"Sư tôn?" Dư Liên thấy Diệp Linh thần sắc bất định, lập tức đặt lược xuống lui về sau, cẩn thận nhỏ giọng hỏi, "Có phải đệ tử nói sai gì không?"
Không, tôi chỉ là cảm thán mình "xuyên không" đúng lúc thôi.
"Không có," Diệp Linh thầm thở dài, nghĩ đệ tử của nguyên thân chắc sợ y lắm, cậu chỉ thay đổi sắc mặt, hắn đã tránh xa rồi, liền vẫy tay gọi người lại, đặt lược vào tay hắn, dịu giọng trấn an, "Vi sư chỉ là cảm thán Cảnh Hi vậy mà đã lớn thế này rồi."
"Đúng vậy, năm đó sư tôn mang Cảnh Hi tới Huyền Thanh Tông, hắn mới mười tuổi, còn cả ngày nằng nặc đòi ngủ cùng sư tôn," Dư Liên giúp hắn buộc tóc xong, đứng lên lấy cho Diệp Linh bộ y phục đen tương tự như hôm qua, định thay cho cậu, "Giờ mới chớp mắt đã gần mười năm rồi."
Bộ y phục màu đen trong tay của thanh niên trông có vẻ rất nặng nề, Diệp Linh lắc đầu từ chối, tự mình chọn một bộ áo vải trắng giản dị mặc vào, trong đầu hồi tưởng lại lần đầu gặp gỡ giữa nguyên thân và nam chính Cảnh Hi.
Khoảng mười năm trước, khi nguyên thân xuống núi trừ yêu diệt ma, tình cờ nghỉ lại tại một gia đình nông dân trong một ngôi làng nghèo. Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, chủ nhà tốt bụng bảo rằng gần đây trong làng thường xảy ra hiện tượng ma quái, khuyên y không nên ra ngoài vào ban đêm.
Diệp Linh tuy không tin vào ma quỷ, nhưng cũng nghe theo lời khuyên, không rời khỏi nơi trú ngụ vào ban đêm. Cho đến một ngày hoàng hôn, khi trở về sau khi trừ yêu, y phát hiện ngôi làng yên tĩnh đã trở nên ồn ào, tại cổng nhà trưởng làng, có một bó rơm lớn với một cậu bé gầy gò yếu đuối bị trói trên đó - đó chính là nam chính Cảnh Hi.
Khi đó, nguyên thân vẫn chưa mắc phải tâm ma, là người chính trực và không thể chịu đựng được việc dân làng ức hϊếp cậu bé chỉ vì nó không có cha mẹ, còn định dùng cậu bé để tế thần xua đuổi ma quỷ. Y giận dữ dùng kiếm cứu cậu bé rồi đưa về Huyền Thanh Tông, thậm chí còn nhận cậu bé làm đệ tử.
Nghĩ lại, nguyên thân thật sự đã cứu mạng Cảnh Hi, sao sau này lại gặp phải kết cục bị đâm xuyên tim?
Diệp Linh đang chìm trong suy nghĩ, mắt hơi cụp xuống, lông mi cong cong, vô thức chỉnh trang trước gương, thỉnh thoảng đưa ngón tay mảnh mai lên xóa đi những nếp nhăn nhỏ trên áo vải trắng, mái tóc đen mượt như lụa được cài gọn gàng bằng một chiếc trâm ngọc bích, toàn thân toát lên vẻ thanh thoát như tuyết.
Kể từ khi Diệp Linh thay áo trắng, Dư Liên đứng sau lưng cậu vẫn luôn lén lút nhìn ngắm, trong tay vẫn còn giữ bộ áo đen bị từ chối.
Diệp Linh chỉnh lại cổ áo rồi quay sang hỏi Dư Liên, “Cảnh Hi đâu rồi?”
“Sư đệ đang ở núi Tang Phong,” Dư Liên nhanh chóng cúi đầu, gấp gọn chiếc áo đen trả về chỗ cũ, vẻ mặt lộ rõ sự không đành lòng, “Có lẽ chỉ còn thời gian hai chén trà* nữa là sẽ bị phạt.”
(*) Thời xưa tính thời gian theo uống trà, nhâm nhi mỗi chén tầm 10 phút, hai chén trà vì vậy là 20 phút.
Diệp Linh nhíu mày, “Bị phạt?”
