổn định cảnh giới Tích Cốc sơ kỳ.

Tô Vãn Ý nhìn về phía Lăng Tiêu Phong, mấy năm nay Mộ Hề Chi không ra khỏi Lăng Tiêu Phong, đám người Văn Nhân Kiêu, Lý Trác phong đến Lăng Tiêu Phong tìm Mộ Hề Chi so tài Mộ Hề Chi đều đồng ý. Nhưng mỗi lần đến lượt hắn đi tìm Mộ Hề Chi, nếu không phải đang bế quan thì chính là bị thương, đối với hắn tránh mặt không gặp.

[ Mộ Hề Chi kỳ thế mà đã Tích Cốc, khoảng cách giữa hắn và Trúc Cơ mới qua 5 năm. Hệ thống, ta vẫn có chút lo lắng với Mộ Hề Chi, ta còn thiếu bao nhiêu điểm danh tiếng mới có thể đạt tới Kim đan? 】

[Ký chủ, ngươi mới Trúc Cơ được hơn bốn năm, vẫn là người mạnh nhất. Hơn nữa, thiên phú của Lâm Cẩm bây giờ cũng ở trên người ngài, về sau ký chủ sẽ chỉ càng cường đại hơn. Giá trị danh tiếng hiện tại dang cấp 5, 145832/150000, trong vòng tối đa hai tháng, ngài sẽ lên Kim Đan. Ngài và tên Mộ Hề Chi đó vẫn luôn cách nhau một cảnh giới]

[Được, trận pháp cùng đan dược chuẩn bị đến đâu rồi? 】

[Không thành vấn đề, ký chủ yên tâm.】 Nếu Mộ Hề Chi nghe được cuộc nói chuyện này, nhất định sẽ tò mò, Lâm Cẩm một trong số những hậu cung của Tô Vãn Ý sau này sao lại bị đoạt thiên phú?

Lại hai tháng nữa trôi qua, Tô Vãn Ý đã đạt được Kim Đan như ý nguyện.

Diệp Kình vẫn luôn tập trung cao độ tu luyện, ngoại trừ lần trước đến Thái Nhất tông, giống như Mộ Hề Chi, hắn cũng chưa bao giờ rời khỏi Lăng Tiêu Phong. Cũng hiếm khi giải quyết công việc của tông môn, nhưng nếu tông môn yêu cầu cũng sẽ không cự tuyệt. Cho dù hắn nhận Mộ Hề Chi làm đồ đệ, cũng thỉnh thoảng đưa ra lời khuyên..

Lần này chưởng môn yêu cầu hắn đi tiêu diệt Thị Huyết Ma Tôn. Nửa năm trước, Thj Huyết Ma Tôn đã phá hủy 32 thôn làng phàm nhân, tàn sát hàng vạn người bình thường, thậm chí còn hút khô hàng nghìn tu sĩ cấp thấp. Con quỷ này am hiểu nhất Huyết Độn đại pháp cộng với tu vi Đại Thừa trung kỳ, các môn phái chính đạo đã bao vây diệt trừ hắn nhiều lần nhưng đều để hắn chạy thoát. Cho nên lúc này không thể không mời Diệp Kình ra tay.

Sau khi Diệp Kình nhận nhiệm vụ diệt trừ ma tôn từ chưởng môn liền rời khỏi Lăng Tiêu Phong, Mộ Hề Chi cũng nhận một vài nhiệm vụ. Cậu biết lần này chính là bước ngoặt thứ hai đối với danh tiếng của Tô Vãn Ý nó diễn ra ở Đọa Tiên Lâm.

Cách tông môn Đọa Tiên Lâm quá xa, cho dù một số thành trì tu chân khác có Truyền Tống Trận, nhưng cũng phải không ngủ không nghỉ một tuần mới có thể đuổi đến nơi. Huống hồ, cậu nghe nói Tô Vãn Ý cũng rời khỏi tông môn để rèn luyện, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì.

Rừng Đọa Tiên là một khu rừng rậm rạp giao nhau giữa Ma tộc và tu sĩ, diện tích to lớn, có rất nhiều trận pháp còn sót lại ở đây từ các cuộc chiến giữa Tiên Ma cổ xưa. Máu của ma tu trộn lẫn với chính đạo, máu chảy thành sông, xác chết chồng chất như núi, sâu trong rừng rậm tràn ngập oán khí. Dù là chính đạo hay ma đạo, nhìn chung cũng không dễ đi sâu vào. Oán khí khiến người ta mất đi lý trí, mà trận pháp một khi được kích hoạt, nếu may mắn sẽ bị mắc kẹt một thời gian, nhưng nếu xui xẻo đυ.ng phải sát trận sẽ chết ngay tức khắc.

