Chương 5: Mộng

Thanh niên lười biếng nằm trên ghế tựa, không biết từ đâu lấy ra một cái chăn mỏng đắp lên người, tay cầm chén trà nóng, vẻ mặt dửng dưng như không liên quan đến mình.

"Tiểu Linh!" Bạch Hiên xoay người trừng mắt nhìn Diệp Linh, đồng thời không quên đắp kín chăn cho cậu, "Lúc này không được hành động theo cảm tính!"

Ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ xuyên qua từng lớp rừng trúc, vươn qua kẽ lá tre mà chiếu vào người, để lại vầng sáng tròn mờ ảo.

Diệp Linh nâng chén trà màu xanh biếc còn nóng hổi, hàng mi dài cong vυ"t chiếu xuống mí mắt tạo thành hai bóng quạt khẽ rung nhẹ như lông vũ, đôi mắt không chút dao động, “Ta nghĩ rất rõ rồi.”

Cậu tự nhiên không ngu ngốc đến mức tự chuốc lấy khổ, chỉ là hiện tại cần thời gian để thích nghi với thế giới này, dù lý thuyết hay tu vi kiếm pháp đều khác biệt quá xa so với nguyên thân, tạm thời trà trộn vài ngày thì được, nhưng nếu vài ngày nữa tông chủ trở về, phát hiện ra manh mối thì phải làm sao?

Chi bằng chịu phạt, nhân cơ hội dưỡng bệnh mà vừa rửa sạch tội vừa khôi phục công lực.

Ninh Lăng cũng không ngờ Diệp Linh lại dễ dàng đồng ý như vậy, ngược lại có chút không biết phải làm sao, lí nhí không nói thành lời, cuối cùng giơ tay chỉ vào mũi Diệp Linh “ngươi ngươi ngươi” một lúc lâu, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Bạch Hiên nhìn bóng lưng Ninh Lăng bỏ đi trong tức giận, lắc đầu liên tục, ngồi xuống uống một ngụm trà nóng, “Ngươi hà tất phải cùng hắn tranh chấp.”

Tâm tình hơi xao động, giỏ đầy linh thảo ở cạnh cửa liền dừng ở bên chân, Diệp Linh đưa tay nhặt một cái lên chơi đùa trong lòng bàn tay, cảm thán rằng có linh lực thật là tiện lợi, miệng đáp hờ hững, “Chỉ là mấy roi thôi, ta không muốn huynh khó xử.”

Nói xong, cả hai đều sững sờ. Tiếng ghế cọ xát vào sàn nhà kêu kèn kẹt, Bạch Hiên bật dậy, tự mình đi quanh hai vòng trong phòng, sau đó đến bên Diệp Linh, ba phần cảm thán bảy phần kích động nói, “Tiểu Linh, Tam ca... đã lâu không thấy ngươi như thế này rồi.”

Bị một ánh nhìn nóng bỏng nhìn chăm chú, hai má Diệp Linh hơi nóng, không tự nhiên mà quay đầu tránh đi, “...Vâng.”

Đôi tay nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng Bạch Hiên không nhịn được hỏi, “Tam ca có thể xoa đầu Tiểu Linh không? Giống như hồi nhỏ.”

Lời từ chối của Diệp Linh đã tới đầu môi, nhớ lại trong sách, hai sư huynh vì báo thù cho nguyên thân mà cuối cùng đều chết dưới kiếm của Cảnh Hi, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, ngồi thẳng dậy, đưa đầu đến gần tay Bạch Hiên, giọng nhỏ như muỗi kêu, “...Vậy nhanh lên.”

Mãn nguyện xoa rối tung mái tóc đen của Diệp Linh, Bạch Hiên dường như chìm vào hồi ức nào đó, cảm thán, “Vẫn là hồi nhỏ rất tốt, khi đó ngươi thèm ăn, ta và Đại ca, Nhị ca ba người mỗi ngày thay phiên xuống núi mua đùi gà cho ngươi ăn, mỗi khi bị sư tôn bắt gặp thì lại bị một trận đòn.”

Ngừng lại một chút, Bạch Hiên có chút đau lòng nhìn cậu, “Tiểu Linh, Tam ca không có yêu cầu gì khác, chỉ mong ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, phải biết rằng, dù trời có sập, còn có sư huynh bọn ta chống đỡ cho ngươi.”

Diệp Linh bật cười, “Cả Ninh Lăng trưởng lão cũng vậy sao.”

“Đừng trách Đại ca, hắn thực ra rất thương ngươi, chuyện này đúng là Cảnh Hi không đúng.”

Nhắc đến Cảnh Hi, Diệp Linh có chút hứng thú, ngồi thẳng người nghiêm túc nói, “Tam ca, thực ra ta còn có một chuyện muốn nhờ, về thanh kiếm của Cảnh Hi...”

.

