Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Tôn, Vẫn Là Chờ Ta Đến Đi

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Còn hai ngày thì đại hội Tiên Minh Đài sẽ được bắt đầu, tên của Thiệu Nghiêm cùng Tần Hạ Ly sớm đã được Tịch Hiểu Nhược bảo đến chỗ Thường Ngân trưởng lão. Y hôm nay lại muốn trước khi đại hội bắt đầu để hai người bọn chúng làm quen với các đệ tử khác trong phái, thế nên y lúc này liền gọi cả hai dẫn đến Lâm Cốc sơn môn của Huyền Lâm trưởng lão.

Huyền Lâm cùng Ngọc Quan hai vị trưởng lão trước kia luôn bị đồn thổi là như nước với lửa, mặc dù hai người bọn họ cũng không tính là có hiềm khích, cũng không thường qua lại với đối phương. Chẳng quá tính tình một người lãnh đạm, không bao giờ quan tâm đến chuyện xung quanh. Một người lại nghiêm chỉnh tính tình cương trực, xem ác như thù lại thường hay quản chuyện trong thiên hạ, thế nên mới xuất hiện mấy loại tin đồn kia.

Bình thường Ngọc Quan trưởng lão đến sơn môn Ngọc Lam Thiên cũng lười bước ra, chứ đừng nói sẽ đến thăm nơi ở của vị trưởng lão khác trong phái. Thế nhưng vì lần trước Huyền Lâm trưởng lão đã đích thân đến Ngọc Lam Thiên đón người xuất quan, thế nên Ngọc Quan trưởng lão bây giờ muốn đến thăm hỏi cũng xem như có qua có lại, sẽ không khiến nhiều người cảm thấy kỳ lạ quá mức.

Điều đáng nói ở đây là Ngọc Quan trưởng lão vừa xuất hiện trước sơn môn, đệ tử của Lâm Cốc cũng đã đồn khắp mọi ngóc ngách, nói cái gì tướng mạo phi phàm, tiên quan giáng thế một hồi liền gây ra náo động không nhỏ.

“ Cút về làm việc của các ngươi, nếu còn kẻ nào dám bén mảng đến khi không có việc liền lãnh nhận môn quy cho ta.” Tử Quân lớn tiếng quát mắng các đệ tử Lâm Cốc, hắn lại liếc mắt nhìn Tịch Hiểu Nhược nhàn hạ ngồi trên ghế mà nghiêm giọng: “ Ngươi ra ngoài tốt nhất đừng có mang bộ mặt đó đến chỗ của ta gây thêm rắc rối, nếu không có việc cũng lập tức cút cho ta.”

Tịch Hiểu Nhược cũng không nghĩ đến mình sẽ gây rắc rối cho Huyền Lâm trưởng lão, y thế nhưng vẫn kiên trì nói: “ Đệ tử của ta cần có thời gian để làm quen với các sư huynh đệ khác trong phái, ta đối với mấy vị khác cũng không qua lại quá nhiều, cùng lắm chỉ có chỗ của ngươi xem như tốt hơn một chút.”

“ Ta với ngươi chẳng có loại quan hệ nào gọi là tốt cả.” Tử Quân vừa nói cũng liếc mắt cảnh cáo mấy đệ tử đi qua lại còn cố ý nhìn lén vào trong này, hắn tức giận đóng luôn cửa lớn lại rồi cũng đến ngồi xuống ghế: “ Ngươi nếu muốn đệ tử của mình kết giao thêm với các huynh đệ khác, tại sao không dẫn bọn chúng đến Phong Minh Lan?”

Tịch Hiểu Nhược bất đắc dĩ nói: “ Môn chủ thời gian này vô cùng bận rộn, ngay cả đại đệ tử Tạ Tâm lang cũng không có thời gian quản giáo tốt để tử bên dưới, ta không muốn đến đó gây thêm phiền.”

“ Vậy nên ngươi thà rằng chạy đến chỗ của ta gây náo loạn?” Tử Quân hỏi xong lại không nghe thấy Tịch Hiểu Nhược lên tiếng, nhìn y dường như đang có tâm sự gì đó. Tử Quân lúc này lại chậm cầm tách trà lên nhấp một hớp nhỏ, hắn lên tiếng: “ Đệ tử của ngươi cũng không còn chỉ là tiểu hài tử vài tuổi, không cần phải quá lo lắng cho chúng.”

