Chương 6

Tiềm Uyên cầm lên một miếng cá nhỏ, có vẻ hơi bối rối, thấy ánh mắt ta nóng rực nhìn hắn, liền mím môi cắn một miếng, làm như đi chịu chết.

Sau đó, thiếu niên tóc đen khẽ mở mắt, bóng rừng cây đung đưa trong đôi mắt xanh ngọc lục bảo, vô cùng đẹp đẽ.

Nếu không phải hệ thống đặt dòng chữ lớn lên đầu để nhắc nhở ta, thì ta cũng muốn “cưỡng đoạt dân nam nhà lành”.

Ta giật giật khóe miệng, rời mắt khỏi khuôn mặt lam nhan ấy.

"Thế nào? Có ngon không?" ta thấy biểu cảm của hắn rất ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy rất thành tựu,

"Yên tâm, bên trong không có gì đâu, ngươi ăn đi, ta đi đây."

"Sư tôn, ...”

Tiềm Uyên nghe ta nói xong, sắc mặt thay đổi, nhìn ta một lúc rồi mới mở miệng giải thích.

Ta đã đứng dậy, nhìn Tiềm Uyên rồi nói thêm:

“Không sao đâu, ngươi không cần phải giải thích gì cả. Nói thế nào nhỉ, sau này cho dù ngươi có đổi ý thì ta cũng sẽ không đυ.ng vào ngươi nữa. Từ ngày mai ta cũng sẽ dạy ngươi tu luyện, như một sư tôn bình thường.”

Nói xong, ta phẩy phẩy tay áo:

"Nhưng chưa thể để ngươi đi ngay được. Cứ yên tâm ở lại đây tu luyện đi.”

“... Đa tạ sư tôn.”

Đối với những người bình thường như ta, tu luyện là vô nghĩa, còn không bằng đi ngủ.

Dù sao thì sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng sẽ rời khỏi thế giới này thôi.

Nhưng mà, đời không như là mơ, lỡ như không hoàn thành được, bị nhốt ở đây suốt đời thì phải làm sao, vậy nên mới phải bỏ công bỏ sức ra cực khổ tu luyện như này đây.

Khoảng thời gian hạnh phúc duy nhất mỗi ngày chính là được xuống núi, làm người đi đường bình thường.

Kể từ hôm đó, tối nào ta cũng xuống núi mua đồ ăn ngon, sau đó lại mang mỗi thứ một ít về cho rồng nhỏ chờ ở nhà.

Hình như hắn có sự yêu thích đặc biệt với cá.

Khi ta đến Thanh Đàm với gói đồ ăn trong tay, Tiềm Uyên đã đợi sẵn trong đình.

"Sư tôn."

Vẫn là khuôn mặt vô cảm trong trí nhớ, nhưng không hiểu sao ta vẫn có thể nhìn ra một chút mong chờ trong đôi mắt xanh lục bảo ấy.

Chắc chắn là ảo giác rồi.

Ta đưa cho hắn cái gói:

"Cá khô Lý Cát hôm nay đóng cửa nên ta đã mua cá ở tiệm khác, cũng ngon lắm."

“Đa tạ sư tôn,” Thiếu niên tóc đen nhận lấy, có chút thất vọng nhưng vẫn cố gắng vui vẻ,

“Cá nào cũng được ạ.”

Nói vậy thôi chứ con rồng nhỏ này kén ăn thấy mồ =))

Ta trợn mắt trong lòng, quen rồi mới biết hắn kỹ lưỡng đến mức nào.

“Ta thấy hình như ngươi đang cao lên à.”