Chương 26

“ Huynh xem long trận này ta đã thử một lần đều hủy đi tất cả mười tám con thủy long, thế nhưng bọn chúng bị hủy càng nhiều tái lập càng nhanh, căn bản không có khả năng xông ra ngoài.”

Tạ Tâm Lang suy nghĩ một chút lại xoay đầu hỏi: “ Hạ Ly, lần trước đệ làm sao phá giải được kỳ trận?”

“ Cái đó không giống bây giờ, đệ chỉ cần suy ra nước giải cờ phá hủy trụ xem như thu quân.” Tần Hạ Ly lại nói: “ Hiện giờ long trận này đệ là lần đầu tiên gặp phải, lại không biết cách để phá giải.”

Tạ Tâm Lang nhìn hai con thủy long tấn công vào, hắn lại vung kiếm chiếm vài đường xuất ra nhiều kiếm khí sắc bén khiến chúng lại một lần hóa thành nước rơi xuống. Hắn lên tiếng nói: “ Đệ nhìn xem hướng duy chuyển của thủy long, lúc chúng tấn công vào trong mỗi lúc sẽ tăng số lượng lên, đợi khi cả bốn con đồng loạt đánh vào bên ngoài sẽ tổng cộng có tám đầu rồng vừa hay hai con tụ tại một điểm, tổng cộng bốn điểm, đánh vào chính xác bốn điểm này cùng một lúc sẽ có khả năng phá giải được.”

“ Còn có việc như vậy sao?” Tần Hạ Ly làm lạ: “ Huynh làm sao biết được?”

“ Lúc ở bên ngoài long trận ta đã nhìn thấy đệ từng thử một lúc phá hủy mười tám con thủy long, đã vô tình đánh vào một điểm này khiến tạo ra khe hở để ta có cơ hội vào trong.” Tạ Tâm Lang nói thêm: “ Lúc đó đệ có thể đã bị hơi nước từ đòn công phá trước đó che mắt, không có khả năng nhìn thấy điểm này.”

“ Nhưng trong tình hình như vậy muốn đệ lập tức tìm ra, cũng như tấn công vào bốn điểm khi hai đầu rồng trụ làm một như vậy. Đệ không dám chắc chắn mình có thể làm được, chi bằng đệ lo bốn con rồng kia, việc tấn công này để đại sư huynh làm thì hơn.”

“ Hỏa pháp của đệ nếu đấu cùng thủy long chắc chắn có sức công phá mạnh thêm vào tạo ra hơi nước, ta bên trong này cũng không có khả năng tìm được vị trí bốn điểm kia.” Tạ Tâm Lang suy nghĩ giao chuyện này cho Tần Hạ Ly cũng xem như quá sức với hắn, nhưng không có cách nào khác chỉ đành khích lệ một chút: “ Không sao đâu, đệ chẳng phải là đệ tử của Ngọc Quan trưởng lão sao? Có gì lại không thể làm được.”

Vốn chỉ là một câu nói khích lệ Tạ Tâm Lang tùy miệng nói, thế nhưng sử dụng với Tân Hạ Ly lại có hiệu quả rất lớn. Hắn vừa rồi rơi vào thủy long trận thì cũng quên mất sư tôn bên ngoài chắc chắn vẫn đang quan sát mình, loại chuyện chưa đánh đã nhận thua này để sư tôn nhìn thấy không phải khiến người thất vọng hay sao?

“ Đại sư huynh.” Tần Hạ Ly vẻ mặt cũng hoàn toàn thay đổi, hắn nhếch môi cười nói: “ Vị trí bốn điểm đầu long giao nhau kia đệ nhất định sẽ tìm ra, còn lại đều phải nhờ vào huynh rồi.”

Tạ Tâm Lang ngạc nhiên xong liền mỉm cười nói: “ Được.”

“ Sư tôn.” Tần Hạ Ly lại cao giọng: “ Đã là đệ tử của người, chỉ một việc này cũng không làm được thì làm sao xứng đáng chứ.”

