Chương 39: Vực Đoạn Tử

Đi trên con đường dài quanh co, Hắc Từ như người mất hồn theo sau Tiểu Lang. Vừa đến cửa phòng lớn, Tiểu Lang mới quay lại nhìn nàng lên tiếng:

"Hắc Từ, mời."

"Hả? Ờ, ừm."

Nàng mở cửa vào, tầm mắt liền chú ý đến thân ảnh Bạch Tích đang ngồi cạnh giường, tay cầm khăn khô lâu lấy mồ hôi chảy ròng trên trán Trác Dương Tiêu. Xung quanh là Mị Nhị sư huynh, Lạc Phù tỷ tỷ và cả Xích Ma đứng bên cạnh vẻ mặt lo lắng không kém. Nàng chợt dừng bước, rồi như tự cố trấn an bản thân, nhẹ lắc đầu cười nhạt. Nàng đi đến:

"Tham kiến Yêu chủ, Phù tỷ tỷ, Mị sư huynh."

"Hắc Từ con tới rồi sao, con mau xem giúp ta Tiêu Đại thế nào." Xích Ma hiếm khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài nói với Hắc Từ.

Nàng nghe theo đến bên giường, khi thấy Bạch Tích vẫn đang cố lau đi những giọt mồ hôi trên trán Tiêu Đại sư huynh, lòng nàng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

Mị sư huynh đứng gần đó thấy Hắc Từ vẫn chưa động thì mới chú ý đến Bạch Tích, muội ấy vẫn đang còn ngồi đó:

"Khụ! Bạch Tích, muội là tính lau đến khi nào. Mau để Hắc Từ giúp Tiêu Đại sư huynh chữa trị, muội cũng rõ y thuật của Hắc Từ thế nào mà phải không?"

"ân?"

Nghe Mị sư huynh cũng đã lên tiếng nhắc nhở, nàng mới thôi lau khuôn mặt xanh xao kia của Trác Dương Tiêu. Nhìn sang Hắc Từ đứng cạnh, ánh mắt Bạch Tích có chút đợm buồn rồi đứng dậy nhường chỗ cho Hắc Từ.

Tình trạng hiện tại của Trác Dương Tiêu có thể nói rất lạ thường. Thân thể ngày một lạnh đi, da thịt dần chuyển sang màu lục. Trên trán mồ hôi không ngừng toát ra. Hơi thở gấp gáp, mị tâm nhíu chặt. Đặc biệt xung quanh mắt có một quần thâm đen đáng ngờ. Hai mắt nhắm nghiền làm Hắc Từ có chút khó khăn khi xem xét. Kiểm tra lưỡi nàng phát hiện có những đốm tím không rõ. Trên người lại càng ngày phát ra một loại mùi hương thật khó ngửi. Các đầu ngón tay như trúng phải kịch độc mà trở nên thâm tím.

Hắc Từ nhíu mày quan sát, mị tâm nhẹ nhíu. Trường hợp này là lần đầu tiên nàng gặp phải, có thể là...

Xích Ma thấy biểu hiện của Hắc Từ, cũng đoán được nàng đã hiểu rõ tình trạng của đại đồ nhi mình. Bước cạnh Hắc Từ, Xích Ma nhẹ giọng hỏi:

"Hắc Từ, con biết Tiêu Đại đã trúng phải loại kịch độc gì không?"

Hắc Từ rút bỏ cây kim châm trên đỉnh đầu Trác Dương Tiêu. Một luồng khói đen đậm nhỏ từ đó xuất hiện, làm mọi người xung quanh đều kinh ngạc hoảng hốt. Nàng thu hồi mọi thứ, thở dài hướng Xích Ma trả lời câu hỏi vừa rồi:

"Tiêu Đại sư huynh hiện đang trúng phải kịch độc không rõ. Vết cắn trên cổ chính là nguyên nhân, nếu sau 12 canh giờ không thể tìm giải độc thì e rằng..."

"Sao có thể... Muội sẽ cứu được sư huynh phải không?" Bạch Tích phía sau bước đến bất an hỏi.

Hắc Từ mím môi nhìn Bạch Tích nói: "Muội không thể nói trước được. Nhưng có lẻ muội phải đến vực Đoạn Tử một chuyến... " Vì tỷ.

Nhìn Hắc Từ vẫn trong trạng thái bình tĩnh như vậy, cùng nụ cười nhạt đó. Làm lòng Bạch Tích dần dáy lên tia hy vọng nhưng đâu đó lại có cảm giác không vui.