Không ai biết Tô Vãn Ý đã ra vào bận rộn ở trong khu rừng rậm này gần nửa tháng. Ở ranh giới chiến trường nơi Tiên Ma đại chiến, có một tàn trận vây khốn tiên nhân. Có hệ thống ở đây, Tô Vãn Ý có thể sửa chữa lại cái trận pháp này, bằng này đủ để vây bắt Diệp Kình.

Dù sao đây cũng là một trận pháp cổ xưa, cần quá nhiều vật liệu để sửa chữa, rất tốn thời gian và công sức. Trước khi đến Huyền Thiên Tông, Tô Vãn Ý đã bắt đầu thu thập vật liệu sửa chữa. Ai bảo Diệp Kình quá mạnh mẽ nên hắn phải chuẩn bị trước mọi thứ.

Có một số vật liệu tồn tại từ thượng cổ nhưng ngày nay không còn nữa, chẳng hạn như phượng hoàng cốt, tỉnh long mộc, Hỗn Độn Thanh Liên ba thứ này đều được Tô Vãn Ý dùng điểm danh vọng đổi lấy. Ba thứ này, Hóa Thần ỳ dùng có thể tăng vọt lên Đại Thừa kỳ, nếu không phải vì cái đại trận này, giá trị danh tiếng của hắn có thể tăng lên nửa cấp.

Bất quá có trả giá mới có hồi báo, chờ đoạt được Diệp Kình tới tay, hắn sẽ tích cóp lại điểm danh vọng, là có thể đổi lấy Thiên Hồ Thánh Thể. Theo ghi chép cổ xưa, Thiên Hồ là một con đại yêu có thể mê hoặc cả các vị thần, hơn nữa đối phương tu vi càng cao, tu vi Thiên Hồ tăng càng nhanh. Trong ghi chép Thiên Hồ thu hậu cung cả trăm người luân phiên thải bổ.

Màn trời chiếu đất lại bận việc bảy ngày, dùng hết trên trăm khối linh thạch thượng phẩm, cuối cùng đã sửa chữa được "Huy Nguyên Khóa Tiên trận". Tô Vãn Ý lười nhác duỗi người nhưng lại kiệt sức.

[Hệ thống, hiện tại Diệp Kình đến đâu rồi?]

[Thưa ký chủ, Diệp Kình đã tìm được nơi ẩn náu của Thị Huyết Ma Tôn, hiện tại đang ở tMa giới. 】

Nơi không ai nhìn thấy, Mộ Hề Chi đang ẩn mình cách bọn họ không xa. Xung quanh Mộ Hề Chi bao phủ bằng thần hồn chi lực, may mắn "Hỗn Độn Tiêu Dao Quyết" có công pháp tu luyện thần hồn, cậu đã bổ sung rất nhiều hồn lực tiêu hao trong 5 năm qua, nếu không đã không thể chịu được mức tiêu hao liên tục mấy ngày nay. Đúng như cậu nghĩ, sức mạnh thần hồn của mình quả thực rất đặc biệt, sở dĩ dám đi vào Đọa Tiên Lâm này, cũng là bởi vì cậu có một loại tự tin, chỉ cần được sức mạnh thần hồn bao phủ, hệ thống tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.

Mất gần một tháng, Diệp Kình cuối cùng cũng tìm được nơi ẩn náu của Thị Huyết ma , sau khi tiêu diệt cả thể xác và linh hồn của hắn, trên đường trở về tông môn, khi sắp đến rìa rừng Đọa Tiên Lâm, đột nhiên nhận được tín hiệu cầu cứu của đồng môn.

[Hệ thống, hắn tới rồi sao? 】Tô Vãn Ý một thân đầy máu dựa vào một thân cây, ngẫu nhiên ho nhẹ hai tiếng, thảm thực vật xung quanh đều bị phá hủy, như thể vừa kết thúc một trận đại chiến. Đương nhiên, máu và chiến đấu đều là giả.

[Hắn đến rồi, còn bảy giây nữa sẽ đến, ký chủ cứ giả vờ đi. 】

Nghe bọn hắn nói như thế, cậu đại khái cũng hiểu được bảy giây gần như bảy hơi thở, Mộ Hề Chi càng thêm cẩn thận che giấu thân mình thậm chí còn nín thở, hệ thống và Tô Vãn Ý đều không tìm được hắn, nhưng Diệp Kình lại không xác định được.

