Trên đài cao trước mắt bao nhiêu người có thể lặng yên đi lên, cũng coi như căn cơ không tồi.
Sở Thu lạnh như băng nhìn Quân Mặc, trên mặt búp bê lộ ra nụ cười lạnh: “Trút lên ngươi?”
Chẳng qua lời nói vừa dứt, khí thế chồng chất kia thật đúng là trong nháy mắt liền hướng vào đầu Quân Mặc áp xuống.
Uy áp có chủ đích này không giống với uy áp chân khí không thể khống chế phóng ra của Lâm Tiêu, lập tức đã ép tới Quân Mặc ngực đau xót, bên môi tràn máu, hai chân hắn lại đột nhiên khụy xuống, cho thấy sau một khắc sẽ bị đè ép quỳ trên mặt đất!
Phịch.
Chân phải của hắn khụy xuống, rốt cuộc nhịn không được quỳ một gối xuống đất.
Đầu gối hắn đập trên nền xây bằng cẩm thạch, phát ra âm thanh vỡ vụn rất nhỏ, toàn bộ sống lưng cũng cong theo, thân mình cũng run rẩy dưới uy áp lớn.
Nhưng dù là như thế, tay Quân Mặc dìu Lâm Tiêu vẫn rất ổn, chẳng qua lực đạo hơi lớn một chút, bởi vậy liền không cẩn thận mà cảm giác mồ hôi lạnh và run rẩy không dừng được dưới phần eo kia.
Kỳ lạ, mặc dù giờ phút này cũng không thích hợp phân tâm, Quân Mặc lại nhịn không được nghiêng đầu nhìn Lâm Tiêu một cái, thấy trên khuôn mặt tuấn tú không đổi sắc chậm rãi hiện lên vẻ giận dữ đỏ ửng, trong lòng có một suy nghĩ không kiềm chế được.
Lâm Tiêu rốt cuộc…
Quân Mặc nhịn không được lại nhìn Lâm Tiêu, rốt cuộc phát hiện Lâm Tiêu bất thường, trên người của hắn không có chân khí, nói cách khác, giờ phút này dù mình bị uy áp cũng không thể so với sự chịu đựng của hắn.
Nhận biết này làm Quân Mặc giật mình, trong nhất thời không rõ người này vì sao đột nhiên thu chân khí, vẫn cứ ở nơi này gắng gượng kháng cự.
Ngay tại thời điểm hắn suy tư, Lâm Tiêu lại không nhìn nổi.
Một tiếng trầm kia, còn có tiếng “Rắc” xương cốt vỡ vụn, lập tức liền chạm đến vết sẹo không thể tiết lộ trong đáy lòng Lâm Tiêu.
Hắn đời này hận nhất, chính là người khác khoa tay múa chân với hắn, chính là người khác đυ.ng đồ vật của hắn.
Sở Thu hết lần này tới lần khác động thủ, vả lại nhìn tư thế này, hận không thể chặt đứt tại chỗ xương đùi của Quân Mặc, giống như tát vào mặt hắn!
Đồng tử hắn nổi lên một tia huyết sắc quỷ dị, lảo đảo một chút, chợt đưa tay ra, hướng về phía cổ Sở Thu, đúng lúc Quân Mặc đột nhiên thẳng lưng, tay hắn nhất thời đi lên vài phần.
Sau đó…
Ngón tay dài trắng trẻo kia cứ quỷ dị như vậy mà nhéo cằm Sở Thu.
Ngọa tào!
Đây là đùa giỡn đi!
Đây là đùa giỡn đi!
Đây tuyệt đối chính là đùa giỡn đi!
Giờ phút này, tình cảnh này, đầu óc tất cả mọi người đều hỗn độn, nhìn Lâm Tiêu tay áo tung bay, mặt lạnh bá đạo nắm cằm Sở Thu, quả thực khốc huyễn cuồng bá (cũng không phải), phi thường cường ngạnh bá đạo (cũng không phải), làm người ta muốn ngừng mà không được.
“Lâm Tiêu ngươi đây là muốn chết.” Mặt Sở Thu lạnh giống như kết sương, lại không tránh tay hắn, ngược lại chậm rãi rút kiếm bên hông ra: “Rút kiếm đi.”