"Tỷ sẽ đi cùng muội."

Hắc Từ có hơi bất ngờ, nhưng nàng cũng đoán trước được đề nghị này của Bạch Tích. Có thể là vì Tiêu Đại sư huynh đi. Nàng ấy có thể vì người này xong vào nơi nguy hiểm như vậy, nàng thật có chút ranh tị.

"Yêu chủ, người có thể cho Hắc Từ mượn vài môn đồ của yêu giới cùng đi theo không?"

Nhìn vào ánh mắt kia, Xích Ma có thể hiểu rõ được dụng ý của Hắc Từ là gì, nàng mỉm cười gật đầu: "Được."

"Đa tạ Yêu chủ. Hiện tại không thể chậm trễ nên... " Hắc Từ nhẹ liếc sang Bạch Tích, nàng ấy vẫn không rời mắt khỏi Đại Tiêu sư huynh.

"Người cho môn đồ chuẩn bị, một chút liền xuất phát. Thời gian đã không còn nhiều... "

------------------------------------------------------------

"Đây là vực Đoạn Tử?"

"Vâng, đây chính là vực Đoạn Tử nổi danh Yêu giới. Độ sâu của nó khoảng 13 ngàn trượng, là nơi ở của bọn Ma Tạch quái thú tàn hình trú ẩn. Nó sẽ tấn công và ăn thịt bất cứ kẻ nào xâm phạm vào lãnh thổ của chúng. Xin Hắc Từ cô nương hãy cẩn thân!"

13 ngàn trượng: Trên 52 ngàn mét :v

"Ân. Đa tạ đại huynh."

Quan sát xung quanh, nàng chỉ thấy một mãn mây mù dày đặt, bãi đất trống rộng rãi không ngọn cỏ. Gió lớn thổi tới lay động tay áo, bụi cát lơ lững theo. Tuyết nơi này rơi rất ít nhưng thây vào đó bị sương mù bao thay thế, tạo nên cảm giác rất bí ẩn.

Trước mặt cách nàng 3 bước là vực sâu âm u Đoạn Tử, những môn đồ đi theo nàng tuy vậy lại không ngần ngại nó. Nàng quay nhìn về phía sau, Bạch Tích đứng phía xa gần mép vực. Bóng hình ấy mảnh mai cùng với bộ bạch y và trường kiếm trong tay, trước gió lớn vẻ mặt xinh đẹp tuyệt diễm, nhưng thật kiên cường không gì sánh bằng.

"Thứ đả thương Tiêu Đại sư huynh là Ma Tạch chúa?" trước khi vào nơi sinh tử sống còn kia, nàng muốn hiểu rõ trước về thứ phải đối mặt sắp tới đây.

"Vâng, thật ra do địa lợi nơi vực Đoạn Tử chứa quá nhiều tà khí. Dần đã sản sinh ra Ma Tạch chúa hung ác, nó đã ngày một lớn mạnh bằng cách ăn thịt những tiểu Ma Tạch đồng loại. Việc đối mặt với nó là chuyện ngoài dự đoán của Tiêu Đại sư huynh, nên đã không phòng bị mà mang phải trọng thương..."

Người nãy giờ vẫn trả lời các câu hỏi của Hắc Từ chính là Tôn Phàm, người thường bên cạnh Tiêu Đại sư huynh giúp đỡ các nhiệm vụ nguy hiểm. Thân hình vạm vỡ to lớn, có một làng da nâu nhẹ, khuôn mặt luôn chính trực nghiêm túc trong từng hành động. Giờ đây lại nhăn nhó tự trách bản thân không bảo vệ tốt cho người sư huynh luôn cùng mình kề vai sát cánh.

"Tôn Phàm huynh không nên tự trách, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn. Một chút xuống đến 10 ngàn trượng, ta sẽ ra dấu các huynh tìm một chỗ an toàn ẩn nấu, khi các huynh một lần nữa thấy ta ra hiệu thì cùng xong lên, có được không?"

"Mọi chuyện đều nghe theo Hắc Từ cô nương."

Một luồng gió lạnh từ sau lưng ập tới Hắc Từ:

"Còn ta thì sao?"

Nhẹ xiết lại bàn tay, Hắc Từ gượng cười quay sang:

"Nếu muội nói, tỷ sẽ phải cùng các vị sư huynh ẩn nấp chờ thời cơ thì sao?" Việc này chính là sự an toàn nhất nàng có thể dành cho Bạch Tích, nhưng với tính cách của nàng ấy, thì không cần đoán cũng có thể biết...