“Vâng, có một số đệ tử nói rằng họ đã tận mắt thấy Cảnh Hi trộm công pháp ở Văn Tố Các, trưởng lão Ninh Lăng còn tìm thấy cuốn công pháp này trong phòng Cảnh Hi vài ngày trước...” Dư Liên vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Diệp Linh, giọng càng lúc càng nhỏ.
Diệp Linh nhớ ra rồi.
Sự việc ở Văn Tố Các là một bước ngoặt quan trọng trong nguyên tác. Cảnh Hi trộm công pháp là giả, nhưng trộm bảo vật là thật. Mặc dù bị người khác hãm hại nhưng cũng không hoàn toàn vô tội, sợ rằng nếu bị phát hiện sẽ gây ra tai họa lớn hơn, Cảnh Hi không tranh cãi nhiều và lặng lẽ nhận phạt một trăm roi.
Lúc đó, nguyên thân đang mải mê tu luyện, không hề hay biết về việc đệ tử bị phạt.
“Dẫn ta đến núi Tang Phong ngay.”
“Sư tôn muốn đến núi Tang Phong?” Dư Liên ngơ ngác trong chốc lát mới phản ứng, tròn mắt ngạc nhiên hỏi, “Người không bế quan nữa sao?”
Tôi còn một tháng để sống, không nhanh chóng tẩy trắng và cố gắng thì ngay cả mạng cũng không còn.
“Đúng vậy,” Diệp Linh đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng, không quay đầu lại mà thúc giục, “Đi ngay bây giờ.”
.
Núi Tang Phong.
Trên đài cao, một nam tử trung niên mặc áo đen, nghiêm nghị đứng thẳng, tay cầm roi sắt mềm, lạnh lùng nhìn xuống phía dưới bậc thang, nơi một thanh niên đang quỳ gối, lớn tiếng chất vấn,
“Cảnh Hi, ngươi tự ý trộm công pháp trong các, có nhận lỗi không?”
Dưới ánh nắng gay gắt, khuôn mặt tái nhợt của thanh niên lấm tấm mồ hôi lạnh. Đã quỳ quá lâu, hắn đã bắt đầu mất đi ý thức, yết hầu nhô lên khẽ rung, một lúc sau mới khàn khàn trả lời, “Đệ tử... nhận tội.”
Khu vực xung quanh vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
“Chẳng lẽ trưởng lão nhầm lẫn? Đệ tử đang bế quan mà còn phải đi trộm công pháp trung cấp?”
“Nói là đệ tử thân cận, nhưng ta thấy Sương Nguyệt tiên tôn căn bản không thèm quan tâm hắn. Đừng nói là truyền dạy công pháp, ngươi xem hắn mang thanh kiếm sắt rách nát kia thì biết, Sương Nguyệt tiên tôn căn bản không nhận hắn làm đệ tử.”
“Nhưng ta nghe nói Sương Nguyệt tiên tôn đã tự mình cứu hắn về mà? Sao lại không quan tâm?”
“Có ai biết được, có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời thôi, ngươi đã từng thấy sư tôn nào đệ tử bị phạt mà còn không thèm đến xem một lần chưa?”
Sắc mặt Cảnh Hi càng tái nhợt, không tự giác nắm chặt tay, cổ tay lập tức truyền đến cơn đau rát như bị xé rách, nhưng hắn không quan tâm, vẫn nắm chặt vạt áo, toàn thân căng thẳng, mắt đỏ như muốn rỉ máu.
“Ngươi đã tự nhận tội, vậy ta sẽ phạt ngươi theo luật để ngươi nhớ mãi,” trưởng lão phụ trách chủ trì xử phạt trên đài cao phất tay áo đen, ra hiệu cho đệ tử bên cạnh, “Đặng Ngôn, trói hắn lại!”
“Vâng, sư tôn!”
Giây trước, thanh niên cúi đầu vâng lời, giây sau, hắn cầm dây thừng đi đến bên Cảnh Hi, gương mặt biến đổi, nở nụ cười chế giễu nói khẽ, “Thiên tài gì chứ, chẳng phải rồi cũng phải quỳ gối trước ta sao.”
“Cút.”
Cảnh Hi khinh thường liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói một chữ, rồi nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng, không biết nghĩ tới gì, tròng mắt hơi co rút.
“Ngươi còn dám mắng ta?” Đặng Ngôn đỏ mặt giận dữ, lập tức ném dây thừng xuống, ngay lập tức phải đi trói tay Cảnh Hi. Khi thấy cổ tay hắn lộ ra một mảnh vải trắng, Đặng Ngôn cười khinh bỉ, “Ồ, bị thương rồi à? Chẳng lẽ sư tôn ngươi cũng ghét đôi tay này, tiện tay dùng kiếm rạch sao?”