Quả nhiên, bảy giây sau Diệp Kình liền xuất hiện, Diệp Kình cảm thấy đệ tử bị thương này nhìn rất quen mắt, nhìn chung quanh bốn phía, lại có một loại dự cảm không tốt lắm: "Nơi này là sâu trong Đọa Tiên Lâm, chỉ có một mình ngươi?"

"Khụ, Tô Vãn Ý bái kiến Lôi Tôn, đệ tử là đồ đệ chưởng môn, sợ là Lôi Tôn ngài không nhớ rõ đệ tử. Đệ tử đến đây rèn luyện, khụ khụ, ven rừng Đọa Tiên Lâm thấy một con Cửu Vĩ Hồ màu trắng, đệ tử đuổi theo nó, không biết làm thế nào mà mình lại đến đây.” Vừa nói, hắn vừa chậm rãi bám vào thân cây đứng dậy.

Nhưng hắn vừa đứng lên trong nháy mắt, toàn bộ "Huy Nguyên Khóa Tiên Trận" nháy mắt sáng lên, trong nháy mắt sương mù tràn ngập không khí, Tô Vãn Ý hoảng sợ nói: "Lôi... Lôi Tôn, đây là cái gì? "

"Ta không nhận ra, ngươi chỉ cần đứng yên không nhúc nhích, đây chắc chắn là tàn dư trận pháp thượng cổ đang được kích hoạt." Đây là loại sương mù gì? Ngay cả thần thức của Độ Kiếp kỳ cũng bị phong tỏa, Diệp Kình lúc này hoàn toàn không thể nhìn thấy xung quanh, trong mắt hắn chẳng có gì ngoài sương trắng.

"Lôi Tôn, ta sợ, ta tự nói chuyện, ngài không cần để ý tới ta, ta là Tô Vãn Ý, ta 12 tuổi Trúc Cơ, năm nay ta hai mươi tuổi đã tu luyện tới Kim Đan. Ta từ nhỏ đã ngưỡng mộ Lôi Tôn ngài..."

Mới đầu Diệp Kình còn có thể nghe được giọng nói của Tô Vãn Ý, nhưng chỉ sau nửa chén trà, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không nghe được.

Tô Vãn Ý ước tính thời gian, nhàn nhã bước ra khỏi đại trận, [Hệ thống, đem "Cực Dương Tán" của Hợp Hoan Tông cùng vật phẩm "Thích Tiên Linh Phấn" của ngươi vào trong sương mù đi. Làm cùng một lúc, vừa lúc chúng ta còn phải làm một việc khác. Hiện tại hắn không thể nghe, không thể nhìn, lại mất đi linh lực, nhớ đến trước đây ở đại điện Huyền Thiên Tông đối xử với với ta như vậy, hôm nay hắn nhất định phải khiến hắn ăn chút khổ. Một canh giờ sau hãy quay lại hưởng dụng tiểu đáng thương này, đến lúc đó Diệp Kình còn phải cảm tạ ta, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui rồi. 】

Đợi một lát, xác nhận Tô Vãn Ý đã rời đi, mà không quay lại ngay, Mộ Hề Chi thu hồi thuật ẩn thân, nhưng vẫn dùng thần hồn chi lực bao bọc thân thể, xuất hiện ở trận pháp trước mặt. Mộ Hề Chi chớp mắt, nhẹ nhàng đưa tay ra, thử chạm vào rìa của trận pháp, bàn tay xuyên qua nó mà không hề gặp bất kỳ trở ngại nào.

Cậu nghĩ thầm: "Quả nhiên trận pháp đối với mình không có tác dụng, bằng không, phải mất nửa cái mạng mới phá được trận pháp." Đúng vậy, đây cũng là sức mạnh của thần hồn, bất luận là cái trận pháp hay cấm chế nào đối với cậu đều không có hiệu quả.

Trong trận pháp, toàn thân Diệp Kình nóng bừng, suy yếu vô lực, ánh mắt hắn tối dần, nhớ lại hết thảy đủ loại hình ảnh sau khi đi vào sâu trong Đọa Tiên Lâm, trong lòng hắn biết đây là trúng kế, nhưng Tô Vãn Ý chỉ là một Kim Đan nhỏ bé hắn như thế nào làm được?