Dạ Thành môn chủ bên này theo dõi đại đệ tử của mình cũng có thể nhìn thấy tình hình ở chỗ Tần Hạ Ly, hắn mỉm cười lại gật đầu hài lòng nói: “ Hiểu Nhược, đệ tử này của ngươi không chỉ có năng lực, ngay cả tính cách cũng không tệ.”

“ Hạ Ly tuy rằng nhiều lúc ngang bướng, cũng e ngại việc rắc rối, nhưng nó lại là một đứa trẻ chịu nghe lời.” Tịch Hiểu Nhược cũng không tiết kiệm lời nói: “ Chỉ cần là việc mà ta yêu cầu, hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức mình để làm cho kỳ được.”

Dạ Thành nói: “ Hiếm thấy, thật sự rất hiếm thấy.”

Tịch Hiểu Nhược nhìn ra từ lâu Tần Hạ Ly đối với mình hết lòng kính trọng, cho dù là bản thân gặp khó khăn đến đâu cũng sẽ lấy y làm động lực để cố gắng vượt qua, nếu không với tính tình của hắn để tu tiên pháp phi thăng này chẳng biết có thể đi được đến đâu.

Nếu Tịch Hiểu Nhược có thể nhìn rõ lòng tôn kính của Tần Hạ Ly đối với mình, thì trái lại chẳng thể nào chắc chắn được Thiệu Nghiêm đối với y lòng kính trọng có thể được bao nhiêu. Cho dù tất cả mọi việc lớn nhỏ của Tịch Hiểu Nhược hầu hết đều do một tay hắn lo liệu, nhưng bởi vì tất cả đối với Thiệu Nghiêm đều quá dễ dàng, không gặp khó khăn gì, thế nên y càng không thể nhìn ra được suy nghĩ thật trong lòng hắn.

Hai vòng thi của Tiên Minh Đài ngày đầu tiên đã kết thúc, số người bị loại ở vòng thứ hai đưa đến kết quả chỉ còn lại một nửa người thi đấu. Tất cả đệ tử được thuật di pháp đưa trở về Sơn Kỳ Trận, Tần Hạ Ly vừa nhìn thấy Thiệu Nghiêm đã cười lớn vẫy tay với hắn: “ Sư huynh, ở đây, ta ở đây.”

Thiệu Nghiêm đi cùng với Linh Lan, hắn gật đầu một cái với nàng rồi mới xoay lưng đi đến chỗ của Tần Hạ Ly. Thiệu Nghiêm nhìn dáng vẻ nhếch nhác của sư đệ lại chủ động nói: “ Bên phía ngươi thế nào?”

“ Ha ha, đυ.ng phải thủy địa mới đầu ta còn nghĩ là tiêu rồi chứ.” Tần Hạ Ly gãi đầu cười nói: “ May mắn có đại sư huynh ở đó, nếu không một mình ta chắc chắn không qua được. Còn huynh chắc không cần phải hỏi rồi, ngay cả y phục còn không bị bẩn.”

Thiệu Nghiêm nhìn y phục cùng đầu tóc có chút rối của Tần Hạ Ly, còn có sư đệ của hắn sống sót qua ngày đầu tiên cũng chẳng tỏ vẻ kiêu ngạo với mình. Thiệu Nghiêm nghĩ hắn thật sự gặp khó khăn không ít mới cảm thấy hổ thẹn trong lòng, thế nên mới trầm giọng nói: “ Trở về nấu cho ngươi vài món ngon.”

“ Thật sao?” Vừa nghe thấy đồ ăn của sư huynh hai mắt liền bừng sáng, Tần Hạ Ly ngạc nhiên há to miệng: “ Huynh hôm nay sao lại tốt như vậy, chủ động muốn làm đồ ngon cho ta?”

“ Ngươi không ăn cũng chẳng sao.”

