"Ngươi leo lên cây từ khi nào? Không phải bảo ngươi theo Cảnh Hi sao?"
Hắc Đoàn Tử mới tỉnh trên cây ngơ ngác, nhìn gương mặt không vui của Diệp Linh, chớp chớp mắt đầy bối rối.
Nó theo phản xạ nhỏ giọng biện minh "Ta đã nói với hắn rồi", rồi mới nhận ra mình bị mắng oan, tức giận hét lên "Sao ngươi lại mắng ta nữa!", phồng má quay người, để lại một bóng lưng bướng bỉnh và ấm ức.
Trước ánh mắt khó hiểu của Diệp Linh, Cảnh Hi không chút biến sắc đáp, "Đệ tử quên mất."
Diệp Linh bất lực thở dài, chỉ còn cách dùng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành AU, nhưng Hắc Đoàn Tử không thèm để ý, không những không quan tâm mà sau đó còn co cổ lại, cuộn tròn một cục, nhảy thẳng vào tổ chim bên cạnh cây.
Tổ chim hơi chật, Hắc Đoàn Tử không thoải mái liền cựa quậy người, bực bội nghĩ: Đồ Diệp Linh thối, hôm nay ngươi mắng ta hai lần rồi!
Hắc Đoàn Tử đang giận dữ thì bụng kêu ùng ục vì đói, nó thử dựng một tai lên nghe ngóng.
Ủa? Sao không có tiếng gì?
Rồi nó thử dựng tai kia lên.
“Đừng tự tưởng bở nữa, người ta đi lâu rồi.”
Giọng nói sau lưng quá quen thuộc, làm AU mất thăng bằng, lăn tròn từ trên cây xuống, rơi vào bụi cỏ bên cạnh tường.
Chú chim nhỏ nhăn nhó bò ra từ bụi cây, chỉ thấy trước mắt là một nam nhân mặc y phục đỏ đang cúi xuống nhìn mình, mặt mỉm cười.
“Nhị, nhị ca...” AU bị nụ cười ẩn ý của nam nhân dọa sợ run lẩy bẩy, nhanh chóng giơ cánh lên che mặt, “Đánh người không đánh mặt, đánh mặt là tổn thương lòng tự trọng!”
“Ngươi còn chưa hóa hình người mà dám bỏ nhà ra đi,” Huyền Châu cười nhẹ, ngồi xuống, dùng quạt xương khẽ đẩy cánh đang run rẩy của AU, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, “AU thật là giỏi quá nha.”
Cằm bị quạt xương nhẹ nhàng nâng lên, Hắc Đoàn Tử kiêu ngạo lúc này như cá nằm trên thớt, chỉ biết ôm chân Huyền Châu, ngoan ngoãn cầu xin, “Xin nhị ca đừng nói với phụ thân...”
“Ta đương nhiên không quản được ngươi,” ánh mắt Huyền Châu lóe lên, cười càng thêm sâu, dịu dàng nói, “Nhưng ngươi phải đồng ý với nhị ca một chuyện.”
.
“Này, biến mất lâu vậy, ta còn tưởng ngươi về Huyền Thanh Tông rồi chứ.”
Vân Tích khoác một chiếc áo vải đẫm mồ hôi trên vai, trên người chỉ còn chiếc áσ ɭóŧ mỏng, toàn thân tỏa ra vẻ năng động và sức sống của thanh niên.
Đi vài bước chậm rãi đến bên Cảnh Hi, Vân Tích giơ tay quàng cổ hắn, miệng ngậm cọng cỏ chó quen thuộc.
Buổi chiều nghe giảng hắn lại trốn vào góc ngủ, không biết bao lâu thì bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, hỏi ra mới biết là đoàn đón dâu của nhị hoàng tử Phượng tộc*.
(*) Phượng tộc (Hán Việt là Hoàng tộc): mang ý nghĩa là tộc chim.
Vừa định chia sẻ với Cảnh Hi, quay đầu đã thấy chỗ ngồi của hắn trống không, hỏi ra mới biết hắn đã chạy ra ngoài, giảng sư còn vì thế mà càu nhàu.
“Đi tìm AU.” Cảnh Hi lạnh lùng đẩy tay hắn ra, nhăn mày khi ngửi thấy mùi mồ hôi trên người Vân Tích, “Tránh xa ta ra.”
“Được thôi, ai chẳng biết con chim mập đó chắc chắn là tìm chỗ nào ngủ rồi,” Vân Tích mỉa mai cười, ngón tay chỉ vào phía trước Cảnh Hi, mơ hồ nói, “Ta đi tìm sư tôn ăn cơm, ngươi có muốn theo hay không thì tùy.”