Tịch Hiểu Nhược nghe nói thì thở dài một hơi: “ Ngươi cũng biết Tiên Minh Đài có nghĩa là gì, để chứng tỏ năng lực của mình cho phép đệ tử tham gia được phía sau tính kế lưỡng toàn. Thiệu Nghiêm và Tần Hạ Ly vẫn chưa biết được sự cạnh tranh trong đó lớn đến đâu, ta vốn không thể an tâm.”

“ Vậy cứ xem để cho bọn chúng có thêm bài học đi.” Tử Quân lại nói: “ Lúc cuộc thi diễn ra sẽ luôn có người quan sát và theo dõi, chỉ cần có hành vi vượt quá mức độ cho phép tự nhiên sẽ có người ra tay ngăn chặn, không có gì đáng phải lo.”

Tịch Hiểu Nhược suy nghĩ lại nói: “ Ta chỉ mong rằng bọn chúng cho dù có thất bại cũng sẽ không nản lòng.”

Huyền Lâm trưởng lão lại nghiêm giọng tựa như đang răn dạy đệ tử của mình nói: “ Thay vì cứ suy nghĩ tiêu cực, ngươi nên nghĩ đến chúng có khả năng đứng ở vị trí một trong mười cái tên đầu bảng. Chờ sau này lại có thêm người đến chỗ của ngươi, đến lúc đó sợ rằng thời gian lo nghĩ quá nhiều cho một hai đứa cũng chẳng không có.”

“ Nhận thêm đồ đệ sao?” Trước kia Tịch Hiểu Nhược quả thật rất muốn nhận đồ đệ đến chỗ mình, nhưng từ lúc Thiệu Nghiêm cùng Tần Hạ Ly trở thành đệ tử của y thì Tịch Hiểu Nhược cũng dường như quên mất chuyện đó.

Đúng như lời Huyền Lâm trưởng lão nói, chẳng qua hiện giờ y chỉ mới nhận hai cái đệ tử, đương nhiên sẽ dồn đủ loại lo lắng không an tâm lên người chúng. Chờ sau này nếu nhận thêm lại vài cái đệ tử, sợ rằng thời gian để quan tâm nhiều đến vậy cũng chẳng có.

---------------------------------------------------------------------------------

“ Ừm… hai vị sư đệ.”

“ Ngu ngốc.” Một thiếu niên lớn tiếng, hắn chỉ chỉ tay vào Thiệu Nghiêm cùng Tần Hạ Ly lại mắng người vừa mới gọi giữa đám đông kia: “ Cái gì mà sư đệ, đây chính là đệ tử của Ngọc Quan trưởng lão, Ngọc Quan trưởng lão đó có biết không? Bọn họ rõ ràng cao hơn chúng ta một bậc, phải gọi là sư huynh.”

“ A!” Cả đám đệ tử thuộc Lâm Cốc sơn môn đang vây quanh hai thiếu niên lam y tuấn duật, hoàn toàn khác biệt trong đám đệ tử Dạ Tín Phong. Bọn họ nghe nói mới ồ lên lại hô to gọi nhỏ: “ Phải rồi, là sư huynh mới đúng.”

“ Thiệu Nghiêm sư huynh.”

“ Tần sư huynh.” Một tiểu sư muội mặt hớn hở cười nói: “ Ta nghe nói huynh có pháp khí do chính Ngọc Quan trưởng lão tự mình luyện đến, có đúng vậy không, có thể cho ta xem được không?”

“ À, cái này…” Tần Hạ Ly được gọi là sư huynh thì trong lòng không tránh khỏi thích chí, hắn thế nhưng vẫn còn nhớ lời dặn của Tịch Hiểu Nhược, không được tự cao, không được khoe khoang, chính vì vậy mới gãi đầu nói: “ Ta thấy muội muốn xem chắc là không được rồi.”

“ Thần bí như vậy?" Tiểu sư muội này bị từ chối thì có chút luyến tiếc, nàng thế nhưng vẫn cười nói: “ Cũng phải thôi, nếu thật sự đã là pháp khí thì đâu thể tùy tiện mang ra được chứ.”