"Ta từ chối." Bạch Tích lạnh nhạt nhìn Hắc Từ, trong mắt hoàn toàn không có ý chịu thương lượng.

"Ha! Vậy tỷ sẽ theo muội, nhưng là phải theo sau." Hắc Từ cười nhạt khuôn mặt như trêu đùa nói.

Bạch Tích lạnh mặt quay đi, tiến lên trước nhìn về phía dưới vực Đoạn Tử.

Thời gian không còn nhiều, trước khi mặt trời lặn phải tìm được Ma Tạch chúa, Đại tiệc Thiên Đăng cũng đang còn chờ đợi các nàng giải quyết.

"Mỗi người một viên Hoàn Phục đơn, chuẩn bị xuống vực Đoạn Tử. Ta sẽ nhảy trước... "

Nhìn thấy mọi người đều đã dùng đơn dược, Hắc Từ cũng dùng một viên. Đến gần miệng vực, bước chân đạp nhẹ mặt đất, không nói hai lời liền nhảy xuống.

Bạch Tích nhíu mày liền nhảy theo sau, đạp gió bay đến Hắc Từ, một tay vòng qua eo ôm nàng ấy vào lòng.

Hả? Gì vậy? Sao lại ôm nàng???

"Ngươi không có yêu thuật mà muốn bay xuống vực Đoạn Tử sao? Ngu ngốc, ôm lấy ta!"

Ách, quên mất thân phận đang là một nữ thần y Hắc Từ chỉ biết phòng bệnh và chữa bệnh, chứ không phải một Thiên Hoàng Nam Liêu, Tô Lục Bỉ.

Nhưng cảm giác ấm áp này, mùi hương ngọt ngào truyền vào mũi. Nàng nghe theo ôm lấy Bạch Tích, nàng ấy vẻ mặt hài lòng xoay nhìn phía sau các môn đồ. Họ có lẽ sẽ theo kịp. Bạch Tích thi triển yêu phép, từ đâu xuất ra một sợi lông vũ đỏ rực trong lòng bàn tay. Lông vũ ấy dần to ra biến thành một thứ nàng từng biết, đó chính là 'ngự kiếm phi hành'. Nhưng này là một 'Mao Vũ Phi Hành', dưới chân truyền đến cảm giác va chạm mềm mại. Cả hai cùng đứng trên lông vũ toả ra ánh sáng đỏ vụt bay trong bóng tối, tạo ra một sự nổi bật đặc biệt.

Nhìn lại phía sau, các môn đồ ai cũng lần lượt mang ra lông vũ của mình mà phi hành, nhưng lại có màu sắc khác với của Bạch Tích.

Đang quan sát, đột nhiên Mao Vũ đảo sang một bên làm Hắc Từ giật mình nắm lấy vạt áo Bạch Tích... Sao tình huống này nàng như một tiểu thỏ thụ mỏng manh yêu đuối, cần được sự che chở và bảo vệ vậy?-_-

"Ngươi giữ chặt một chút, sắp đến nơi rồi."

Nghe vậy, nàng chỉ nhìn từ sau Bạch Tích nhẹ gật đầu. Tốc độ Mao Vũ phi hành ngày một nhanh, Mao Vũ như một mũi tên đỏ lao đi, xuyên qua khoảng tối mù mịt không ánh sáng.

Trên đường bay xuống vực Đoạn Tử rất thuận lợi, như vậy chứng tỏ đơn dược nàng bào chế rất thành công.

"Cẩn thận!"

Hai chấm sáng nhỏ màu bạc từ đâu xuất hiện đâm thẳng nơi Bạch Tích và nàng. Nghe nàng nhắc nhở, Bạch Tích tức khắc dụng phép né tránh. Vừa tránh khỏi, từ hai chấm sáng bạc kia, xung quanh nó dần hình thành một lưới sóng bạc. Cuối cùng trước mặt nàng và Bạch Tích liền xuất hiện một con quái thú to lớn màu xám với hai con mắt bạc nổi bật. Con quái thú to lớn ấy lại đột nhiên biến mất hoàn toàn ngay trước mắt.

"Tiểu Ma Tạch?" Bạch Tích bên cạnh nhẹ lên tiếng.

"Sao, to lớn như vậy chỉ mới là Tiểu Ma Tạch? Vậy con đầu đàn là cỡ nào to lớn đây?"

"Có thể bọn chúng đã phát hiện ra có kẻ lạ xâm nhập lãnh thổ, chúng ta phải mau dụ con đầu đàn ra."