Ánh mắt lạnh lùng, ngón tay Cảnh Hi như chớp nhoáng giữ chặt cổ tay Đặng Ngôn, giọng nói lạnh lẽo như nước, “Muốn trói thì nhanh lên, còn lảm nhảm thì ta phế tay ngươi.”
“Đυ.ng trúng chỗ đau nên thẹn quá thành giận rồi sao?” Cơn đau dữ dội khiến giọng Đặng Ngôn thay đổi, nhưng hắn không giận mà còn cười, “Xem ra cái danh ‘đệ tử Huyền Thanh Tông đáng bỏ đi nhất’ không phải là giả.”
Mắt Cảnh Hi nheo lại, lộ rõ sát ý, đang chuẩn bị ra tay thì đột nhiên cảm nhận được một luồng linh lực mạnh mẽ tràn qua. Ngay lập tức, Đặng Ngôn bị hất văng ra xa mấy chục mét, đập mạnh vào cột đá trên khán đài, ho huyết trong cơn mơ hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong ánh sáng trắng rực rỡ, một thân ảnh mảnh khảnh từ trên trời hạ xuống, chặn trước mặt Cảnh Hi, nhẹ nhàng phất tay áo, giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp núi Tang Phong, “Ta muốn xem, không có sự cho phép của ta, ai dám động đến hắn.”
Cảnh Hi không thể tin nổi nhìn người nam tử mặc y phục trắng trước mặt, trong đôi mắt đen yên tĩnh dâng lên những con sóng dữ dội.
“Sương Nguyệt tiên tôn sao lại đến đây?!”
“Người không phải đến để bênh vực Cảnh Hi đấy chứ?”
“Diệp Linh! Ngươi dám tùy tiện ra tay làm người khác bị thương!” Nhìn thấy đệ tử của mình chật vật, Ninh Lăng - chấp pháp* trưởng lão trên đài cao giận đến xanh mặt, hất mạnh roi sắt trong tay, chỉ thẳng vào Diệp Linh mà giận dữ hét lên: “Trong mắt ngươi còn có quy củ của tông môn không?”
(*) Chấp pháp: pháp ở đây là pháp lệnh, pháp luật. Ám chỉ đây là trưởng lão có nhiệm vụ hành pháp của tông môn.
Lướt qua thanh niên nằm không dậy nổi dưới đất, Diệp Linh âm thầm nói lời xin lỗi trong lòng. Cậu không cố ý làm người khác bị thương, thực sự là tình cảnh của Cảnh Hi bị trói quá nguy cấp, cậu nhất thời không khống chế được lực đạo.
Lần sau đánh người nhất định phải chú ý hơn.
Chỉ cảm thấy áy náy nửa giây, Diệp Linh ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân xa xa đang giận không kiềm chế nổi, lập tức nhận ra đó là chấp pháp trưởng lão Ninh Lăng trong nguyên tác, người từng “nổi giận đùng đùng”. Hai người cùng chưởng môn hiện tại là Tư Nghiêu, trưởng lão Bạch Hiên cùng bái sư của chưởng môn tiền nhiệm của Huyền Thanh Tông. Chỉ có điều, nguyên thân luôn kiêu ngạo không coi Ninh Lăng ra gì, với hai người kia đều gọi là “sư huynh”, nhưng với đại sư huynh Ninh Lăng lại gọi thẳng tên.
Mà Ninh Lăng lại ghen tỵ với thiên tư xuất chúng của nguyên thân, từ nhỏ đã luôn đối xử lạnh nhạt.
“Quy định tông môn cũng quy định rằng hình phạt công khai phải được sự đồng ý của các trưởng lão, ngươi đã từng được ta đồng ý chưa?” Diệp Linh không biết quy định nào, chỉ đành cứng rắn mặt không đổi sắc mà bịa chuyện, thấy đệ tử xung quanh bị hắn làm cho bối rối, càng thêm tự tin, lớn tiếng nói: “Ngươi làm thương tổn đệ tử của ta, ta đương nhiên sẽ trả lại nguyên vẹn.”