Lại có một vị huynh đệ khác chen lời vào, hắn dường như là người mới đến Dạ Tín Phong chưa đến mười năm, rất nhiều chuyện của Ngọc Lam Thiên sơn môn năm đó đều không biết đến, thế nên lúc nào mới cao hứng nói: “ Hai vị sư huynh nghe nói là người duy nhất Ngọc Quan trưởng lão chịu thu nhận làm đồ đệ, đáng tiếc lúc đệ nhập môn thì trưởng lão vẫn còn bế quan tu luyện, nếu không cũng đã đến Ngọc Lam Thiên mặt dày xin bái sư rồi.”

“ Ngươi cái tên này, để sư phụ nghe được ta muốn xem xem ngươi ăn nói thế nào.”

“ Ha ha ha.” Lại có người cười lớn nói: “ Cũng không thể trách đệ ấy được, nghĩ xem nếu bái Ngọc Quan trưởng lão làm sư phụ, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy trưởng lão trước mặt, chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật đáng ganh tị mà.”

“ Phải phải, Ngọc Quan trưởng lão thật khiến người khác phải liên tưởng đến tiên quan hạ phàm, ta tin chắc sau này người vượt kiếp phi thăng rồi cũng chẳng có vị tiên quan nào dám so sánh cùng đâu.”

Thiệu Nghiêm đối với mấy lời đố kỵ của sư huynh đệ khác không để vào tai, hắn chỉ suy nghĩ không biết lúc nào mới có thể trở về lo cho xong mấy công việc còn bỏ dở ở Ngọc Lam Thiên. Thế nhưng lúc này phía sau lại có tiếng người giọng điệu khinh thường, đến cả Thiệu Nghiêm không muốn nghe cũng vẫn lọt vào trong tai.

“ Đệ tử của Ngọc Quan trưởng lão thì có gì hay chứ, cũng chỉ là từ xó xỉnh nào đó ở phàm giới nhặt đến mà thôi.”

“ Chuyện gì vậy, mấy lời đó là sao?” Nghe có tiếng người gây chú ý khiến đám đông lại nhôn nhao lên, bọn họ nhìn lại mới thấy kẻ nọ chính là Trần Lĩnh, là đồ tôn của Huyền Lâm trưởng lão, đệ tử của Ngọc Anh sư huynh.

Trần Lĩnh tuy là đồ tôn của Huyền Lâm trưởng lão, nhưng hắn sau mười năm nhập môn năng lực lại thể hiện rõ rệt là nhân tài. Sau khi kết linh khí ở độ tuổi hai mươi hai, chỉ trong vòng tám năm ở Dạ Tín Phong đã đột phá cảnh giới tu luyện tầng thứ nhất, đã nhận được đánh giá rất cao từ các vị trưởng bối.

Chính vì vậy nên đối với hai tiểu hài tử năm đó vẫn còn là phàm nhân được đưa về Ngọc Lam Thiên lại sinh ra xem thường, Trần Lĩnh như vậy làm sao có thể cam chịu để bọn chúng ngồi trên đầu mình, uy phong hơn mình. Hắn hất cao cằm, miệng lại đầy lời rác rưởi nói: “ Chỉ là chó con suýt mất mạng được nhặt về làm thú cưng, mới như vậy đã muốn dựa hơi chủ nhân để sủa lớn tiếng ở Lâm Cốc sơn môn ta.”

“ Ngươi…” Tần Hạ Ly tức giận muốn lên tiếng lại bị Thiệu Nghiêm đưa tay chặn trước ngực, hắn suy nghĩ không thể gây chuyện ở chỗ của Huyền Lâm trưởng lão, như vậy chỉ sợ sư tôn sẽ khó sử mới lại im lặng không nói tiếp.

Trần Lĩnh thấy người như vậy hèn nhát thì càng cao hứng, hắn cười lớn nói: “ Thế nào, là vì ta nói không sai thế nên các ngươi mới không thể phản bác lại đúng chứ?”

Tần Hạ Ly bàn tay siết lại, hắn nghiến chặt răng kiềm chế cơn nóng giận trong lòng. Mấy đệ tử khác cũng bắt đầu xôn xao sau khi nghe Trần Lĩnh nói: “ Hắn nói thật sao, là được mang về từ phàm giới?”

