Chương 18

Khoé mắt của hắn vừa hay có thể nhìn thoáng qua bóng dáng của Thất Nguyễn, nhóc hồ ly bình thường nghịch ngợm hoạt bát hôm nay không biết vì sao lại ít nói hơn hẳn. Cũng không thể gọi là quá an tĩnh, nhưng lại càng giống như có chút thẹn thùng cùng không được tự nhiên.

Bởi vì đang ngồi quỳ ở dưới đáy áo, cho nên nửa người trên của Thất Nguyễn chồm lên, da thịt từ bụng trở lên rời khỏi mặt nước, bại lộ trong không trung, làn da trắng nõn mịn màng không chút tì vết nào, như thể chỉ cần chạm nhẹ là có thể để lại dấu vết trên đó, có chút giống như tuyết tinh khiết trên ngọn núi đầy sương giá.

Thất Nguyện rất gầy và thon thả, mặc kệ Thẩm Dực dưỡng y ở nơi này lâu như vậy thì y vẫn mảnh khảnh hơn rất nhiều so với nam từ bình thường khác, nhưng lại không phải kiểu gầy như que củi, ngược lại vóc dáng của y rất cân đối, toàn bộ thịt đều dồn về những nơi cần thiết, nhưng khung cảnh như anh đào mùa xuân ở phía trên xương quai xanh vẫn duyên dáng hiện ra, hình thái tuyệt đẹp. Bên phải xương quai xanh còn được tô điểm bằng một nốt ruồi son nhạt màu càng tăng thêm vài phần nét đẹp độc đáo của y.

Từ trước đến này Thẩm Dực đều không gần nữ sắc, đương nhiên là nam sắc cũng không, nhưng hắn rất rõ, người như Thất Nguyễn cho dù đặt ở bất kỳ nơi nào đi nữa thì đều là tuyệt sắc nhân gian.

Trước đây, hắn chỉ cảm thấy Thất Nguyễn dù rất đẹp nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Chỉ là hôm nay không biết vì sao, hắn lại cảm thấy thân thể trắng nõn ấy lại giống như cứng rắn bổ thể xác vô dục vô cầu của hắn ra làm hai, trở thành hình ảnh không thể xoá nhoà trong đầu hắn.

Động tác của y hoàn toàn khác so với động tác năm ấy của sư tôn hắn. Năm đó, sư tôn chà lưng cho hắn vô cùng mạnh, như thể dùng hết sức bình sinh của mình, thường xuyên chà đến mức sau lưng của Thẩm Dực vừa nóng lại vừa đỏ, giống như muốn rớt một lớp da.

Nhưng động tác của Thất Nguyễn lại cực kỳ mềm nhẹ, không giống như đang chà rửa thân thể hắn, càng giống như móng vuốt nhỏ của hồ ly đang cào lên lưng của hắn vậy.

Có đôi khi thứ chạm vào lưng Thẩm Dực không phải là khăn tay mà là bàn tay nhỏ mềm mại không xương của Thất Nguyễn. Ngón tay mềm mụp của y khẽ chạm vào lưng của Thẩm Dực khiến nhiệt độ cơ thể của hai người lại tăng cao hơn so với bình thường dù rõ ràng cả hai đang ngâm mình trong nước suối lạnh băng, cho dù chỉ là vừa chạm vào liền lập tức tách ra nhưng Thẩm Dực vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Thất Nguyễn cùng xúc cảm da thịt…

Đầu ngón tay của Thất Nguyễn đột ngột dừng lại trên vết sẹo nơi bả vai của Thẩm Dực, nhẹ nhàng chọc chọc. Rõ ràng đó là động tác không hề có bất kỳ dục niệm nào, nhưng lại cứ khiến Thẩm Dực có cảm giác giật điện từ vết sẹo đến bả vai rồi toàn thân trên dưới như có dòng điện nhẹ chạy qua, giống như chóp đuôi xù lông của nhóc hồ ly đang nhẹ nhàng chọc chọc đầu quả tim của Thẩm Dực, khiến cổ họng hắn căng thẳng.

"Sư tôn…" Thất Nguyễn tò mò muốn hỏi lai lịch của vết sẹo trên người Thẩm Dực, lại thấy Thẩm Dực đột ngột đứng dậy, đưa lưng về phía y, bước lên bờ, vừa khoác thêm nội y vừa nói: "Bản tôn đã tắm xong, người cũng đừng ngâm mình lâu quá."

Dứt lời, Thẩm Dực liền vội vàng rời đi, để lại một con hồ ly nhỏ đang ngơ ngác ở trong nước suối phun bong bóng.

......

Từ cái ngày Thất Nguyễn ngâm linh tuyền cùng với Thẩm Dực đã qua hơn nửa tháng.

Ngày ấy, sau khi Thẩm Dực vội vàng rời đi thì đột nhiên nói với Thất Nguyễn rằng hắn muốn bế quan tu luyện một thời gian ngắn, trước khi bế quan, dưới ánh mắt vô cùng đáng thương của Thất Nguyễn, Thẩm Dực đã giao cho cậu rất nhiều bài tập, nói: "Sau khi vi sư xuất quan sẽ kiểm tra từng bài một, nếu đến lúc đó ngươi vẫn chưa hoàn thành, ta sẽ phạt nặng."

Dứt lời, Thẩm Dực liền lạnh lùng đi bế quan, chỉ để lại một nhóc hồ ly đáng thương ôm lấy một chồng bài tập rưng rưng nước mắt, nghẹn họng nhìn hắn trân trối.

Lúc đầu, Thất Nguyễn còn thầm cảm thấy vui vẻ thoải mái do không có Thẩm Dực mỗi ngày xụ mặt bắt y khổ luyện pháp thuật. Y hoàn toàn phóng thích dã tính của mình, mỗi ngày chạy nhảy khắp mọi ngóc ngách trên đảo, khiến Linh Nguyên đảo loạn đến mức gà bay chó sủa.

Nhưng sau đó, những ngày vui vẻ qua đi, Thất Nguyễn lại bắt đầu nhớ nhung vị sư tôn tuy vừa lạnh lùng lại hung dữ muốn chết nhưng thật ra lại đối xử với y rất tốt nhà mình.

"Nhớ sư tôn quá đi…" Thất Nguyễn ngồi trên bờ biển, vừa gặm con cá mới nướng vừa rầu rĩ không vui than thở.

Gần đây y rất thích ăn cá biển, thường xuyên chạy đến bờ biển đế bắt cá ăn. Từ sau khi học được thuật dẫn thuỷ, những cái khác y luyện không tốt chứ riêng việc dùng pháp thuật để bắt cá thì lại càng ngày càng thuần thục.