Nói xong liền phủi y phục, không quay đầu lại mà đi về phía chiếc bàn không xa.
Lúc này là giờ ăn, các đệ tử từ các gia tộc tự do ngồi quanh trong đại sảnh rộng lớn, còn các tông chủ tiên quân của các môn phái thì dùng bữa riêng.
Vân Tích không biết từ đâu lôi ra một cái ghế, ngồi chen giữa Diệp Linh và Tư Nghiêu, trên lưng ghế treo chiếc áo ướt đẫm, cười híp mắt nói, “Tiên tôn có thể nhường chỗ cho đệ tử ngồi cùng sư tôn không?”
“Vân Tích, ngươi—”
"Không sao," thấy Tư Nghiêu nhăn mày định trách mắng, Diệp Linh dịch sang bên cạnh, nhìn quanh một vòng rồi hỏi, "Ngươi có thấy Cảnh Hi không? Hắn vừa mới ở đây mà."
Vân Tích liếc mắt ra sau, kéo dài giọng, "Hắn à——"
Diệp Linh nhìn theo ánh mắt Vân Tích, thấy Cảnh Hi đứng ở xa xa liền vẫy tay gọi hắn lại, bảo hắn ngồi cạnh mình, chỉ cách Dư Liên một người.
Cảnh năm người ngồi cùng một bàn thu hút không ít ánh mắt, Diệp Linh có chút không quen liền cúi đầu thấp xuống, chỉ nghe Tư Nghiêu nhẹ cười một tiếng, "Tiểu Linh quả nhiên vẫn dễ ngượng."
Âm thanh này không to không nhỏ, nhưng ba đệ tử xung quanh nghe rất rõ ràng, Diệp Linh bị bốn đôi mắt nhìn chăm chăm, thấp giọng phản đối, "Đừng nói nữa."
"Được được, không nói," Tư Nghiêu giơ tay gắp cho Diệp Linh một ít rau xanh, thấy Vân Tích lặng lẽ giơ bát gỗ lên phía mình, hắn lắc đầu gắp cho Vân Tích một miếng thịt kho, hỏi, "Các ngươi đã hiểu rõ thể lệ thi đấu chưa?"
Thể lệ thi đấu của đại hội tiên môn năm nay giống như mọi năm, sử dụng chế độ loại trực tiếp, mỗi vòng sẽ bốc thăm người có chữ khắc giống nhau để thi đấu trên võ đài, người thắng sẽ tiến vào vòng tiếp theo, cho đến khi phân định thắng thua cuối cùng.
Và mỗi năm ba người đứng đầu sẽ có cơ hội vào Thông Thiên Các một lần, còn thu hoạch được gì thì phải xem cơ duyên của mỗi người.
Vân Tích, người đứng đầu năm ngoái, đương nhiên không cần nói nhiều, Dư Liên và Cảnh Hi cũng gật đầu biểu thị đã hiểu rõ.
"Vậy ta và Tiểu Linh sẽ đi xem các tán tu, nếu có ai có thiên phú tốt, mang về tông môn cũng hay."
Giống như Huyền Thanh Tông, những đại tông môn chủ yếu chỉ nhận đệ tử từ các thế gia tu đạo hoặc người có cơ duyên đặc biệt, đại hội tiên môn là cơ hội duy nhất để những người bình thường gia nhập tông môn tu luyện. Những tán tu nếu thể hiện xuất sắc trong các trận đấu, có thể được tông môn chú ý.
Không chỉ vậy, năm người đứng đầu trong các tán tu còn có vinh dự tự chọn tông môn hoặc thậm chí chọn sư tôn.
Diệp Linh như không nghe thấy, cầm đũa nhìn về phía trước, đến khi Tư Nghiêu hỏi lại mới tỉnh ra đáp, "Được rồi... Tông chủ, ngươi có biết Dư Liên ở đâu không?"
Tối qua, sau khi khuyên nhủ AU mãi không thành, Diệp Linh và Cảnh Hi mỗi người trở về phòng mình, tưởng rằng khi Dư Liên rời đi sẽ mang theo kim vũ nhuyễn giáp, ai ngờ khi Diệp Linh trở về phòng lại thấy nhuyễn giáp được gấp gọn gàng đặt bên cạnh giường.
Đến rầm rộ nhưng lại đi không một lời, đồ đạc còn để lại đây.