“ Ta cứ tưởng phải là người có năng lực mới được Ngọc Quan trưởng lão nhận vào, nói như vậy chỉ là vui vẻ một chút liền ai cũng có thể nhận?”

“ Ta thấy chính là như vậy đi, lời đồn từng nghe trước kia chắc là không sai.” Trần Lĩnh lớn tiếng: “ Ngọc Quan trưởng lão là vì chẳng có đệ tử nào muốn đến bái y làm sư, thế nên mới phải nhặt đại hai cái tiểu cẩu tử về dưỡng nuôi để bớt nhàm chán.”

“ Mẹ kiếp ngươi…” Tần Hạ Ly không kiềm nén được mà mắng ra tiếng, chính là chửi hắn có thể nhìn, dám xúc phạm đến sư tôn hắn liền muốn sống chết với đối phương.

Đáng tiếc Tần Hạ Ly mắng một câu xong cũng chẳng có cơ hội mà động tay chân với Trần Lĩnh, Thiệu Nghiêm trên mặt lúc này đã đen đến đáng sợ, hắn lạnh giọng lên tiếng: “ Ngươi là ai?”

“ Ta là ai?” Trần Lĩnh cười nói: “ Ta chính là Trần Lĩnh đệ tôn của Huyền Lâm trưởng lão, là người chỉ trong tám năm tu pháp liền đột…”

“ Ta còn tưởng là người có thân phận to lớn lại không biết nói tiếng người, hóa ra cũng chỉ là một hậu bối không biết phân rõ thân phận cấp bậc.” Thiệu Nghiêm khẽ nhếch khóe môi nói: “ Chỉ một tiểu đồ tôn phải gọi chúng ta một tiếng sư bá, ngươi cũng có tư cách ở đây lên tiếng?”

“ Ngươi…”

“ Ha ha ha, nói hay lắm.” Kẻ từ đầu vẫn đứng bên cạnh Trần Lĩnh xem kịch hay lại thay hắn lên tiếng, người này bận y phục kim sắc, kiểu dáng nhìn ra không phải đệ tử Dạ Tín Phong môn: “ Ta thấy hắn không đủ tư cách, chắc ta thì có đi.”

Thiệu Nghiêm lúc này lại im lặng không lên tiếng, người kia cứ như vậy tự giới thiệu thân phận của mình: “ Ta gọi Tiêu Đình Khương là nhị đệ tử của môn chủ Bích Hải Lâm môn, có mặt ở đỉnh Tri Không Minh để tham gia đại hội Tiên Minh Đại lần này, vừa hay được sắp xếp ở tạm tại Lâm Cốc sơn môn của Huyền Lâm trưởng lão.”

“ Bích Hải Lâm môn?” Có người ồn ào nói: “ Đó chẳng phải Tiên Minh Đài lần trước đã lấy vị trí đầu danh sách người tham gia sao, chính là đại đệ tử Tiêu Huyền của môn chủ Bích Hải Lâm môn.”

“ Ta nghe nói nhị đệ tử cũng là một người có năng lực rất cao, có thể nói không hề thua kém đại sư huynh của mình. Nếu như vậy, đại hội năm nay rất có khả năng vị trí dẫn đầu lại rơi vào tay Bích Hải Lâm môn rồi.”

Tiêu Đình Khương rất lâu về trước từng đến bái nhập Dạ Tín Phong môn, đáng tiếc hắn cùng Dạ Tín Phong không thích hợp tu luyện, không thể nhập môn, cuối cùng đến bái Bích Hải Lâm lại may mắn được môn chủ thu nhận làm nhị đệ tử, ngay cả họ Tiêu cũng là do môn chủ ban cho.

Tiêu Đình Khương luôn ngưỡng mộ uy danh của Tịch Hiểu Nhược, từng mơ ước sẽ được y nhận đến làm đệ tử, thế nên năm đó sau khi nghe nói Ngọc Quan Bảo tiên tôn thu nhận hai tiểu hài tử phàm nhân cứu về từ ma giới, còn không có một chút căn bản tu pháp nào, chuyện này so với hắn đã từng bị Dạ Tín Phong từ chối mà sinh ra hận ý.