“ Làm gì có chuyện đó.” Tần Hạ Ly kéo tay Thiệu Nghiêm: “ Huynh làm bao nhiêu cũng chẳng thỏa mãn được cái bao tử của ta, để chuẩn bị cho ngày mai ta phải bổ sung năng lượng.”

“ Thiệu Nghiêm, Hạ Ly.”

“…”

Vừa nghe tiếng gọi quen thuộc lại ôn hòa truyền đến bên tai, Thiệu Nghiêm cùng Tần Hạ Ly đều im lặng nhìn qua. Tịch Hiểu Nhược lam y phiêu dật trong gió, gương mặt tựa ngọc thạch lại đang mỉm cười nhìn bọn họ.

Tần Hạ Ly nhìn xem sư tôn đến đón hắn còn vui hơn gấp trăm lần sư huynh muốn làm đồ ăn ngon cho hắn, Tần Hạ Ly cứ như vậy lao thật nhanh đến. Hắn cho dù trong lòng như có cả bầu trời pháo hoa đang nổ cũng chẳng dám như vậy ôm cứng lấy sư tôn, Tần Hạ Ly ngừng lại trước mặt Tịch Hiểu Nhược nghẹn giọng nói: “ Sư… sư tôn, người đến đón chúng ta sao?”

Tịch Hiểu Nhược nhẹ giọng lên tiếng: “ Ừ.”

“ Sư tôn.” Tần Hạ Ly hai mắt ửng đỏ cảm động như sắp khóc, hắn thế nhưng cũng vì nhớ lại mình bị kẹt trong thủy long trận kia thê thảm ra sao mà hỗ thẹn: “ Người vẫn nhìn ta đúng không, sư tôn thấy hết đúng chứ?”

Tịch Hiểu Nhược lại không thay đổi nói: “ Vẫn luôn nhìn xem.”

“ Vậy… sư tôn… ta…” Tần Hạ Ly giọng càng nhỏ, đến khi cảm nhận thấy bàn tay của sư tôn dịu dàng xoa đầu mình thì lại hoàn toàn im bật.

Tịch Hiểu Nhược không vội nói, y xoa đầu Tần Hạ Ly lại đưa mắt nhìn Thiệu Nghiêm dù đã đi đến trước mắt mình cũng chỉ đứng im không lên tiếng. Tịch Hiểu Nhược lúc này mới nói: “ Vi sư rất tự hào vì có đệ tử như các ngươi.”

Thiêu Nghiêm: “…”

Tần Hạ Ly trong lòng vừa vui mừng vừa khẩn trương, hắn run giọng: “ Thật sao, người thật sự tự hào vì chúng ta. Sư tôn… người không cảm thấy ta vô dụng chút nào sao?”

“ Làm sao có thể.” Đệ tử ngốc này của y cũng không chịu suy nghĩ, cả hai huynh đệ bọn chúng mới bắt đầu tu pháp được bao lâu chứ? Mười năm này cùng lắm chỉ đủ để một người bình thường kết tụ linh khí, ngày đầu tiên Tiên Minh Đài gần hai ngàn người đã bị loại hết một nửa, bọn chúng lại có thể vượt qua còn dám tự nói mình vô dụng.

Tịch Hiểu Nhược đích thân đến đón đã là lời khen ngợi cùng động viên lớn nhất y có thể làm, sau đó lại xoay người bước đi mới nói: “ Trở về thôi… Thiệu Nghiêm, ngươi nấu cơm.”

Thiệu Nghiêm nghe thấy chỉ khẽ cười đáp: “ Vâng sư tôn.”

Ba người tâm trạng đều khá tốt trở về Ngọc Lam Thiên, điều không ngờ nhất chính là vừa bước vào trong sân đã nhìn thấy có người chờ bọn họ từ trước.

Thiếu niên tuấn tú phong nhã nét mặt tươi cười, y phục bạch sắc có viền đỏ màu lửa tiêu sái ngồi ở bàn ghế đá trong sân. Môn chủ Hỏa Nguyệt Tề, Tùy Dương Lục Minh vui vẻ vẫy tay hai cái: “ Ngọc Quan trưởng lão trở về rồi, ta cũng không có đợi lâu lắm đâu.”