Diệp Linh đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Trận đấu trên võ đài còn đơn giản thô bạo hơn Diệp Linh tưởng tượng, mỗi ngày có hàng chục trận đấu diễn ra đồng thời, mỗi trận đấu không quá thời gian một nén hương.
Đệ tử Huyền Thanh Tông phần lớn đều biểu hiện xuất sắc, mãi đến ngày thứ ba, thứ tư mới có người lần lượt thất bại.
Vân Tích, Dư Liên và Cảnh Hi là những ứng cử viên vô địch năm nay, đương nhiên là một đường toàn thắng, đến ngày thứ năm ba người toàn thắng thì Tư Nghiêu liền đề nghị Diệp Linh, tối dùng cơm xong cùng đi xem trận đấu của các tuyển thủ khác.
Trong các tán tu năm nay xuất hiện một tuyển thủ hắc mã, thiên phú dị thường nhưng cũng ra tay tàn nhẫn, người đấu với hắn không chết thì cũng bị thương.
Rảnh rỗi vài ngày, Diệp Linh vốn định đồng ý, nhưng trước bữa tối AU cắn tay áo cậu không chịu cho cậu đi, nói muốn cho cậu một bất ngờ; bất đắc dĩ, cậu chỉ có thể nhờ người mang lời tới Tư Nghiêu, nói mình có việc gấp, không đi được.
Hắc Đoàn Tử bí mật kéo Diệp Linh đến hậu hoa viên nơi nó ở, đi qua một con đường lát đá quanh co, phía trước hiện lên một khu rừng trúc.
Thiên Tinh Môn nằm ở tây bắc, thời tiết khô hanh lạnh lẽo, không thích hợp trồng trúc, nên một khu rừng trúc như thế này thực sự là phung phí.
"Nghe nói ngươi thích trúc, mấy ngày nay ta đã gọi người đặc biệt vận chuyển cả một khu rừng trúc từ phương nam đến."
Lúc hoàng hôn, ánh tà dương vàng đỏ xuyên qua những tầng mây trên bầu trời, tạo nên những tia sáng lấp lánh. Nam nhân mặc y phục đỏ, dáng người tuyệt đẹp từ từ tiến ra từ trong rừng, cổ tay khẽ rung mở ra cây quạt, cười rạng rỡ dưới ánh nhìn của Diệp Linh,
"Thế nào, ngươi thích không?"
Diệp Linh chỉ cảm thấy không biết nói gì, liền nắm chặt AU đang định bỏ chạy, "Ngươi với hắn có quan hệ gì?"
"Ta, ca ca của ta!" AU như con lươn trơn tuột từ tay Diệp Linh thoát ra, lủi nhanh mất dạng, "Đừng mắng ta! Ta cũng bị ép buộc mà!"
Huyền Châu đưa tay ra với Diệp Linh, đôi mắt có nốt ruồi lệ vô cùng quyến rũ, nở nụ cười tươi tắn, không hề nhắc đến chuyện giáp nhẹ lông vũ.
Ăn của người khác, cầm của người khác, Diệp Linh trong lòng đã mơ hồ đoán được, nhưng cũng không tiện nói thẳng, cùng Huyền Châu đi vào khu rừng trúc nhỏ.
Quả nhiên, hai người đi vào sâu trong rừng trúc liền thấy một bàn tre tinh xảo, trên đó bày vài đĩa đồ ăn nhẹ và điểm tâm thanh đạm, bên cạnh bàn còn có hai bình rượu và hai chiếc cốc dạ quang.
Huyền Châu như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc áo lụa tơ tằm, đến bên cạnh Diệp Linh khoác lên cho cậu, không quên tỉ mỉ vén gọn mái tóc cậu, "Khu rừng này sương mù dày đặc, khí lạnh nặng, ngươi khoác tạm lên trước đi."
Hai người ngồi xuống hai bên bàn, Huyền Châu nâng tay rót hai chén rượu, đưa cho Diệp Linh một chén, rồi chống cằm, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm cậu, "Tiểu Diệp, ngươi biết ta thích nhất điểm gì ở ngươi không?"
Diệp Linh nhấp một ngụm rượu, không thấy vị cay nồng như mong đợi, trên môi còn có chút ngọt ngào, liền không nhịn được uống thêm một ngụm, "Thực lòng mà nói, ta không hứng thú biết."
"Ta là người thích nhất là thử thách những thứ không đạt được, nhưng mọi thứ lại đều dễ dàng trong tầm tay ta," Huyền Châu nâng chén nhìn trăng, uống cạn chén rượu, quay đầu cười tà mị, "Tại sao chỉ có ngươi, luôn thờ ơ với ta?"