Phát hiện có người chạm vào vai mình, Diệp Kình muốn dùng tay khống chế kẻ đó, lại phát hiện cánh tay hắn căn bản không nhấc nổi, người đó áp tai hắn nói: "Sư tôn, là ta, Hề Chi. Ta tới cứu người. Tin tưởng ta, ta sẽ không hại người, ta trước tiên mang người ra Đọa Tiên Lâm.” Sau đó liền bắt lấy cánh tay, đỡ hắn không biết đi nơi nào.

Diệp Kình nghĩ thầm, cho dù ta không tin ngươi, hiện tại ta cũng không thể làm gì được. Cảm nhận được giữa háng không ngừng nóng lên, hóa ra Mộ Hề Chi ở bên cạnh hắn nhiều năm như vậy chỉ vì ngày này sao? Hay cho chiêu "Anh hùng cứu mỹ nhân", sợ rằng đây là chuyện hắn và Tô Vãn Ý đã sớm thương lượng xong, hai người cùng hội cùng thuyền, chỉ muốn phá nát đạo tâm của hắn.

Đi được ước chừng khoảng một chén trà (mười phút), Diệp Kình rõ ràng cảm nhận được hơi thở xung quanh đang rung chuyển, trước mắt không còn sương mù trắng xóa nữa, Mộ Hề Chi như thế nào làm được, có thể kéo hắn thoát khỏi trận pháp quỷ dị đó “Kế tiếp vi sư có thể tự mình đi được rồi.”

"Sư tôn, không được, người sẽ bị Tô Vãn Ý phát hiện, thuốc trong người ngài cực kỳ đặc thù, chỉ trong chốc lát sẽ không giải được." Hồn lực của cậu đã không còn bao phủ được hai người. "Hề Chi vĩnh viễn sẽ không hại người, bây giờ không có thời để giải thích, ta đưa người đi nơi khác trước. " Dứt lời, một lá bùa dịch chuyển xuất hiện trong tay Mộ Hề Chi, cậu bóp nát lá bùa, hai người trong nháy mắt xuất hiện bên ngoài cách xa hàng ngàn dặm.

Sau khi loại bỏ thần hồn chi lực trên người Diệp Kình và chính mình, sắc mặt liền có chút tái nhợt, nếu muộn hơn chút sẽ mất đi sức mạnh. Nhìn quanh bốn phía, chim hót hoa thơm, bọn họ ngẫu nhiên được đưa đến một nơi rừng núi không có gì nguy hại. Dùng thần thức quét qua núi rừng, Mộ Hề Chi tìm được một cái động cách đó không xa, liền đỡ Diệp Kình đi tới đó.

Diệp Kình toàn bộ hành trình không nói thêm gì nữa, hắn muốn xem đồ đệ này đến cùng là muốn làm gì.

Bên kia [Ký chủ không ổn, Diệp Kình chạy thoáy! 】

Tô Vạn Ý đang băng bó vết thương giúp Tưởng Minh Kiệt, nội tâm tức giận nói chuyện với hệ thống: [Sao có thể như vậy! Ta chuẩn bị tốt như vậy, Hệ thống, hắn đâu? 】

[Đã cách xa hàng ngàn dặm, không còn kịp rồi ký chủ. Diệp Kình nếu có thể trốn xa như vậy, nhất định là nơi đó có người có thể giúp đỡ hắn, nói không chừng tu vi cũng là Độ Kiếp kỳ. Trước mắt phương án tốt nhất là chỉ có thể giữ chặt Tưởng Minh Kiệt, bên này không thể phạm sai lầm thêm nữa. 】

[ ta tiêu tốn nhiều thời gian cùng điểm danh tiếng như vậy mà Diệp Kình lại trốn thoát? Hệ thống, ta không cam lòng, không cam lòng! Có phải nếu ta không tới tìm Tưởng Minh Kiệt, Diệp Kình sẽ không thể trốn thoát? Trách lòng ta quá tham lam. 】

[ không, ký chủ, nếu Diệp Kình thật sự có năng lực chạy trốn, cho dù có ngươi ở đấy cũng không ngăn cản được, đây không phải lỗi của ký chủ. 】

Trong lòng mắng chửi Diệp Kình, trên mặt Tô Vãn Ý cố nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, đôi mắt đỏ bừng như sắp khóc: "Đại sư huynh, ngươi cảm giác đỡ hơn chút nào chưa?"

Tiểu sư đệ như thường lệ vẫn đối xử với tốt như mọi khi, thậm chí bộ dáng còn mỉm cười đều như quan tâm đến hắn. Toàn thân hắn nóng bừng lên, là xà độc phát tác sao? Không được, ta phải nói với tiểu sư đệ, để đệ ấy nhanh chóng rời đi......