"Chỗ kia có vách đá nhỏ, tỷ mau đưa ta đến đó." Hắc Từ nhìn thấy một vách đá lớn an toàn liền kêu lên.

"Ừm." Nhìn hướng Hắc Từ chỉ nàng nhẹ gật đầu, dùng yêu phép điều khiển Mao Vũ bay sang.

Đến nơi tảng đá lớn, Bạch Tích thu hồi Mao Vũ. Các môn đồ thấy Hắc Từ ra dấu cũng đã tìm cho mình chỗ ẩn nấp an toàn.

"Tỷ cũng biết, trước ta đã nói thứ cần lấy đó chính là sừng của Ma Tạch chúa. Mọi chuyện sắp tới tỷ phải nghe theo ta, tuyệt đối không được tự ý mà hỏng đại sự. Tỷ có thể hứa với ta?"

"Chuyện này... " Bạch Tích khó xử nhìn nàng.

Trên môi Hắc Từ nhẹ kéo một nụ cười nhạt.

"Vì Tiêu Đại sư huynh, tỷ hứa với ta?"

"Vậy... mọi chuyện đều nghe muội. "

Nhận được câu trả lời, Hắc Từ dùng bộ thức thứ 32, màu mắt chuyển đổi bạch kim nhìn xung quanh dò xét.

Vừa nhìn, mị tâm nàng liền nhíu lại, xung quanh có khoảng gần 20 tên tiểu Ma Tạch. Chúng đang tìm kiếm bọn người các nàng.

"Hắc Từ, muội học được Chân Nhãn Xuyên Linh sao?" đang quan sát, nghe Bạch Tích phía sau lên tiếng nàng giật mình thu hồi pháp nhãn. Quay sang cười không rõ hai tiếng: "Haha, là sư phụ Y Quỷ truyền dạy!"

"Là vậy... " Màu mắt thật quen, nàng nhớ là mình đã từng thấy ở đâu đó. Nhưng là ai? Có phải người đó chính là Hắc Từ?

"Muội quan sát thấy xung quanh có khoảng gần 20 tiểu Ma Tạch đang tàn hình. Tỷ có thể giúp ta thu thập một chúng?"

"20? Việc này cũng không quá khó."

Bạch Tích xuất ra Mao Vũ, cả hai cùng bước lên. Đáy vực vẫn chưa hiện rõ, Bạch Tích dùng phép hoá sáng con ngươi màu lục càng thêm toả khí sắc, viền mắt được hoạ thêm chút đỏ nhạt.

Ánh sáng đỏ của Mao Vũ dần thu hút lần lượt tất cả tiểu Ma Tạch cùng đi xuống đáy vực Đoạn Tử.

"Đến lúc rồi!"

Một lúc 20 con tiểu Ma Tạch xong đến, Hắc Từ hoá con ngươi bạch kim xuất ra trong bàn tay một nắm thuốc bột vẫy tới, xoay người rút ra cây hắc sáo đưa lên môi.

Một đoạn ngắn phổ khúc kỳ lạ vang lên, tất cả bột thuốc lần lượt phát nổ. Làm những con tiểu Ma Tạch xung quanh trúng phải trọng thương nặng mà lảo đảo. Bạch Tích phía sau cũng không quên làm nhiệm vụ của mình. Kiếm mỏng trên tay được rút khỏi vỏ.

"Vạn Hàn Băng Kiếm!"

Bạch Tích phi thân, dùng chiêu thức mờ ảo tạo ra hàng vạn tên băng như mưa từ trên không lao xuống bọn tiểu Ma Tạch. Với chiêu thức đáng sợ kia của Bạch Tích, hơn một nửa đã được xử lý, Hắc Từ vung hắc sáo đánh ra những đường nội lực vô hình cực mỏng, sắt bén còn hơn cả lưỡi kiếm, cố gắng diệt từng tiểu Ma Tạch to lớn.

Ngược lại vẻ mặt Bạch Tích cực kì bình tĩnh không rợi sóng, như chơi đùa cùng bọn chúng, đánh ra các chiêu thức uyển chuyển cắt qua từng bộ phận của chúng.

"Chúng ta cũng thu thập da của những tiểu Ma Tạch này đi."