Quân Mặc mím môi, yên lặng mà đem Lâm Tiêu kéo lui về phía sau.
Lâm Tiêu cũng không muốn đánh, hắn chính là không quen nhìn ngốc bạch ngọt nhà hắn bị người khi dễ, càng không thể nhẫn tâm để Sở Thu động vào chân Quân Mặc.
Đáng tiếc trên thế giới luôn tràn ngập việc ngoài ý muốn, giờ phút này hoặc là đánh, hoặc là bị đánh gần chết, hắn không thể điều động chân khí, chịu thiệt chỉ có thể là hắn.
Sở Thu muốn cho hắn xấu mặt, đáng tiếc tiểu tử Quân Mặc này rất kiên quyết, cứng rắn nâng không để hắn quỳ xuống theo, trong lòng hắn tức giận không đi, dĩ nhiên là muốn tự mình động thủ.
Lâm Tiêu buông xuống mí mắt, không để Quân Mặc kéo hắn đi, ngược lại tay đột nhiên hé ra, cả lòng bàn tay đều đặt trên mặt Sở Thu, sau đó lui về phía sau hung hăng đẩy một phen.
Không để ý tới gương mặt càng thêm lạnh như băng của Sở Thu, Lâm Tiêu vươn tay nhu nhu đỉnh đầu Quân Mặc, sau đó nhét một viên đan dược vào miệng Quân Mặc.
Hắn chưa nói một câu, sắc mặt tái nhợt đẩy đồ đệ tới bên cạnh, thấy Quân Mặc ngốc nghếch không biết đi, nhíu mày, bàn tay dùng lực, nắm bờ vai của Quân Mặc đem người ném tới dưới đài.
“Thanh nhi, mang sư huynh ngươi đi.” Hắn thản nhiên nói, âm thanh lãnh ngạnh không quay lại.
Lâm Thanh Thanh vội vàng tiến lên nắm chắc cánh tay Quân Mặc, quay đầu nhìn Lâm Tiêu, ánh mắt lại nhịn không được hướng trên người Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng lướt, nữ nhân đơn thuần giờ phút này còn không biết phụ thân nàng lập tức liền bị đánh thành đầu heo, chỉ nhớ rõ nam chính nhà nàng.
Lâm Tiêu quả thực muốn cười, hắn đánh không lại Sở Thu đó là chắc chắn, vấn đề là hắn giờ phút này không thể dùng chân khí, cũng chỉ có thể làm bao cát bị đánh.
Lão tử bị đánh loại chuyện như vậy, hắn không muốn để cho “Nhi tử” nhìn thấy, huống chi, quá trình phản kháng của hắn có thể rất hung tàn, hắn không muốn dọa hư và dạy hư tiểu hài tử.
Tiểu Mặc, chỉ cần phúc hắc thì tốt rồi, hài tử ngoan như vậy, không quá thích hợp với huyết tinh thô bạo đâu.
Khóe miệng của hắn không thể nhận ra co rúm một chút, như là đang cười, nhưng cười rất nhẹ, ngoại trừ Quân Mặc và Sở Thu, căn bản không có người nhìn thấy.
Nếu như là trước hôm nay, Quân Mặc nhất định sẽ đi, nhưng sau hôm nay, hắn đã khẳng định mình nhìn thấu bí mật của người nọ, lại càng không nguyện ý đi, chỉ muốn nhìn một chút Lâm Tiêu rốt cuộc là muốn làm gì.
Vả lại, hắn luôn cảm thấy cảnh sắp thấy nếu bỏ lỡ, hắn nhất định sẽ hối hận.
Hắn không nguyện ý đi, Lâm Thanh Thanh căn bản là kéo không động hắn.
“Phụ thân!” Lâm Thanh Thanh ủy khuất nhìn về phía Lâm Tiêu, trong đôi mắt to trong suốt mang theo khó xử.
“Sư tôn!” Quân Mặc cũng ủy khuất mà nhìn Lâm Tiêu, trong cặp mắt thanh nhuận sạch sẽ tràn đầy lo lắng cùng kiên trì: “Sư tôn còn bị thương, cùng Sở sư thúc đánh, không được!”
