Khu rừng Thuyền Tinh nổi danh có vào lại không có ra, chỉ có số ít cao thủ may ra còn có thể lần tìm mà thoát khỏi. Nhưng nói đến cảnh sắc nơi đây cũng không tồi, mờ ảo như nơi chốn thần tiên cư ngụ, lại đầy rẫy cạm bẫy xinh đẹp, giống như một cành hồng tuy đẹp nhưng lại có gai.
Một mảnh ánh nắng xuyên qua từng tán cây, gió xuân thổi dịu dàng mà ấm áp. Tiếng chim hót vang khu rừng như một bản hòa ca đầy sinh động, sương nhạt bao trùm khu rừng tạo nên khung cảnh như họa. Đẹp biết bao, khung cảnh bình dị làm lòng người say đắm...
"Ưm~"
Ánh nắng rọi vào gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của ai đó, không muốn đánh mất cảm giác vô cùng bình yên này. Người trong lòng vẫn còn đang ngủ say, ngoài kia mặt trời đã lên cao tận ba sào. Lục Bỉ lại vòng tay ôm lấy thân thể trắng mịn kia vùi vào cổ ai đó hưởng thụ cảm giác như ảo như thực này.
Kỳ lạ rằng, vốn nàng muốn tiếp tục hưởng thụ nhưng có thứ gì đó mách bảo nàng đây không phải là lúc.
Lục Bỉ lập tức mở mắt, có gì đó không đúng lắm, không hẳng là không đúng mà hoàn toàn sai rồi!
Từ lúc nào Nhã An đã thức dậy, khuôn mặt tuy tái nhợt nhưng ánh mắt kia là lộ rõ vẻ kinh ngạc. Hai ánh mắt phức tạp đối mặt nhau, hai người trong lòng ngũ vị tạp trần không nói nên lời, hai thân thể không mảnh vải bất động vẫn giữ nguyên tư thế mờ ám. Như sẽ là một cuộc chiến, ai động trước người đó thua. Nhưng với hoàn cảnh này người thắng cuộc đã quá rõ ràng.
"Ah!!—- Ai uizz..." Đây là tiếng la thảm thiếc của Lục Bỉ chúng ta.
Nhã An dùng hết sức lực còn sót lại một cước đạp thân thể Lục Bỉ từ trên người mình nằm đẹp xuống đất. Nàng ngồi dậy kéo lấy mảnh áo che thân thể.
"To gan! Ngươi là ai lại dám làm chuyện này với ta! Ngươi có phải chán sống không!"
Ánh mắt Nhã An như muốn phũ tuyết khắp thế giới, giá lạnh! Lại còn muốn thiên đao vạn quả người trước mặt. Là một nữ tử, nhưng dám như vậy ngủ cùng nàng, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì nàng còn mặt mũi nào để gặp người thiên hạ, danh tiết của nàng lại như thế nào giữ?
Lục Bỉ thân thể trần như nhộng ăn ý ôm trọn mặt đất, nhanh với lấy trung y che thân mò dậy. Nàng nhìn đến Nhã An, nếu nàng ấy mà không phải đang bị thương nặng, chắc chắn ở đây sẽ có xác người chết một cách không được nguyên vẹn, đương nhiên đó chính là nàng đây.
"Mỹ nhân, có cần như vậy động thủ với ân nhân cứu mình không a? Đau chết ta~"
Lục Bỉ không vui, tay ôm chỗ bụng vừa được Nhã An ban một cú đạp. Thật ra cũng không hề hứng gì, nhưng đã phi lao thì phải theo lao, ai kêu nàng bây giờ là một nữ tử yếu đuối mỏng manh dễ vỡ đây?
"Ngươi!..."
Nhã An tính nói gì đó lại nghe Lục Bỉ nói vậy ký ức dần quay ngược. Thì ra cũng là vì cứu người, nàng có lẻ đã không sống sót qua khỏi đêm qua. Nhưng nếu nàng còn có thể tỉnh táo ngồi dậy cho người kia một cước, người này đích thực là thần y đòi người từ tay Diêm vương. Lại là một nữ tử xinh đẹp động lòng người, nhìn bề ngoài có vẻ không giống kẻ hèn hạ lợi dụng cơ hội, dù gì cũng là nữ tử với nhau thì có thể 'làm được gì'?.