Giải quyết xong những tiểu Ma Tạch, nếu nói không tốn chút sức lực là nói dối. Việc này không quá khó, ừm, không có nghĩa nó sẽ dễ. Trên trán Bạch Tích cũng đã xuất hiện vài giọt mồ hôi, Hắc Từ bên cạnh thu hồi hắc sáo đi đến. Nàng nhíu mày, trong người mang ra một chiếc khăn tay, nhẹ chặm vào những giọt mồ hôi kia. Bạch Tích đang thu hồi kiếm thì bị hành động Hắc Từ làm cho giật mình, rút ra nửa thân kiếm quay sang.

"Làm gì!"

"Ách, chỉ là lau mồ hôi cho tỷ thôi, ta không có làm gì hết!" Hắc Từ rụt lại, xua tay nói. Ánh mắt không nhìn Bạch Tích, lại lo sợ nhìn xuống thanh kiếm trong tay nàng ấy đang còn rút dở kia.

Bạch Tích thu kiếm: "Ta tự làm được."

"Ha~ sẵn tiện trả tỷ chiếc khăn tay này."

Nàng cũng không cảm thấy muốn lau giúp Bạch Tích nữa, ba từ 'lau mồ hôi' làm nàng nghĩ đến cảnh gì đó thật chán ghét.

Thấy Bạch Tích im lặng nhận lại khăn tay, Hắc Từ ho khan chỉnh lại thái độ của mình:

"Sẽ mau thôi, ta hứa với tỷ sẽ lấy được sừng Ma Tạch chúa để cứu Tiêu Đại sư huynh của tỷ. Nên, đừng lo lắng nữa. " Được không? Ta rất không thích vẻ mặt đó của tỷ đâu, đừng như vậy. Ta xin tỷ...

"Ân."

Bạch Tích thôi nhìn chằm vào chiếc khăn tay của mình, cất vào người cẩn thận. Lại nhìn tới Hắc Từ bằng ánh mắt khó hiểu, bên trong chất chứa thật nhiều tư vị không nói được nên lời.

"Bước kế tiếp là dụ Ma Tạch chúa xuất hiện. Việc này không quá đáng ngại."

"Có cần ta giúp một tay?"

Bạch Tích quan tâm hỏi, nhìn Hắc Từ đang đi đến các tiểu Ma Tạch đã chết, không rõ nàng ấy muốn làm gì.

"Ừm... Tỷ giúp ta tạo một ngọn đuốt thấp sáng chỗ này. Những việc còn lại ta có thể tự xử lý."

Hắc Từ nói xong lại quay sang các tiểu Ma Tạch, xuất ra chủy thủ sắt bén bận rộn gì đó. Thắp sáng nơi này thật ra cũng không cần thiết, nhưng tạo việc gì đó không quá tốn sức cho Bạch Tích lại cần thiết. Như vậy nàng ấy mới có thể để cho nàng yên phận làm việc của bản thân được. Trận chiến vừa rồi chắc cũng đã tiêu hao không ít khí lực của nàng ấy.

Bạch Tích có vẻ không phục cho lắm, rất nhanh một ngọn đuốc đã được thắp lên. Không còn việc gì, nàng chỉ có thể đứng nhìn Hắc Từ bận rộn.

(...) Tuần sau lại tiếp :233333

_________________________________________

#Hắc Từ thả thính truyện :v

Hắc Từ: Tỷ a~ làm phiền một chút. Đồ của muội bị rơi tỷ tìm giúp muội được không?

Bạch Tích: Được. Rơi ở gần đây sao?

Hắc Từ: Ân, chỉ gần đây thôi.

Bạch Tích: Khăn tay à? Hay để ta may cái mới cho ngươi.

Hắc Từ *xua tay*: Không phải khăn tay, không phải.

Bạch Tích: Muội phải nói cái gì, tỷ mới giúp muội được. Không thì sao tìm được, hửm?

Hắc Từ: Hình như là... À muội nhớ ra rồi. Muội bị rơi Lão Bà :3

"..." *ngượng*

Bạch Tích *nắm lấy tay*: Đây là Lão Công ai đấy? Có ai lấy không?

Hắc Từ: Ách, ta đùa thôi, ta đùa thôi...

Bạch Tích: Lão công của ai này?

Hắc Từ: Đừng thế mà, muội... muội chỉ đùa thôi.

Bạch Tích: Ân, thật sự không ai thèm sao?

Hắc Từ: Hix, muội đùa thôi mà, Bạch Tích~

Bạch Tích: Vậy ta lấy.

Hắc Từ: Hả?

Bạch Tích: Ta lấy.

Hắc Từ *mặt đỏ* (Dính thính rồi!)

_____________________________

#Thật quá vô dụng, thả không được còn để dính ngược lại chậc, chậc... :v