Nói đến đã hận, nhìn thấy lại càng hận. Tiêu Đình Khương nhìn thấy vị trí mà mình đã từng vô cùng ao ước, bây giờ rơi vào tay của hai tên tiểu tạp chủng trước mắt lại càng muốn chà đạp cùng khinh thường.

Tiêu Đình Khương quạt giấy trên tay lại chỉ đến Trần Lĩnh: “ Ta thấy lời của hắn nói cũng không thể xem là không phải, bản thân ta vẫn luôn cho rằng Ngọc Quan trưởng lão nhận đến hai đệ tử vô dụng như vậy, qủa thật là có làm người mất hết mặt mũi.”

Thiệu Nghiêm vừa rồi vẫn có thể đối với Trần Lĩnh hơn thua không nói, bây giờ đối phương không chỉ là khách nhân của Dạ Tín Phong môn, nơi này cũng chẳng phải Ngọc Lam Thiên. Hắn không muốn chỉ vì mình bị kẻ khác khinh thường vài câu liền như vậy muốn phân cao thấp, một lần không thể kiềm chế tức giận, lại có khả năng mang đến rắc rối cho Tịch Hiểu Nhược.

Tần Hạ Ly cũng định đứng ra nói lý một chút, thế nhưng Thiệu Nghiêm lúc này lại khẽ giọng nói với hắn: “ Mặc kệ những lời hắn nói, đại hội Tiên Minh Đài sắp đến, nếu chúng ta cùng với người của môn phái khác tranh chấp, sợ rằng không chỉ làm sư tôn khó sử, đến tư cách tham dự cũng sẽ bị loại bỏ.”

“ Đúng là như vậy, nếu các ngươi gây chuyện ở đây sợ rằng sẽ bị loại tên khỏi danh sách tham gia Tiên Minh Đài.” Tiêu Đình Khương nghĩ đến lại càng có lý do để xả giận trong lòng, chỉ cần người ra tay trước không phải hắn, ép bọn chúng động thủ với mình là được: “ Ngọc Quan trưởng lão là người được xưng tụng Ngọc Quan Bảo tiên tôn, là người có cảnh giới tu luyện cao nhất hạ thiên giới hiện thời. Các ngươi lại là ai, làm đệ tử của người... các ngươi xứng sao?”

Tiêu Đình Khương đã suy nghĩ muốn chọc tức bọn chúng, muốn đối phương phải là người ra tay trước. Hắn dù sao vẫn là đệ tử chính thức của môn chủ Bích Hải Lâm môn, vì vậy cho dù có làm ra mấy loại hành động vũ nhục kẻ khác cũng không tính là gì.

“ Vị trí của các ngươi không phải ở đây.” Tiêu Đình Khương đi đến, một tay đặt trên vai Thiệu Nghiêm, hắn đắc ý dùng linh khí dồn vào lòng bàn tay mình, cứ như vậy ấn người thấp xuống cũng trầm giọng: “ Là ở đây sao?”

Tần Hạ Ly nhìn thấy Thiệu Nghiêm bị ép đến khụy gối, hắn tức giận chỉ vào Tiêu Đình Khương: “ Ngươi đừng có quá đáng.”

“ Không phải, vẫn còn qúa cao so với những tên vô dụng như các ngươi.” Nhìn kẻ trước mặt đã bị ép đến khụy gối vẫn chưa đủ, Tiêu Đình Khương một chân đưa cao đạp trên vai Thiệu Nghiêm, lại một lần dùng sức đạp người khom lưng xuống mà cười nói: “ Phải nên là ở đây mới phải.”

" Mẹ kiếp nhà ngươi." Tần Hạ Ly lúc này nhịn muốn không nổi, hắn túm lấy bả vai Tiêu Đình Khương vung lên đấm tay muốn đánh tới. Đúng lúc kế hoạch khıêυ khí©h thành công, Tiêu Đình Khương còn chưa vội đắc ý thì đã nghe thấy tiếng nói lạnh băng từ phía sau kéo đến.

" Mang chân của ngươi, lập tức bỏ ra cho ta."
« Chương TrướcChương Tiếp »