...Đây là tâm lý bị ngược sao.
"Ngươi và phượng nhân rất khác biệt, làm bạn thì hợp hơn." Lòng tốt, Diệp Linh cố nén câu "vì ta không quen ngươi", thay bằng cách nói lễ phép, "Nhị hoàng tử nên tìm người khác."
Nam nhân áo đỏ nhẹ cười, chống tay lên thảm cỏ dưới thân, ngửa mặt nhìn trăng, lộ ra cần cổ thon dài tuyệt mỹ, nổi bật vô cùng quyến rũ; một lúc sau, hắn nhẹ giọng,
"Nếu ta chỉ muốn ngươi thì sao?"
Tiên nhân lạnh lùng khẽ run tay, chén rượu trong tay uống cạn, hai má Diệp Linh dần đỏ lên, cười nhạt như chế giễu, "Vậy chỉ có thể là si tâm vọng tưởng."
"Đừng nói sớm như thế, trên đời này chưa có gì ta không đạt được." Huyền Châu xoay cây quạt xương, một chiếc lá trúc rơi nhẹ nhàng trên mặt quạt dưới ánh trăng bạc lấp lánh.
Nam nhân tỉ mỉ ngắm nhìn chiếc lá xanh trên quạt, một lúc sau ngẩng đầu nhướn mày cười với Diệp Linh, "Còn nữa, ai nói với ngươi người và dị tộc khác đường, vài chục năm trước đã có câu chuyện tình yêu giữa người và ma."
Diệp Linh vừa rót rượu vừa hỏi, "Nếu thật sự có chuyện đó, tại sao ta lại không biết?"
“Người và ma giao nhau là điều đại kỵ của ma tộc, ma tộc luôn tìm mọi cách để giấu kín chuyện này. Sau đó, nữ nhân ấy chết khi sinh nở, đứa con thì mất tích, ma đế không còn tuyên truyền ra ngoài nữa.”
“Đây mà gọi là câu chuyện tình yêu sao,” Diệp Linh cười nhạt, nhớ đến rượu ngọt ngào, đứng dậy định lấy ly rượu bên cạnh Huyền Châu, thân hình lảo đảo, “đừng lừa ta.”
Huyền Châu nhanh chóng đỡ lấy người đang đứng không vững, tay trái ôm lấy vòng eo thon nhỏ, cúi đầu cười khẽ, “Tiên quân uống rượu thế này, thật sự là quá kém rồi.”
Lần đầu tiên trong đời uống rượu, cơn say bất ngờ ập đến, Diệp Linh đầu óc quay cuồng, cơ thể mềm nhũn không có sức lực; cậu chỉ cảm thấy mùi hương lạnh lẽo xung quanh có chút gay mũi, lắc lư thân mình đẩy người ra.
Cảnh vật trước mắt rung động không ngừng, Diệp Linh nhận ra dường như có điều gì không đúng, hít sâu bình tĩnh lại, chắp tay chào người phía sau, không màng đến tiếng gọi, quay người đi về hướng đã đến.
.
Chưa đi được bao xa, cậu đã đυ.ng phải một l*иg ngực rắn chắc.
Cảnh Hi mang hộp cơm đến, bị người ta đυ.ng vào khiến suýt nữa làm rơi; phải mất vài giây hắn mới nhận ra, người trước mặt, má hồng mắt mơ màng, chính là sư tôn của hắn.
Tiên tôn ngọc khiết, cao không thể với tới, lúc này lại mềm mại như không có xương dựa vào người hắn, có vẻ như vừa đυ.ng vào mũi nên kêu lên một tiếng “ưm” nhẹ, khuôn mặt cọ vào ngực hắn.
Cảnh Hi cứng đờ người.
“Sư, sư tôn…”
Diệp Linh đột nhiên kiễng chân, hai tay ôm lấy cổ Cảnh Hi, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên người hắn, hai thân thể dính sát vào nhau, không biết tim ai đang đập nhanh hơn.
“Tiểu Hi.” Tiên nhân thở nhẹ vào tai hắn, hơi thở có mùi rượu thanh mát nhưng lại như lửa nóng thiêu đốt nửa thân người hắn, khiến vành tai đỏ đến mức như có thể nhỏ ra máu.
Chỉ nghe người nọ tiếp tục nói, giọng có chút ấm ức:
“Nếu ta làm điều gì có lỗi với ngươi, ngươi sẽ gϊếŧ ta sao?”