Lục Bỉ vẫn còn đứng nguyên một chỗ đồng loạt quan sát Nhã An, nàng tình trạng hẳng đã đỡ gần phân nửa, nhưng cú đạp khi nảy nàng chú ý hình như đã đυ.ng trúng vết thương vùng bụng. Đang lúc Nhã An thất thần nhớ lại cùng đánh giá nàng, Lục Bỉ đi tới nhẹ nắm lấy một bên cổ tay.
Nhã An giật mình rụt tay lại: "Ngươi làm gì?"
"Ta xem ngươi có phải đã đυ.ng trúng vết thương rồi hay không? Ta cần bắt mạch." Bắt lại cổ tay Nhã An, nàng chuẩn đoán...
Sau một đêm... Khụ, có vẻ đã tốt lên hẳng. Phần vết thương nghiêm trọng nhất có ba vùng, là vùng vai trái vết thương cũ, vùng ngực là nội thương do tên râu ria hôm qua đả thương, vùng cuối cùng là vùng bụng, bị một nhát đâm khá sâu.
Lúc này ánh mắt Lục Bỉ trở nên khá nghiêm túc, mài cũng khẽ nhíu. Lại nhìn đến ánh mắt Nhã An phòng bị mình, Lục Bỉ vô biểu tình lùi về sau một bước, thản nhiên nói:
"Ta là Hắc Từ, trên đường tìm kiếm tung tích của tỷ tỷ thì lạc vào khu rừng này. Tình cờ thấy ngươi bất tỉnh một thân đầy máu liền có lòng tốt cứu người. Thương tích trên người ngươi khá nặng, nhưng với y thuật của ta khoảng chừng ba ngày sau có thể khôi phục hơn phân nửa nếu... Ngươi cứ hảo nghỉ ngơi, đã hết thảo dược ta ra ngoài hái một ít sẵn tiện tìm thức ăn. Ngươi nhất định ở yên không được cử động mạnh đấy, vết thương mà rách ra sẽ càng khó trị hơn, nhớ đấy..." Âm thanh Lục Bỉ ngày một nhỏ dần.
Bóng người rất nhanh biến mất. Nhã An vẫn còn thẫn thờ ngồi đó tiêu hóa hết câu nói của Lục Bỉ, lại tiêu hóa hết hình ảnh tùy tiện kia, thân thể trắng như tuyết, da thịt săn chắc không dư thừa, khuôn ngực vừa vặn không thua kém nàng, dáng người xinh đẹp đến không chân thật làm nàng cũng động lòng mà cảm thán. Nhã An cũng nhanh mặc lại y phục lên người, nhưng không biết y phục đã đi đâu chỉ còn lại duy nhất áo ngoài của người tên Hắc Từ gì đó, dù sao có thứ để che còn hơn không.
Đột nhiên từ đâu xuất hiện tiếng kêu không to không nhỏ:
"Bạch Tích! Bạch Tích! Ngươi quả thật vẫn còn sống!"
Một chú chuột bạch chui ra từ lớp áo, vui mừng hướng Nhã An kêu lên. Đây cũng là nguyên do khiến Lục Bỉ phải vội vội vàng vàng mà tìm đường trốn.
"Tiểu Lang, ngươi về rồi sao. Chuyện ta giao ngươi thế nào rồi?"
Trong lúc nàng mặt lại áo có nhìn đến thương tích trên thân thể một chút, nặng như vậy người kia lại nói chỉ cần ba ngày là sẽ hồi phục hơn phân nửa, rốt cuộc có thể tin được hay không? Nhìn đến gương mặt ít ra cũng nhỏ hơn nàng tận 3 tuổi, gương mặt có chút lạnh lùng quen thuộc.
Tiểu Lang nhận thấy Nhã An thất thần thì bò đến vai nàng kêu lên:
"Bạch Tích! Ngươi làm sao vậy? Chuyện ngươi giao ta đã hoàn thành rồi, moi được không ít thông tin!"