“ Tùy Dương môn chủ.” Tịch Hiểu Nhược tâm trạng tốt vừa rồi liền chẳng còn thấy đâu, y cau mày nói: “ Ta không nhớ là có mời ngài đến đây.”

“ Ha ha ha, ngươi không cần khách khí làm gì.” Tùy Dương Lục Minh tự nhiên đáp: “ Ta thấy Ngọc Lam Thiên sơn môn này của ngươi chẳng khác nào thế ngoại đào viên, nơi ở tốt như vậy nếu chỉ có vài người ở lại sẽ cảm thấy buồn chán.”

Tịch Hiểu Nhược: “ Không buồn chán.”

Tùy Dương Lục Minh: “ Thế nên ta đã nói lại cùng với Dạ môn chủ, thời gian diễn ra Tiên Minh Đại Hội sẽ chuyển từ Phong Minh Lan sang đây.”

Tịch Hiểu Nhược đen mặt im lặng, rõ ràng đã biết bản thân không được hoan nghênh còn cố ý tìm đến, hiện tại kẻ này y cũng chẳng thể tự tay túm hắn ném ra ngoài, cuối cùng trong lòng chỉ biết mắng Dạ Thành vô dụng không được việc.

“ Ngươi chính là đại đồ đệ Thiệu Nghiêm của Ngọc Quan trưởng lão đúng chứ?” Tùy Dương Lục Minh ánh mắt nhìn đến chiếc nhẫn trên ngón tay Thiệu Nghiêm, lúc đó khi phá giải kỳ trận nhiều người đã không chú ý nhưng hắn vẫn có thể nhận ra. Thiếu Niên trẻ tuổi này có thể sử dụng pháp khí thành thục đến vậy, thậm chí chỉ một chút uy lực nhỏ từ chiếc nhẫn đó cũng đủ để phá hủy một lần rất nhiều trụ đá ở vị trí khác nhau.

Tịch Hiểu Nhược không thấy Thiệu Nghiêm lên tiếng trả lời, y lúc này mới nói: “ Đây là môn chủ của Hỏa Nguyệt Tề môn, các người nhất định không được thất lễ.”

Tần Hạ Ly: “ Vâng thưa sư tôn.”

Thiệu Nghiêm hai bàn tay chồng lên nhau hướng ra trước cúi người nói: “ Đệ tử Dạ Tín Phong môn Thiệu Nghiêm, bái kiến Hỏa Nguyệt Tề môn chủ.”

“ Ta là ở chỗ sư phụ các người ở nhờ mà thôi, không cần khách khí làm gì.” Tùy Dương Lục Minh bên ngoài vẫn cười nói như thường, nhưng trong lòng không hiểu vì sao lại cứ có cảm giác đối phương có gì đó rất lạ, giống như kẻ mà hắn đang đối diện lại không phải chỉ là một tiểu đệ tử mới còn ở tầng tu pháp thứ nhất: “ Ta lúc đó ở Lĩnh Vũ cũng đã quan sát các ngươi trải qua hai vòng thi hôm nay, ngươi là người rất có tiềm năng.”

Thiệu Nghiêm trầm giọng: “ Đệ tử không dám nhận.”

“ Chỉ là một vài lời khen ngợi có gì không dám nhận, thực lực của ngươi, ngươi tự mình biết rõ.” Tùy Dương Lục Minh nói một câu tựa như còn có ý khác bên trong, hắn sau đó giống như lại thay đổi thái độ hoàn toàn vui vẻ đi lại nhìn chằm chằm vào Tần Hạ Ly: “ Bất quá so ra thì ta vẫn có hứng thú với tiểu đồ đệ này của Ngọc Quan trưởng lão hơn.”