“Vớ vẩn! Hoàn toàn vô lý! Quy định tông môn không phải để ngươi coi như trò đùa!” Ninh Lăng lửa giận ngút trời, chỉ thẳng vào Diệp Linh không chút khách khí mà nói: “Ngươi đừng tưởng rằng chưởng môn niệm tình cũ mà có thể vô pháp vô thiên!”
“Nếu ta nhất định muốn vô pháp vô thiên, ngươi có thể làm gì ta?” Diệp Linh cười nhạo một tiếng, không nhanh không chậm mà đáp lại, ánh mắt lướt qua Ninh Lăng, rơi vào người nam tử ngồi phía sau hắn với nụ cười trên môi.
Quả nhiên, người nam tử lập tức bắt gặp ánh mắt của hắn, nụ cười càng sâu, bước vài bước chậm rãi đi đến bên cạnh Ninh Lăng, vui vẻ vỗ vai hắn, “Ninh Lăng trưởng lão sao lại giận thế này.”
Lời vừa dứt, mọi người lập tức xì xào bàn tán.
“Ta không nhìn nhầm chứ, Bạch Hiên trưởng lão cũng nhúng tay vào?”
“Không phải hắn thường không quản chuyện gì sao?”
“Chậc chậc, hôm nay quả thật không uổng công đến.”
“Tiểu Linh à, hôm nay chịu ra ngoài rồi sao?” Bạch Hiên trong chớp mắt đã dịch chuyển đến cách Diệp Linh vài bước, nhẹ nhàng mở quạt tranh, giọng nói dịu dàng mỉm cười nhìn Diệp Linh, “Thân thể khá hơn chưa?”
Diệp Linh thầm nghĩ mình quả nhiên không nhớ nhầm, trong ba vị sư huynh của nguyên thân, ngoài Ninh Lăng không ưa hắn ra, hai người còn lại đều là kiểu “ngốc nghếch hộ nghé*”, luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nguyên chủ, vì thế cậu ngoan ngoãn gật đầu đáp, “Tốt hơn nhiều rồi, tạ ơn sư huynh quan tâm.”
(*) Ngốc nghếch hộ nghé: Ám chỉ hai sư huynh đều bảo vệ Diệp Linh sư đệ nhỏ tuổi hơn một cách vô lý.
Ninh Lăng giận đến mức nhảy dựng, không thèm giữ hình tượng, “Bạch Hiên, ngươi cũng mặc kệ y làm bừa sao!”
Bạch Hiên không kiên nhẫn phất tay bảo Ninh Lăng đừng ồn ào, ân cần nhìn tiểu sư đệ của mình, chỉ vào Cảnh Hi hỏi, “Tiểu Linh muốn dẫn hắn đi sao?”
Diệp Linh gật đầu, ngoan ngoãn bổ sung thêm một câu, “...Tạ ơn Tam ca.”
“Tốt, tốt, tốt, đã bao nhiêu năm rồi không nghe ngươi gọi ta là ‘Tam ca’,” Bạch Hiên mãn nguyện gật đầu liên tục, thậm chí có chút xúc động nói, “Muốn dẫn đi thì cứ dẫn đi.”
Đám đệ tử xung quanh bị giọng điệu nhẹ nhàng như dỗ trẻ con của Bạch Hiên trưởng lão làm cho kinh ngạc không nói nên lời.
Đây là Sương Nguyệt tiên tôn nổi tiếng gϊếŧ người không chớp mắt trong truyền thuyết của bọn họ sao! Sao lại là một người huynh trưởng quá mức yêu thương đệ đệ như vậy!
Diệp Linh thấy mọi việc đã xong, trong lòng vui mừng, khi quay sang đối diện với Cảnh Hi trên mặt không tự chủ được mang theo ý cười, đuôi mắt hơi nhếch lên, môi mỏng khẽ cong, đôi mắt phượng quyến rũ nhìn chằm chằm vào Cảnh Hi, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Cậu hơi cúi người, vươn ra một bàn tay trắng như ngọc, cổ tay thon gọn, ngón tay dài xinh đẹp, giọng nói ấm áp, “Cảnh Hi, vi sư đến đón ngươi về.”
Cảnh Hi ngừng thở, nhất thời quên mất phải đáp lại.
Từng có lần người này cũng gọi hắn như thế...
Thấy hắn chậm chạp không đưa tay, người trước mặt dường như có chút lo lắng, nhíu mày nghĩ một lúc rồi lại mở miệng nói,
“Cảnh Hi còn không đứng lên, chẳng lẽ muốn vi sư bế ngươi về sao?”