Chết như thế nào?
Câu hỏi như vậy hỏi ra, Quân Mặc cũng nhịn không được nhẹ nhàng mà hỏi chính mình.
Đau đớn đến từ linh hồn kia, theo câu hỏi này đến, giống như ôn lại một lần, chỉ trong chốc lát, khiến cho hắn đau đến cả người run rẩy, cả người giống như từ trong nước lạnh đi ra, ướt đẫm.
Đau, thật đau!
Lửa cháy nung khô trăm năm, há chỉ đôi câu vài lời có thể nói được?
Khi đó, thân thể hắn đã hủy, chỉ còn lại linh hồn nát vụn.
Linh hồn nát vụn kia cứng cỏi như vậy, cứng cỏi đến mức làm hắn thống hận, làm hắn một lần lại một lần hận không thể chết, rồi lại một lần lại một lần phát hiện mình căn bản không chết được, không những không chết được, linh hồn hắn còn cả ngày lẫn đêm bị nung khô, không ngừng trở nên cứng cỏi, càng thêm ngoan cường, sau đó, càng thêm “Hưởng thụ” nung khô thảm thiết.
Hắn thậm chí không biết mình còn sống rốt cuộc là vì cái gì, hắn thậm chí không dám quên bất kỳ một chút thù hận nào của mình, hắn lại một lần suy nghĩ những thống khổ đó, nhớ đến Quân gia thây ngã khắp nơi, nhớ đến thương tích chồng chất của mình, nhớ đến sự phản bội, nhớ đến tra tấn một lần lại một lần…
Hắn sợ mình không có hận, cũng sẽ không chống đỡ được.
Hắn sợ mình ngay cả hận cũng không có, sẽ triệt để biến thành một người điên.
Nhưng mà, hắn càng sợ, kỳ thật là vì hắn biết, mặc dù điên cuồng cũng đã không thể cứu chuộc hắn, cho nên ngoại trừ đau đớn oán hận, hắn có thể thế nào?
“… Ta chỉ có thể tự nói với mình, ít nhất còn sống, liền có cơ hội đi ra ngoài, có cơ hội tìm được Hiên Viên Triệt và Lâm Thanh Thanh báo thù, tìm ra những hung thủ gϊếŧ người Quân gia, ta muốn cắt đi từng miếng thịt của bọn họ, cắt xuống, rồi lại róc xương bọn họ…”
Quân Mặc thấp giọng nỉ non, nói xong những phản bội đó, nói xong mình cuối cùng bị Hiên Viên Triệt tính kế, bị Lâm Thanh Thanh tự tay đẩy xuống vực sâu lửa cháy, biểu tình trên mặt khi thì ôn nhu khi thì dữ tợn.
Không sai, hắn oán hận, toàn bộ sinh mạng hắn, toàn bộ trọng sinh, vốn chính là oán khí và huyết tương chồng chất ra.
Những khi hắn không để cho mình ngã xuống bùn lầy, những khi hắn cố gắng muốn đi ra, cũng cho là mình đã đi ra khỏi vực sâu, kỳ thật chưa bao giờ ra được.
Cũng không phải không muốn thoát khỏi bể khổ thù hận, mà là không thể, bởi vì nung khô trăm năm kia, đã triệt để đem những thù hận, gϊếŧ chóc, xấu xí, hung ác… hòa tan lại, lần nữa chồng chất thành khối thân thể hiện giờ này.
Trăm năm, ngoại trừ chính hắn và thống khổ ra, cái gì cũng không có.
Hắn cười càng sáng lạn, càng là không nhìn trong mắt hết thảy, càng giả bộ như một người bình thường, lại càng chứng tỏ bản chất của hắn chính là vực sâu, chính là suối nguồn tội ác.
Cốt nhục cả người hắn đều là tội ác, làm sao rửa sạch tội ác đây?
“Sư tôn, ta… có phải rất ghê tởm hay không… có phải… hết thuốc chữa hay không……” Quân Mặc thấp giọng hỏi, hơi nâng đầu nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay Lâm Tiêu, có chút bất đắc dĩ, lại có chút buông lỏng nói ra hết thảy: “Nếu không phải là sư tôn, ta nghĩ, ta thật sự… sẽ biến thành loại người như Lý Thuần Phong, cũng nói không chừng a…”
Đùa bỡn nhân tâm, trêu chọc mạng người… Xem hết thảy như rơm rác, xem vạn vật như con kiến, không phải chính là như vậy sao?
Một người xem thống khổ là bình thường, một người xem thù hận là tín ngưỡng, có thể sống thành bộ dáng vui vẻ hiện giờ, kỳ thật mới là sai lệch đi?
Lâm Tiêu trong đầu trống trơn, ranh giới cuối cùng trong lòng kia, chẳng qua nhẹ nhàng buông tay, liền theo gió bay đi, không biết bay đến nơi nào.
Tình huống còn nghiêm trọng hơn xa so với tưởng tượng của Lâm Tiêu, vốn tưởng rằng kẻ biếи ŧɦái đi ra không bao lâu kia mới là tâm ma, hiện giờ xem ra, kẻ trước mặt cười đến vẻ mặt ôn nhu, trong ánh mắt tràn ngập thống khổ luống cuống này, mới là tâm ma đi.
Cho nên nói, kẻ biếи ŧɦái kia, mới là bản tôn thật sự, mà kẻ trước mắt này, bất quá là vì các loại nguyên nhân, dưới tình huống bản tôn không biết chuyện, theo bản năng cam tâm tình nguyện tạo ra thêm, vả lại còn ngụy trang đến thoả mãn.
A.