Tần Hạ Ly: “…”

Tùy Dương Lục Minh lại ôn hòa nói: “ Hỏa pháp của ngươi sử dụng thật sự rất thích hợp với Hỏa Nguyệt Tề môn ta, thế nào? Có muốn theo về Hỏa Nguyệt Tề, nhận làm đồ đệ của ta hay là không?”

“ Hừ…” Tần Hạ Ly trong lòng lại muốn ghét bỏ con người này, hắn lui lại gần hơn với Tích Hiểu Nhược mới nói: “ Đa tạ ý tốt của ngài, người ta bái làm thấy chỉ có một mình sư tôn mà thôi.”

Tùy Dương Lục Minh lại vẻ làm lạ nói: “ Ngươi bái ta làm sư phụ rồi, vậy không phải ta chính là sư tôn của ngươi sao?”

“ Ngài…” Tần Hạ Ly tức giận muốn lớn tiếng mắng.

“ Tùy Dương môn chủ.” Tịch Hiểu Nhược đưa tay ngăn trước mặt Tần Hạ Ly và Tùy Dương Lục Minh, y nghiêm giọng: “ Xin đừng đùa nữa.”

“ Cái này cũng không tính là nói đùa…” Tùy Dương Lục Minh tỏ vẻ khó xử một chút lại nghiêm chỉnh nói: “ Nhưng nếu Ngọc Quan trưởng lão cũng đã lên tiếng rồi, vậy thì ta cũng không miễn cưỡng tiểu đệ tử của ngươi nữa.”

“ Hừ.” Tần Hạ Ly chưa thấy còn người nào trơ tráo như Tùy Dương Lục Minh, nói là môn chủ một phái cũng thật mất mặt mà thầm khinh thường. Hắn lại nói với Tịch Hiểu Nhược: “ Sư tôn, đệ tử đi bắt vài con thú rừng, một lát nữa để sư huynh làm mấy món ngon cho người.”

“ Ừ.” Tịch Hiểu Nhược nhẹ giọng đáp.

Tùy Dương Lục Minh nghe thấy cũng vui vẻ nói: “ Có cần ta giúp một tay hay không?”

“ Không cần làm phiền đến ngài đâu.” Tịch Hiểu Nhược lại nói: “ Ngài dù sao vẫn là môn chủ của nhất đại môn phái Hỏa Nguyệt Tề, không cần phải làm những việc này.”

Tùy Dương Lục Minh tự nhiên đáp: “ Không phiền, dù sao sau khi đệ tử của ngươi nấu xong ta cũng muốn ăn, có qua có lại thôi.”

“ Cái gì cơ?” Tần Hạ Ly nghe thấy người này không chỉ muốn ở nhờ mà còn muốn tranh đồ ăn của mình thì lớn tiếng, y sau đó liền nhận ra bản thân thất lễ với trưởng bối mà vội vàng im lặng.

Thiệu Nghiêm cũng biết tính ham ăn của sư đệ mình, hắn điềm tĩnh nói: “ Đã nói làm cho ngươi ăn thì không thiếu đâu, mau đi bắt mấy con thú hoang, sư tôn đói rồi.”

“ Vậy được…” Tần Hạ Ly cảm thấy tốt hơn một chút, hắn lại nói với Tịch Hiểu Nhược: “ Sư tôn, đệ tử xin phép.”

Tịch Hiểu Nhược gật đầu: “ Đi đi.”

Tùy Dương Lục Minh đợi đến khi hai đệ tử của Tịch Hiểu Nhược một người vào trong bếp, một người ra sau núi rồi mới nói: “ Chỉ vừa trải qua hai vòng thi của Tiên Minh Đài, ngươi lại không để cho đồ đệ của mình có thời gian nghỉ ngơi mà phải tự bản thân đi bắt thú, nấu cơm sao?”

Tịch Hiểu Nhược lạnh nhạt đáp: “ Trước giờ vẫn vậy thôi.”

Tùy Dương Lục Minh: “…”