Chương 9-2

“Kim đan khắp nơi, Nguyên Anh nhiều không bằng chó.” Trong tu chân giới, tu giả Tích Cốc, Kim Đan, Trúc Cơ có quá nhiều. Trong Huyền Thiên Tông, những đệ tử này có tới mấy chục vạn. Bởi vậy, Trúc Cơ, Tích Cốc, Kim Đan kỳ, cần phải đồng đẳng cấp thắng liên tiếp hơn trăm trận, mới có thể trở thành người trấn thủ lôi đài. Nếu Trúc Cơ sơ kỳ không cẩn thận gặp phải Trúc Cơ hậu kỳ thua trận, thật xin lỗi, vận khí cũng là một loại thực lực, chỉ có thể nhận thua.

Người chiến thắng có thể tham gia bảng tranh đoạt xếp hạng Long Hổ cùng đẳng cấp. Bên cạnh võ đài sẽ có một tảng đá lớn, trên tảng đá lớn chính là danh ngạch những người được ghi trên bảng xếp hạng Long Hổ. Trúc Cơ cùng Tích Cốc kỳ trên bảng Long Hổ có 1000 tên, còn Nguyên Anh, Kim đan kỳ chỉ có 100 tên.

Ngay khi Mộ Hề Chi xuất hiện trong Diễn Võ Đường, đã bị các đệ tử ban đầu cùng tham gia tuyển chọn nhận ra. Vị đệ tử này của Diệp Kình khá nổi tiếng, gần đây hầu hết các đệ tử cấp thấp đều thảo luận về hắn. Dẫu sao Mộ Hề Chi từ khi tiến vào Lăng Tiêu Phong vẫn chưa từng xuất đầu lộ diện, thần long thấy đầu không thấy đuôi, tin tức nhanh chóng truyền đi.

"Xin chào Chân Quân, đệ tử của Lăng Tiêu Phong tên Mộ Hề Chi đang ở Trúc Cơ sơ kỳ, muốn tranh tài trên võ đài, hỏi điểm cống hiến lấy như thế nào?" Mộ Hề Chi cung kính hành lễ.

"Cứ kêu ta Thôi chấp sự là được, bên cạnh lôi đài có một cái Linh Cơ đài ngươi cầm thẻ bài thân phận đặt ở mặt trên, cũng truyền linh khí vào, Linh Cơ đài sẽ tự động rút điểm cống hiến của ngươi, tự động tìm cho ngươi đối thủ tương xứng. Nếu không muốn tìm đối thủ ngẫu nhiên, có người muốn khiêu chiến, hai ngươi có thể đặt thẻ bài cùng nhau lên. ". Chấp sự Thôi thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, bộ dáng ước chừng khoảng 27-28 tuổi, hẳn là tư chất không tồi.

Nghĩ tới thân phận của Mộ Hề Chi, chấp sự Thôi mỉm cười nói: “Mộ Hề Chi, gần đây ngươi thu hút rất nhiều sự chú ý, không chỉ có Hóa Thần bọn, còn có Hợp Thể, Đại Thừa cũng đều chú ý tới ngươi. Hôm nay, ngươi định so tài bao nhiêu trận a? "

Mộ Hề Chi ôm quyền nói: “Đệ tử muốn đánh lên Long Hổ Bảng.”

Chấp sự Thôi cười to: “Rất khí phách, tiểu tử, đi xem, để ta nhìn xem ngươi làm thế nào mà vào được Long Hổ bảng.”

Lời nói của Mộ Hề Chi ở đây được rất nhiều Trúc Cơ có mặt nghe thấy, lập tức có người tỏ ra khinh thường, “Coi như hắn là đệ tử của Lôi Tôn, này cũng quá cuồng vọng. Kẻ hèn Trúc Cơ sơ kỳ, hôm nay ta nhất định sẽ làm mất nhuệ khí của hắn. " Người này hóa ra là Trần Thừa, hắn vào Ngự Thú phong. Tuy rằng tu vi của hắn mới chỉ ở Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng linh thú khế ước của hắn đã là trung kỳ.

Sau đó giành trước một bước đem lệnh bài đặt lên Linh Cơ trên đài, nhảy vọt lên võ đài thả ra mi hàm hổ, hét lớn: “Mộ Hề Chi, ngươi có dám cùng ta đánh một trận!”

Mộ Hề Chi cũng đem lệnh bài đặt vào Linh Cơ trên đài, lấy ra một thanh kiếm gỗ liền lên đài: "Chào sư huynh. Mời.”

"Mộ Hề Chi, ngươi vẫn như trước kiêu ngạo không coi ai ra gì, chỉ dùng kiếm gỗ, hôm nay ta phải giáo huấn ngươi thật tốt. Chấp sự, bắt đầu đi."

Bên kia lôi đài tiếng chiêng trống gõ vang lên, Trần Thừa lập tức dùng [Quyền núi lở] vung về hướng Mộ Hề Chi, mi hàm hổ cũng nhảy lên giương cái miệng to như chậu theo từng động tác của chủ nhân.

Một kiếm, chỉ có một kiếm, tất cả mọi người chỉ thấy Mộ Hề Chi nhẹ nhàng dùng một kiếm, Trần Thừa cùng mi hàm hổ bị ném xuống dưới đài. Mộ Hề Chi mũi kiếm hướng xuống dưới, như cây tùng bách cao ngất đứng trên lôi đài: "Lệnh bài tại hạ sẽ luôn đặt vào Linh Cơ trên đài, nếu ai có hứng thú có thể khiêu chiến." Trần Thừa nôn ra một ngụm máu tươi, chật vật chạy trốn.

"Thật mạnh mẽ, Trần Thừa cùng linh thú cộng lại không khác gì hai người, tu vi còn cao hơn Mộ Hề Chi!"