Nhã An quay sang vuốt ve Tiểu Lang, trong lòng vui vẻ không ít. Tiểu Lang là chú chuột 6 năm trước nàng tình cờ cứu vớt dưới răng nanh của mảng xà, vì Tiểu Lang cứ quấn lấy nàng không tha nên bất đắc dĩ nàng thu nhận lưu bên cạnh mình. Lại tình cờ Tiểu Lang không lâu sau có thể nói chuyện, làm nàng một phen mở rộng tầm mắt. Tiểu Lang cũng nói có thể biến thân thành người nếu tu luyện tốt. Nàng có thể tin được, vì nàng trước đây cũng nhận ra mình hoàn toàn không phải người bình thường.
"Ta biết được người ta vừa gϊếŧ là đệ tử của hắn, nhưng không ngờ võ công hắn thật lợi hại. Ta chưa từng gặp qua tên nào sử dụng chiêu thức như vậy, thật kỳ lạ..."
Bạch Tích danh tính trên giang hồ không phải nhỏ, nhưng việc bị một người nào đó đả thương thì từ trước đến nay có 3 người, người thứ nhất là nghĩa mẫu nàng Xích Ma, người thứ hai gần đây tuy không đả thương nàng nhưng nàng biết hắn không hề đơn giản, là Lục Bỉ và tên cuối cùng hôm trước nàng vừa đυ.ng chạm, đánh đến toàn thân nàng như phế đi, nàng hoàn toàn quá sơ suất.
Tiểu Lang hiểu ý liền nói rõ thông tin mình thu thập được, đồng thời lông của nàng muốn rụng hết khi nhắc về hắn.
"Bạch Tích, ngươi đánh không lại hắn là phải. Bởi vì hắn là một trong tứ đại ác nhân chuyên đi gϊếŧ người cướp của, bọn chúng không phân biệt chính tà, gặp phật gϊếŧ phật gặp ma gϊếŧ ma. Điên loạn làm việc không nghĩ đến hậu quả. To gan đến đệ tử hắn cũng dám phái đến chà trộn vào Yêu giới, còn chuyện gì bọn chúng lại không dám làm nữa đây?"
Lúc này Nhã An mới minh bạch, thì ra là tứ đại ác nhân. Nghe nói gồm có bốn tên, bọn chúng lúc ẩn lúc hiện chốn giang hồ, không một ai dám động vào bọn chúng trừ khi không muốn sống tiếp.
"Vậy tên truy sát ta là ai trong tứ đại ác nhân?"
Tiểu Lang thở dài, lo lắng cho Nhã An: "Tên đó là Tà Mịch, đệ đệ của ba tên còn lại. Hắn nổi danh có thù tất báo. Ngươi tốt nhất nên dưỡng thương thật tốt rồi hẳng đến Yêu giới bẩm báo lại sự việc cho Xích Ma."
"Được rồi, nhưng hiện tại có lẻ phải nhờ sự giúp đỡ của người khi nảy." Nhã An mệt mỏi ngồi thuyền đả thông khí lực.
"Cô nương ấy hảo xinh đẹp a, ta cũng nên thay ngươi cảm tạ nàng một tiếng!"
Nghe câu nói này Nhã An đang tĩnh tâm vận khí thì lại chậm rải khép mở môi:
"Chuyện gì cần thiết thì hành sự, vẫn là nên đề phòng người. Ta cảm thấy có một xúc cảm quen thuộc với người này nhưng không nhớ là trước đây đã từng gặp qua..."
Tiểu Lang bên cạnh gật đầu như đã hiểu ý, rồi lại yên tĩnh nằm lên bả vai nàng.
Lúc lâu sau Lục Bỉ mới có can đảm quay lại, hai tay xách theo mấy con cá và thảo dược, trên lưng thì vác một bó củi to.
Nàng đặc mọi thứ ngoài cửa hang, đi vào thì thấy Nhã An đang nghỉ ngơi liền không muốn quấy rầy. Nàng âm thầm bước đến bên cạnh, âm thanh nhỏ nhất có thể. Tay nàng nhẹ kéo vạt áo trên người Nhã An... Xem xét vết thương.
Nhã An một lần nữa mở mắt thật đúng lúc, mặt nàng hoàn toàn không biểu tình nhưng âm thanh có phần lạnh:
"Ngươi lại muốn làm gì?"
Lục Bỉ nuốt ngụm nước bọt, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi, mắt nhìn Nhã An đầy vô tội. Nàng chỉ muốn kiểm tra vết thương thôi a, hoàn toàn không có ý gì không đúng đắn hết. Mà này, đừng có dùng thêm từ 'lại' vào câu được không? Như nàng không biết xấu hổ sao? Nàng cũng có lòng tự trọng và sự tôn nghiêm của bản thân nga~!!