A, đây không phải là làm mất mặt trước mặt mọi người sao? Nói Sở Thu ỷ mạnh hϊếp yếu? Khi dễ người bị thương?
Mặt Sở Thu liền đen.
Cho dù không có trận khôi hài này, hắn cũng muốn cùng Lâm Tiêu đánh, Huyền Chân tông xưa nay đã như vậy, thời điểm thu đồ đệ Các Phong phong chủ cũng phải đánh một trận, một là vì bài danh trong Huyền Chân tông, khích lệ tu vi của Các Phong thủ tọa; hai là vì để người thắng chọn lựa đồ đệ, tranh đoạt quyền ưu tiên chọn lựa.
Giờ phút này hai người giương cung bạt kiếm, bất quá là tăng thêm thù riêng thôi. Hắn nhiều nhất đem Lâm Tiêu ngụy quân tử này hung hăng đánh một trận, nhưng Quân Mặc nói như vậy, cũng giống như là từ đầu tới đuôi đều là hắn đang khi dễ sư đồ bọn họ!
Tiểu súc sinh này, quả nhiên cùng đức hạnh với sư tôn hắn! Đều là ngụy quân tử lừa bịp!
Sở Thu lạnh lùng nhìn Quân Mặc, sau đó đem ánh mắt dừng trên người Lâm Tiêu.
Vừa nhìn, trong mắt của hắn không khỏi hiện lên một tia quái dị. Tu vi của hắn cao hơn Lâm Tiêu, tự nhiên cũng nhìn ra được, Lâm Tiêu sắc mặt tái nhợt, khí huyết không thông, vả lại trên người một tia chân khí cũng không có, cũng không có cảm giác kiệt quệ, ngược lại như là đang cố gắng chống đỡ, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.
Như vậy, lại còn có thể cười được?
Sở Thu nhìn Lâm Tiêu thật sâu, bỗng ho một tiếng đưa trường kiếm vào vỏ, sau đó đem kiếm đưa cho đệ tử bên cạnh, thu lại một thân chân khí, thản nhiên nói: “Tới.”
Sở Thu không chiếm tiện nghi của bất luận kẻ nào, mặc dù Quân Mặc không lừa hắn, hắn nếu ngay từ đầu liền nhìn thấu đức hạnh của người này, cũng sẽ không đè ép Quân Mặc.
Tới.
Tới đánh.
Lâm Tiêu nhìn bộ dáng lạnh lùng của Sở Thu, mặt than hé ra, một đôi mắt phượng theo dõi Sở Thu, nhưng thật sự nhìn, lại là trường bào dưới gối Sở Thu.
Sở Thu chỉ cảm thấy đầu gối không khỏi một trận lạnh lẽo, nhưng cẩn thận nhìn lại, đã thấy Lâm Tiêu tiện tay cởϊ áσ ngoài màu trắng, nhẹ nhàng ném đi, liền lộ ra trang phục tuyết trắng bên trong.
Trường phong ngọc lập*, đúng là thân hình cao ngất, thắt lưng thon gầy, sắc sảo như một thanh lợi kiếm.
*thân thể đẹp hoàn hảo trong gió mạnh“Không cho nhìn lén.” Lâm Tiêu lạnh lùng nói một câu xuống dưới, mọi người còn không hiểu ra sao, Quân Mặc bị trường bào đắp lên đầu lại lập tức cứng tay lại, ngửi mùi lãnh hương và huyết tinh nhàn nhạt trên y phục, chớp chớp đôi mắt, lộ ra trí tuệ.
Được, hắn không có nhìn trộm.
Hắn quang minh chính đại mà nhìn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lâm Tiêu tiện tay ném quần áo, lạnh lùng mà nói: không cho nhìn lén.Quân Mặc ôn ôn nhuận nhuận mà gật đầu, nhu thuận mà cười: hảo, nghe sư tôn. Ta không có nhìn trộm.Ta quang minh chính đại xem, a, thắt lưng sư tôn… thật gầy đó.