Khi Bạch Hiên rời đi, mặt trời đã qua lúc gay gắt nhất, nghiêng nghiêng treo ở một góc trời; thanh niên cuộn mình trong chiếc chăn mỏng, không đề phòng mà nằm nghiêng, thân hình nhẹ nhàng phập phồng theo từng hơi thở, lông mày giãn ra, đang ngủ rất ngon.

Nhẹ tay đóng cửa phòng, Bạch Hiên men theo con đường đá xanh trắng đi đến trước cổng viện Ẩn Trúc, trong tay nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt họa mực*.

(*) Quạt có tranh / câu đối chữ / … vẽ bằng mực.

Trong rừng bỗng nhiên nổi lên một cơn gió mát, lá xanh lay động mang theo mùi hương trúc; ánh mắt Bạch Hiên lóe lên hàn quang, cổ tay rung động, chiếc quạt trong tay như tên rời dây, phóng thẳng vào rừng sâu cách đó mười mét.

“Cút ra đây.”

Từ bóng tối trong rừng trúc, một bóng người bước rai, vai rộng eo thon, lưng thẳng tắp, thanh niên cao lớn sải bước đến trước mặt Bạch Hiên, thần sắc tự nhiên, tay áo phấp phới theo gió.

Cảnh Hi hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Hộc La tiên tôn*.”

(*) Tên các đệ tử thường gọi Bạch Hiên.

Bạch Hiên thu lại quạt, nhìn thẳng phía trước, giọng lạnh lùng, “Lén lút ở đây làm gì?”

“Đệ tử sợ làm phiền sự thanh tĩnh của sư tôn, không dám mạo muội quấy rầy.”

Cười lạnh một tiếng, ánh mắt Bạch Hiên hiện lên một tầng chán ghét, “Đúng là khéo miệng, không phải sợ làm phiền, mà là làm việc mờ ám sợ bị phát hiện có đúng không.”

Thấy mắt Cảnh Hi rũ xuống, im lặng không nói, Bạch Hiên tiếp tục, “Bản tôn thấy ngươi cũng không muốn bị trói buộc ở Thanh Vân Phong này, lễ trưởng thành hoàn thành thì ra ngoài tự mình rời đi đi.”

.

Nắm tay siết chặt rồi lại thả ra, ngón tay dùng lực đến trắng bệch, Cảnh Hi quay người nhìn con đường lát đá vắng vẻ, đôi mày sâu thẳm dậy lên một trận sóng.

Gió nổi rừng lay, thanh niên như bức tượng cổ xưa, đứng yên bất động ở cuối con đường; đến khi hoàng hôn buông xuống, từ ngôi nhà ở xa xa vang lên tiếng cọ xát nhẹ nhàng, thân thể cứng đờ của thanh niên cuối cùng cũng thả lỏng, nhìn vào trong nhà rồi xoay người rời đi.

“Cảnh Hi, không dùng bữa tối đã đi sao?”

“Ừ, sư huynh không cần lo lắng,” Cảnh Hi mang theo một thanh kiếm đen tuyền, ra khỏi phòng đến sảnh chính, thấy Dư Liên đang chuẩn bị dùng bữa, ánh mắt đầy quan tâm, kiên nhẫn đáp, “Đêm nay ta đi xuống núi tu luyện, không trở lại.”

Dư Liên thở dài một tiếng, không ngăn cản, “Được, vậy ngươi tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

Bên ngoài trời đêm tuyệt đẹp, một vầng trăng sáng và gió nhẹ thoảng qua, Cảnh Hi men theo con đường quanh núi đi xuống sân luyện tập dưới núi, lúc này phần lớn đệ tử đều đã về phòng dùng bữa, chỉ còn lại lác đác vài người đang thu dọn đồ đạc.

Như mọi khi, Cảnh Hi không biểu cảm lướt qua mọi người, không ai tiến lên bắt chuyện chào hỏi, hắn cũng không chủ động giao tiếp với người khác.

Thực ra thanh niên có dáng vẻ rất đẹp, chỉ là ngũ quan quá đỗi sắc nét, đôi mắt đen như mực luôn phủ một lớp hàn ý không tan, khi lạnh lùng nhìn người khác, trông giống hệt một con sói ác đang đi săn mồi.

Thêm vào đó, mấy năm gần đây không biết từ đâu xuất hiện đủ loại tin đồn về hắn, càng khiến thanh niên trở thành đối tượng mà ai cũng tránh xa.

Vì vậy, những cô gái ngưỡng mộ hắn, những chàng trai ghen tỵ hắn, ai đều không dám đến gần.

Cảnh Hi đã quen với những ánh mắt lén lút dò xét xung quanh, thần sắc thản nhiên tiến bước.

“...Sương Nguyệt tiên tôn thực sự...”

Đôi mắt hơi động, thanh niên đột ngột dừng bước, nhíu mày, quay đầu nhìn hai nữ đệ tử đang thì thầm ở vài bước phía sau.

“Ngươi nói cái gì?”

Đôi mắt thanh niên đầy vẻ lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, ánh nhìn dò xét khiến người khác lạnh sống lưng.