"Khụ, ta sợ làm phiền ngươi nghỉ ngơi. Ta muốn kiểm tra vết thương ngươi một chút, có lẻ cần thay thuốc băng bó chỗ rỉ máu. Vùng bụng khi nảy đυ.ng đến cần khâu lại, thân thể ngươi cũng phải được... sạch sẽ một chút a..."
Nhìn ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Nhã An mà tim Lục Bỉ không tự chủ cứ đập liên hồi. Nàng rõ ràng danh chính ngôn thuận không có gì phải che giấu hay lừa gạt. Nhưng tại sao nàng có cảm giác mình như là một đứa trẻ ngoan đang tập nói dối lại sợ bị phát hiện thế này?
"Ta không thể tự làm được?" Nàng dùng ánh mắt dò xét nhìn Lục Bỉ.
"Không thể!" Lục Bỉ lắc đầu trả lời. Nếu để nàng ấy tự làm có phải hay không thêm chuyện?
"Thật sự không còn cách nào?"
"Không còn cách nào."
Nhã An thở dài một hơi lại nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Vậy ngươi cứ làm nhiệm vụ của một y nhân đi. Tốt nhất là không làm gì khác ngoài trị thương."
Lục Bỉ ngạc nhiên nhìn Nhã An, nàng ấy đúng là một cô gái thú vị, càng làm nàng cảm thấy hứng thú!
Nhã An không phải loại người không hiểu đạo lý, với tình huống thương tích khắp người, mỗi cử động là mỗi một cơn đau kéo đến. Nói làm gì đến tự mình băng bó vết thương?
Lục Bỉ tay kéo lại vạt áo Nhã An: "Bây giờ chưa phải lúc, ngươi nghỉ ngơi thêm một chút, ta đi làm canh cho ngươi tẩm bổ..." Dừng một chút nàng lại bổ sung:
"Dùng xong mới tốt cho thời điểm ta trị liệu!"
Nhã An nhàn nhạt nói: "Tùy ngươi..."
Lục Bỉ cười cười lầm bầm: "Mỹ nhân lạnh lùng..."
Nàng ra hang động làm ít cá, vì bị thương nặng có nhiều loại thịt hoặc rau dại không thể ăn được. Đành phải làm món cá, nhưng có điều sợ không hợp khẩu vị nàng ấy.
Một lúc lâu sau mùi thơm thức ăn từ bên ngoài bay vào hang, xong thẳng vào mũi Nhã An. Làm bụng nàng biểu tình một cách nhỏ nhất có thể...
Lục Bỉ nàng làm món canh cá đẳng cấp nhà hàng 10 sao, còn phải bàn cải đến độ trình bày xinh đẹp của món ăn.
Khi Lục Bỉ mang đến trước mặt, Nhã An âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Đẹp mắt đến không nở ăn, còn một lý do không muốn ăn nữa, đó chính là... toàn thảo dược. Chúng được chế biến cùng thảo dược cho ra một mùi hương làm tinh thần được thanh tĩnh.
Lục Bỉ cầm lấy chén canh cá: "Ngươi ăn canh này nhiều một chút, tốt nhất là ăn hết. Thứ này rất tốt cho cơ thể, nào... há miệng ra ta uy ngươi."
Nhã An ngượng chín mặt nhìn đến muỗng canh Lục Bỉ đưa tới: "Ta... ta không muốn ăn, ngươi cứ để đó đi. Ta cũng có thể tự mình làm được, không phiền ngươi!"
"Không được, ngươi ngoan nghe lời một chút. Ta là y nhân hay ngươi là y nhân? Mau ăn hết chén cháo này đi, ta còn phải trị thương cho ngươi."
Nàng tránh né canh đưa đến, không chịu khuất phục: "Nhưng ta không muốn ăn! Ta... Ngươi lại định làm gì!?..."
Mắt thấy Lục Bỉ đột nhiên ăn chén cháo, nàng cảm thấy không đúng. Có phải người này là đói quá hay không? Nhưng hành động càng ngày càng tiến gần đến nàng đây là có ý gì?
"Ưm~!??"