Mình thật là, đứng ở một vị trí rất nguy hiểm, lại hết lần này tới lần khác, hoàn toàn không muốn đi.
“Sư tôn,” Quân Mặc nhẹ nhàng ôm hắn, ôn nhu mà hôn bên mắt, âm thanh sâu sắc mà sạch sẽ: “Nhưng cho dù ta biết mình dơ bẩn như thế, vẫn không muốn buông tha sư tôn, không muốn đem sư tôn tặng cho bất luận kẻ nào, sư tôn luôn sủng ta, lúc này đây, cũng dung túng ta, có được hay không?”
Quân Mặc thấp giọng nói: “Chỉ ngoại trừ buông tha sư tôn, những thứ khác, ta đều nguyện ý sửa.”
Lâm Tiêu nắm hai vai hắn đem hắn đẩy ra một chút, để có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt hắn, nhìn trong con ngươi mặc sắc của người này, bá đạo và hủy diệt che dấu đến sâu đậm, rốt cuộc khẳng định, nguyên lai tầng tâm ma quỷ dị ôn nhu này, đúng là vì mình mà sinh.
Đúng như Quân Mặc đã nói, nếu như không có mình xuất hiện, người này, phải là quân vương thù hận, minh quân đùa bỡn nhân tâm, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào cũng biết rõ sự ghê tởm và điểm yếu của bản tính con người, bởi vì hắn so với bất luận kẻ nào xem nhiều, nhìn thấu.
Nhưng mà, hắn gặp mình.
Người này, là một người chỉ vì Lâm Thanh Thanh ôn nhu che chở, có thể nhớ kỹ cả đời, huống chi hắn cho rằng mình che chở hắn?
Từ lúc mình quyết định che chở thứ này, kỳ thật cũng đã đào hố, tự tiến vào trong lòng hắn đi.
Là mình trêu chọc hắn trước, thì làm thế nào nhẫn tâm khiến hắn thất vọng, khiến hắn lại một lần nữa chịu đựng cô tịch?
Cho nên, biết rõ là một cái hố, Lâm Tiêu vẫn quyết định nhảy xuống.
Dù biết rõ nhảy xuống cái hố này, rất có thể rơi vào một kết cục dễ như trở bàn tay, tiện tay vứt bỏ, Lâm Tiêu vẫn không nỡ để cho người trước mắt này chịu ủy khuất.
Nếu thật sự ngày nào đó…
Ha ha, liền chơi đồng quy vu tận nữa thôi.
Mình luôn luôn am hiểu cái này, không phải sao?
“Sư tôn đang suy nghĩ gì?” Trong âm thanh của Quân Mặc thêm vài phần ngưng trầm.
Thật là một đứa ngốc giả bộ đến lộ tẩy.
Lâm Tiêu nhướng mày mỉm cười, đưa tay đè xuống sau ót của hắn, một cái hôn điên cuồng làm càn hung ác mà dây dưa, lại ở thời điểm Quân Mặc vừa mới muốn đáp lại thì đẩy ra, lạnh lùng theo dõi hắn, gằn từng chữ nói: “Ta nghĩ, ngươi bộ dáng không tồi, cho nên để bổn tọa chơi rất tốt. Nếu một ngày kia, trong mắt ngươi bổn tọa trở thành đồ chơi, như vậy, cặp mắt xinh đẹp này, bổn tọa liền móc ra, tự mình đút ngươi ăn!”
Lời nói tàn nhẫn đến cực điểm, nguy hiểm giống như là hoa anh túc, nhưng lại mang theo hấp dẫn trí mạng.
Trong mắt Quân Mặc phút chốc hiện lên vẻ tham lam, liếʍ môi, liền nhào tới như hổ, nụ hôn dây dưa, nhiệt liệt, không chút nào che dấu tìиɧ ɖu͙©, giống như mưa rền gió dữ miệng lưỡi hỗn loạn.
Hắn cảm thấy, hắn tựa hồ đã nghe hiểu lời sư tôn nói.
“Có thể hay không…” Cảm giác mãnh liệt không thể che đậy, Quân Mặc gắt gao ôm lấy người trong ngực, tiếng thở dốc dồn dập như cố gắng đè nén cái gì.
Tay hắn không ngừng lưu luyến trên vòng eo mê người kia, môi cách quần áo nhanh chóng tìm được vị trí, liếʍ hôn lên, dẫn đển tiếng buồn ngâm liên tiếp.
“Sư tôn, ta có thể hay không, có thể hay không?!”
Hắn dồn dập hỏi, trong ánh mắt động tình giống như bịt kín một tầng sương mù mỏng manh, trái tim phiêu linh chung quanh như nhất định phải làm thứ gì, mới có thể hoàn toàn xác nhận câu trả lời vừa mới nhận được.
Đúng vậy, hắn muốn hoàn toàn có được người này, hắn nhất định phải hoàn toàn có được người này, nếu không, hắn cảm thấy mình sống không bằng chết!
Sau khi im lặng ngắn ngủi, Lâm Tiêu phút chốc cười khẽ một tiếng: “Cho ta thượng ngươi sao?”
Trong mắt Quân Mặc phút chốc bộc phát ra một tia sáng, không chút do dự thở gấp một tiếng: “Cho!”
Hắn khẽ quát một tiếng, thần sắc ôn nhu cùng bá đạo trên mặt đan chéo cùng một chỗ, mềm mại cùng tàn nhẫn dung hợp lẫn nhau, hắn đột nhiên đánh văng ra quần áo trên người, cúi đầu nhìn thân mình kia cũng hết sức chân thành đánh văng ra quần áo, si mê mà cúi người hôn lên…