"Hắn lại chỉ dùng kiếm. Hắn như thế nào làm được ?"

“Thanh kiếm gỗ có uy lực như vậy, hắn hẳn sắp lĩnh ngộ được kiếm ý.” Nhóm kiếm tu đã nhìn thấu được manh mối trong đó.

Vẫn có người không phục: "Linh thú mạnh đến đâu, nhưng có một chủ nhân phế vật thì có ích gì? Ta lên!"

"Người này là Trận Tâm phong Ngô Đào sư huynh, hắn ở Trúc Cơ trung kỳ mười mấy năm, linh lực cường đại, am hiểu trận pháp." Có người nhận ra hắn.

Nhưng mà Mộ Hề Chi cũng chỉ dùng một kiếm. Phía sau lại lục đυ.c hơn hai mươi vị Trúc Cơ trung kỳ khiêu chiến, Mộ Hề Chi từ đầu đến cuối sử dụng kiếm gỗ trong tay, lại chỉ có một kiếm.

Một Ngự Linh phong Trúc Cơ hậu kỳ cuối cùng không nhịn được lên đài. Không xem nhẹ đối thủ, hắn vừa lên tới liền trực tiếp thả đại chiêu, mọi người chỉ nhìn thấy cỏ xanh trải khắp võ đài, ngọn cỏ nhọn như lưỡi dao, cây xanh cứng cáp như sắt thép. Thép. Mộ Hề Chi thay đổi đem thiết kiếm, quét ngang qua, đối thủ lại bị đánh bại bằng một chiêu.

Một số kiếm tu đã sớm không còn kiềm chế được nữa, sôi nổi lên võ đài, tuy chỉ mới Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng Mộ Hề Chi cũng không còn dùng một kiếm đánh hạ nữa, ngược lại cùng bọn họ so chiêu, chứng minh kiếm pháp của nhau.

Trúc Cơ sơ kỳ Long Hổ Bảng, toàn bộ là Trúc Cơ hậu kỳ hoặc Trúc Cơ dại viên mãn sắp Tích Cốc. Mộ Hề Chi nhờ chấp sự Thôi gửi 50 tấm thϊếp khiêu chiến trước cho 200 người đầu tiên, cũng hẹn ngày mai sẽ tái đấu một lần nữa, rời khỏi Diễn Võ Đường. Không đến 5 giờ, Mộ Hề Chi trăm trận trăm thắng, và tin tức về cuộc khiêu chiến Long Hổ bảng vào ngày mai đã lan truyền nhanh chóng.

Trở lại Lăng Tiêu Phong, Mộ Hề Chi thở dài một hơi, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Linh lực của đỉnh núi lôi đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, cậu biết Diệp Kình đã trở lại. Cậu lấy ra từng món đồ mà mình đã mua ở phàm trần ra, mang những thứ này lên tầng ba.

Diệp Kình nhìn thần sắc không khác là mấy của đệ tử, không hiểu sao nhớ tới cậu nói kia: "Nguyên Dương không thể tiết, nó là của sư tôn", hắn gạt bỏ suy nghĩ lung tung của mình, nghiêm túc nói: "Đã trở lại? Vấn đề về tâm cảnh đã giải quyết rồi sao?"

Mộ Hề Chi cung kính nói: "Đã không còn việc gì, tạ ơn sư tôn đã quan tâm. Đây là một số thứ đệ tử ở phàm trần mua được, sư tôn ngày thường cũng không thiếu thứ gì, chỉ hy vọng những thứ này có thể khiến sư tôn mua vui một chút."

Diệp Kình cầm lấy một hình nhân mặc áo đen đeo mặt nạ, cầm roi: "Đây là bổn tôn?"

Mộ Hề Chi cười nói: “Lần đầu gặp con cảm thấy hình nhân này giống như sư tôn, bởi vậy bảo người bán sửa lại hình dáng và quần áo một chút cho giống hệt sau đó mua về.” Nói xong, Mộ Hề Chi cầm từng món một bắt đầu giới thiệu mỗi một đồ chơi nhỏ đều là mua ở nơi nào, dùng như thế nào, lại không phát hiện, mỗi một món đều là vì Diệp Kình vui vẻ mới mua, không có những thứ khác.

Mộ Hề Chi sau cùng lấy ra một hộp bánh ngọt nhỏ, nói: “Sư tôn, ta biết người đã rất lâu chưa ăn qua thứ gì, đĩa này là bánh Bách Linh , dược dùng linh quả chế tác ăn vào không cần lo lắng tạp chất, hơn nữa hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, chỉ có một chút vị ngọt nhàn nhạt, người nếm thử không? " Không đợi Diệp Kình cử động, Mộ Hề Chi lấy ra một khối từ trong hộp, đặt bên môi Mộ Hề Chi.

Mộ Hề Chi không chú ý tới đầu ngón tay của mình vô tình chạm vào môi Diệp Kình. Đầu ngón tay dưới môi hắn mượt mà, mềm mại lạnh lẽo, Diệp Kình nhìn Mộ Hề Chi, đã hơn 2 năm trôi qua, năm đó chỉ như con khỉ bọc da, bây giờ thân hình ao gầy, màu da khỏe mạnh, một đôi chốn đào hoa rực rỡ lấp lán. Hơi nghiêng đầu, Diệp Kình nhận lấy khối bánh ngọt trong tay Mộ Hề Chi, cắn một miếng: "Quả thật không tồi. "

Lúc này Mộ Hề Chi mới phát giác được chính mình không ổn, đưa mu bàn tay ra sau lưng, chà xát ngón tay mình chạm vào môi Diệp Kình, cảm thấy có chút hơi không tự nhiên: "Sư tôn, đồ cho ngài để trên bàn, đệ tử xin lui xuống."