Chương 2

Chiếc sừng rồng màu trắng bạc chạm xuống mặt đất đầy bụi, hình như có hơi xí hổ.

Ta bình tĩnh nhếch khóe miệng, trong lòng càng cảm thấy áy náy hơn, giả vờ bực tức, giật lại sợi tử linh trên người hắn:

“Đêm nay ngoan ngoãn đến Thanh Đàm tiếp tục luyện tập đi.

Nói xong, ta liền dùng linh lực ném hắn trở lại Thanh Đàm.

Một lúc sau, ta bối rối nhìn đầu sợi tử linh trong tay.

Ủa?

Sao dây bị cháy đứt luôn rồi?

Sáng sớm, có tiếng gõ cửa trước phòng ta.

Ta thở dài ngồi dậy, vặn vẹo eo lười biếng.

Sau khi ném thiếu niên long tộc ra khỏi tầm mắt đêm qua, ta đã dày công thức cả đêm để nghiên cứu tỉ mỉ chi tiết trong cuốn sách, cuối cùng càng đọc càng sốc đến mức suýt thì thổ huyết thăng thiên.

Trong bối cảnh của cuốn sách, vị sư tôn phản diện này chỉ xuất hiện trong phần hồi ức thôi!

Vai trò của phản diện ta đây giống như chất xúc tác, chỉ khi nào cần thiết mới lôi ra để kí©h thí©ɧ tình tiết.

Nhưng đúng là cái người sư tôn trong nguyên tác này thật khiến người ta căm giận.

Khi Bạch Long còn nhỏ, sư tôn của hắn đã niệm chú phong ấn thực lực, đồng thời cắt đứt kinh mạch tu luyện, khiến hắn không thể tu luyện bình thường được nữa, ả vốn muốn dùng điều này để vĩnh viễn trói buộc tiểu Long đáng thương bên cạnh ả ...

Nhưng ả lại không ngờ được một điều, đó là huyết thống của Bạch Long lại bá đạo đến mức có thể tự phục hồi kinh mạch trở lại, hơn nữa còn đột phá phong ấn trở lại trạng thái như ban đầu.

Tới đây zăm tặc sư tôn đi nhận cơm hộp cũng là điều dễ hiểu.

Hây da, ta đang nghĩ nếu mình xuyên đến sớm hơn chút có phải tốt hơn không, lúc đó có thể giải quyết chuyện này yên ổn rồi.

Đáng tiếc hôm nay gặp lần đầu, thiếu niên đã cao hơn cả ta, đầu óc cũng thành thục hơn nhiều so với khi còn bé.

Chính vì thế, tất cả những gì ta có thể làm là cố gắng tránh xa, không động đến hắn nữa rồi hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Hệ thống đã hứa với ta nếu hoàn thành xong nhiệm vụ là có thể về nhà rồi.

Hic, có thể hoàn thành nhiệm vụ trước khi tiểu Long xử lý ta thì tốt rồi T--T

Cơ mà lỡ không may không hoàn thành được, vậy ta đây đành bỏ chạy bảo toàn tính mạng trước vậy thôi.

Nghiên cứu xong các tình tiết, ta thổn thức ngủ thϊếp đi, trong mơ còn mơ thấy toàn những tình tiết trong chuyện, và mơ cả về cái chếc kỳ lạ của chính ta.

Kết quả là khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp như không phải người của thiếu niên, ta không còn thiết tha gì nữa, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ:

“Bảo vệ thật tốt đóa hoa này.”