Hai nữ đệ tử mắt mở to, ngây người tại chỗ, một lúc sau mới run rẩy lên tiếng, liên tục xua tay, “...Không có gì.”

Không đợi Cảnh Hi lên tiếng, hai người như thỏ con bị hoảng sợ vội vã chạy đi, người xung quanh thấy vậy, cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi vội vàng rời đi. Chẳng mấy chốc, sân tập luyện đã trống không.

Cảnh Hi chỉ đành bỏ qua, lẩm bẩm một câu, đeo kiếm trên lưng, một mình băng qua khu đất trống, bước đi rất lâu mới đến bờ hồ sau núi. Trong khu rừng sâu có một căn nhà tranh đơn sơ.

Nhà tuy đơn giản nhưng tạm ngủ vẫn được. Lúc này tâm trạng hắn rối bời, không muốn quay về, nơi này ngược lại trở thành chốn yên tĩnh để hắn ở một mình.

Quay mặt ra hồ luyện kiếm một lúc, đến khi đêm về và tiếng ve về đêm vang lên, chiếc áo vải thô của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Cảnh Hi dùng nước ở dòng suối nhỏ rửa sạch, thay y phục rồi vào nhà tranh, nằm trên đệm cỏ mềm mại.

Mệt mỏi khiến thần kinh căng thẳng của hắn thả lỏng. Cảnh Hi chỉ ngồi thiền trên giường trong khoảng một chén trà nhỏ*, rồi chìm vào giấc ngủ say.

(*) Đo lường thời gian bằng thời gian uống một chén trà. Một chén = 15 phút.

Trong giấc ngủ, hắn cảm thấy thân thể mình dần nhẹ đi, nhẹ nhàng đến mức như muốn bay lên trời, xoay vòng bay lượn không biết bao lâu, rồi bỗng nhiên nặng như chì, tim đập mạnh một cái, cả người không thể kiểm soát được mà rơi thẳng từ mây xuống vực sâu vạn trượng.

Cảnh Hi cố gắng mở mắt, nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, mắt hắn vẫn chỉ thấy một màu đỏ máu, tai nghe đầy những tiếng thét gào như ma quỷ từ âm phủ.

Một đôi tay đột ngột bóp chặt cổ hắn, xương cốt vặn vẹo kêu lên những tiếng bén nhọn, hơi thở trở nên khó khăn.

Sự sợ hãi bò dọc theo sống lưng, Cảnh Hi muốn kêu lớn xin cứu mạng, nhưng miệng mở ra lại không phát ra tiếng nào.

Hắn không biết mình nên gọi ai.

Đột nhiên, có một đôi tay chạm lên má hắn, lòng bàn tay lạnh ngắt, bên tai vang lên giọng nói mơ hồ mà quen thuộc, không ngừng gấp gáp gọi tên hắn:

"Tiểu Hi, ngươi tỉnh dậy đi."

Ai đang nói?

"Tiểu Hi, ngươi tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy!"

Rốt cuộc là ai đang nói!!

Giọng nói đó càng lúc càng lớn, âm điệu sắc bén như kim châm xuyên qua màng nhĩ, độc tố ẩn sâu trong cơ thể bùng phát, toàn thân Cảnh Hi không thể cử động. Một lát sau chỉ nghe “phụt” một tiếng, một thanh kiếm sắc bén xuyên qua người hắn, nghiền nát thịt mềm trong l*иg ngực, rồi rút ra thật mạnh.

Cảnh Hi đau đớn quỳ gục xuống đất, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, liên tục đấm mạnh xuống mặt đất đầy máu, gầm lên từng tiếng khản đυ.c.

Hắn sẽ chết sao?

Không ai cứu hắn, không ai quan tâm, đời này của hắn chẳng qua chỉ là một kẻ bị người khác khinh miệt.

Tại sao... tại sao!

Hắn nghe thấy tiếng răng rắc của từng khớp xương trên cơ thể, từng tấc da thịt rách nát rồi lại được tái tạo, cứ lặp lại tuần hoàn, trong tuyệt vọng, hắn run rẩy đứng dậy lần nữa, rồi lại ngã xuống. Trong lúc đau đớn quỳ bò dưới đất, hắn như chạm vào một con dao găm nặng trịch.

Cảnh Hi nắm chặt dao trong lòng bàn tay, ngừng cử động, như đang chờ ai đó mất cảnh giác. Hắn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, bất động trong một khoảng thời gian dài.

Bỗng nhiên, hắn như cảm nhận được điều gì, cắn chặt răng, dồn sức toàn thân, mũi dao hướng về phía trước, dùng hết sức đâm tới.

Rất lâu sau, trong tầm nhìn cuối cùng cũng xuất hiện một màu sắc khác, Cảnh Hi cúi đầu nhìn đôi tay đầy máu của mình, trong lòng bàn tay hắn nắm chặt một con dao sắc bén, lưỡi dao lấp lánh ánh sáng lạnh, máu tươi bám đầy mũi dao.

Hắn chưa chết.

Hắn đã gϊếŧ người.