Lục Bỉ nhanh điểm nguyệt Nhã An, tay bá đạo nâng càm nàng lên. Một thứ chất lỏng ấm nóng từ trong khoang miệng Lục Bỉ được cho và khắp miệng Nhã An dần trôi xuống cổ họng. Lục Bỉ có thể cảm nhận được bờ môi mềm mại ngọt ngào chết người của ai đó, hay do canh nàng làm đây là cho quá nhiều mật ong đi?
Nhã An mở to mắt nhìn khuôn mặt phóng đại của Lục Bỉ. Tim nàng đập nhanh mãnh liệt, xúc cảm mềm mại ấy nàng có thể cảm nhận rất rõ ràng. Đây có được gọi là hôn không? Nụ hôn đầu của nàng cứ thế mất đi? Lại bị một cái nữ tử khác cướp đi, chuyện này... Mặt Nhã An dần đỏ lên, kia có phải do canh nóng hay do cảnh tượng vô cùng ám mụi này?
Lục Bỉ luyến tiếc rời môi Nhã An, nhìn đến biểu tình nàng ấy. Có chút buồn cười, lại thật đáng yêu...
Nàng híp mắt cong môi:
"Ngươi không ngoan một chút được sao? Để ta uy như vậy ngươi mới chịu ăn?"
Sau một hồi mới có thể tiêu hóa hết mọi thứ, Nhã An ánh mắt lạnh băng âm thanh tức giận:
"Ngươi... Hỗn đản!! Ai cho phép ngươi làm loại chuyện như vậy với ta! Mau giải nguyệt ngay!"
Trán Lục Bỉ dán lên trán Nhã An, giọng điệu lo lắng: "Mặt ngươi đỏ quá, không lẻ là suốt rồi? Ngươi mau ăn hết chén cháo này đi, ta nấu thuốc lát sẽ quay lại. Ngươi nhớ, lúc ta quay mà cháo vẫn còn thì sẽ lại uy ngươi như cách này đấy~!"
Nàng giải nguyệt cho Nhã An rồi ly khai ra ngoài. Nhã An vẫn còn bất động ngồi một chỗ tay siết lại thành đấm, nàng quyết sau khi bình phục liền gϊếŧ chết người này! Đừng trách sao nàng lấy oán báo ơn, một người mặt dày, biếи ŧɦái, vô liêm sỉ như vậy tuyệt đối không được phép sống tiếp.
Nhưng... đâu đó, nàng lại thấy được quan tâm, sự lo lắng trong mắt người này. Nàng vẫn còn thắc mắt tại sao lại cứu một người không quen không biết như nàng đây? Liệu người này là có âm mưu hay thật sự cứu người không ý đồ. Một con người kỳ lạ, rất kỳ lạ, nàng thấy được hình ảnh quen thuộc của ai đó ẩn hiện trên người người này.
Nhã An cầm lấy chén cháo từng ngụm ăn vào, đã nguội bớt nhưng độ ấm nóng khi nảy cứ quanh quẩn đầu lưỡi nàng. Đây là đang suy nghĩ bậy bạ cái gì? Để xem nàng sau này có chỉnh chết 'muội muội' hỗn đản này hay không! Ân, cháo cũng rất ngon...
Lục Bỉ bên ngoài đang đốt chút lửa nấu nước thì sóng lưng bắt đầu truyền đến nhiệt lạnh. Nàng âm thầm mặc niệm cho tương lai của mình.
_______________________________
Tô Lục Bỉ: An Nhi, sao nàng còn chưa động đũa?
Vương Nhã An: Ta không muốn dùng.
Tô Lục Bỉ: Vì sao!?
Vương Nhã An: Không hợp khẩu vị.
Tô Lục Bỉ: Vậy để ta làm cho nàng vài món được không?
30 phút sau:
Vương Nhã An: Tay nghề không tệ... Ban lệnh: Từ hôm nay trở đi trù bếp do Vương chủ các ngươi tiếp quản!
Tô Lục Bỉ:.... O_0???
_____________________________
#Kể từ chương sau sẽ xưng hô Nhã An và Lục Bỉ là Bạch Tích và Hắc Từ. Vì Nhã An là ra giang hồ không thể dùng tên thật sẽ bại lộ thân phận, Lục Bỉ cũng vậy. Nhớ kỹ a~ Nhã An là Bạch Tích. Lục Bỉ là Hắc Từ!