Chương 15: Tình địch

Ba người một chim rời khỏi khu rừng khi trời sáng, sương mù ẩm ướt bị ánh nắng vàng đỏ xua tan, bình minh rực rỡ vô hạn.

Hắc Đoàn Tử* sớm đã bắt đầu vùng vẫy trong l*иg khi ba người chạy được nửa đường, xoay tròn thân hình béo ú, miệng kêu phì phò muốn ra ngoài.

(*) Hắc Đoàn Tử: Cục viên tròn, đây kiểu như là biệt danh mà Diệp Linh gọi AU.

Xách l*иg lên, Diệp Linh và AU trừng nhau một hồi, không nhịn được cười nhẹ trêu chọc, “Ngươi không phải là phượng hoàng sao, một cái l*иg sắt cũng có thể nhốt ngươi.”

AU lắc lắc bụng, đứng dậy, vỗ cánh mạnh vào l*иg, một ánh sáng trắng chợt lóe, cả con chim bị bật ngược lại, ngồi bẹp xuống đất.

Ồ, hóa ra cái l*иg này có phong ấn.

Tư Nghiêu liếc nhìn Hắc Đoàn Tử đang giận dữ, tay áo nhẹ nhàng quét qua l*иg sắt, chỉ nghe tiếng kêu ‘đinh’, thanh chắn bên cạnh l*иg rơi ra, AU liền chui ra ngay lập tức.

“Haha! Ta cuối cùng cũng thấy lại ánh sáng!” Bay vòng quanh vài vòng trong không trung, AU kiêu ngạo nhìn Diệp Linh.

Rồi Hắc Đoàn Tử cúi đầu xuống, nghi ngờ nói, “Này, y phục ngươi sao lại có máu?”

Ba người cùng cúi đầu nhìn về phía gấu áo của Diệp Linh, chỉ thấy vạt áo trắng tinh bị bám đầy bụi, vài chỗ còn có vết máu đỏ sẫm.

Diệp Linh không để ý, phẩy tay cười nhẹ, lén lút hất hất vạt áo dính máu ra sau, “Không sao, ra ngoài quên mang giày thôi.”

Nghe vậy, Tư Nghiêu nhíu mày, sắc mặt không vui, cúi người xuống, không nói hai lời trực tiếp vén tà áo của cậu lên.

Bàn chân vốn trắng nõn nay đầy bụi bẩn, vết xước ngang dọc, lòng bàn chân vết thương chi chít không nỡ nhìn.

“Thật sự không sao mà,” Diệp Linh kéo vạt áo lại, lùi một bước, bầu không khí đột ngột nghiêm trọng khiến cậu khó chịu, “Về bôi thuốc là được... A Cảnh Hi, ngươi làm gì vậy?!”

Cảnh Hi không nói một lời, đeo Huyền Thiết Kiếm trước ngực, rồi lập tức ngồi xuống bên cạnh Diệp Linh, lộ ra tấm lưng rắn chắc.

Ánh sáng buổi sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt góc cạnh của hắn, đôi lông mi dài rủ xuống che khuất biểu cảm, nhưng đôi môi hắn mím chặt, cơ hàm căng cứng, toàn thân tỏa ra áp lực rất thấp.

Diệp Linh định mở miệng từ chối, nhưng Cảnh Hi lại làm một bộ dáng "ngươi không lên ta không đi" khiến cậu đành phải thỏa hiệp, như vịt bị đẩy lên giá mà chậm rãi trèo lên lưng hắn.

Hắn mạnh mẽ hơn cậu tưởng, trước ngực mang thanh Huyền Thiết Kiếm nặng gần trăm cân, sau lưng lại cõng Diệp Linh cậu, từng bước ổn định đi trên con đường bùn lầy.

AU vui mừng bay vòng vài vòng rồi mệt mỏi thu cánh lại, thản nhiên đậu trên vai Diệp Linh, chưa được bao lâu đã nhắm mắt, gật gù ngủ ngon lành.

Vốn muốn nhân cơ hội này trêu chọc nó vài câu, kết quả là Diệp Linh nằm trên lưng Cảnh Hi mới được hai phút, mí mắt cũng đã bắt đầu đánh nhau.

Có lẽ vì có Tư Nghiêu ở đây, có lẽ vì lưng của thiếu niên quá ấm áp, Diệp Linh lúc này chỉ cảm nhận được sự yên tâm và thư giãn chưa từng có, cơn buồn ngủ cũng ập đến.

Đột nhiên có người gọi nhỏ hắn, "Sư tôn, những lời ta nói trong giấc mơ hôm nay đều là thật."

Diệp Linh mơ màng, theo bản năng đáp lại một tiếng, "Ừm?"

"Ta tin rằng, cho dù tất cả mọi người trên đời này đều ghét ta, làm tổn thương ta, hại ta, sư tôn nhất định sẽ không phụ ta."

Dường như đang chờ đợi một câu trả lời, Cảnh Hi nói xong liền đi chậm lại, nhưng cho đến khi một giọt mồ hôi trên trán chảy xuống cằm cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, cuối cùng chỉ có thể cẩn thận nghiêng đầu, nhìn thấy người trên lưng đã ngủ say.

Hai tay Diệp Linh vòng qua cổ Cảnh Hi, yên tĩnh nằm trên lưng hắn ngủ say, lông mi dài khẽ run, hô hấp đều đặn.

Cứ như vậy, Cảnh Hi đứng tại chỗ nhìn rất lâu, cho đến khi Tư Nghiêu đi phía trước quay đầu nhìn hắn, hắn mới tiếp tục bước đi, chỉ là bước chân càng đi càng chậm và ổn định hơn.

Một lúc lâu sau, dưới ánh sáng ban mai, có người nhẹ nhàng lẩm bẩm nói một câu, "Sư tôn, ngươi sẽ không lừa ta, đúng không."

Cửa khách điếm ồn ào náo nhiệt, mười mấy thiếu niên trẻ tuổi vây quanh một chiếc bàn gỗ dài ở tiền viện, như ruồi nhặng mất đầu mà ríu rít không ngừng.

Dư Liên và Vân Tích ngồi ở hai bên bàn gỗ, vẻ mặt nghiêm trọng, không nói một lời.

Có một đệ tử nhỏ tuổi hơn nhìn quanh một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được ghé vào bên cạnh Dư Liên, cẩn thận hỏi, "Dư Liên sư huynh, tông chủ và Sương Nguyệt tiên tôn tại sao còn chưa trở về......."

Dư Liên nhíu mày chặt lại, vừa định mở miệng, chỉ nghe thấy đệ tử nhỏ bên ngoài đang dõi mắt nhìn cửa đột nhiên kinh ngạc hô lên, "Trở về rồi! Tông chủ và——"

Không đợi mọi người phản ứng, Vân Tích dẫn đầu, một bước như mũi tên từ trong sảnh xông ra.

"Sư tôn!"

"Tông chủ!"

"Cảnh Hi, ngươi mau thả ta xuống," Diệp Linh nhìn người ở cửa càng tụ tập càng nhiều, không nhịn được vỗ vỗ lưng Cảnh Hi, "Chỉ còn hai bước nữa, ngươi cõng ta như thế này trông ra sao."

Nơi đây là nơi hoang dã, ba người vẫn không tìm được xe ngựa, cuối cùng vẫn là Cảnh Hi kiên trì cõng Diệp Linh về, đi suốt một buổi sáng.

Vân Tích gần như là bay tới bên cạnh Tư Nghiêu, xoay quanh người mấy vòng không thấy có gì bất thường mới thở phào nhẹ nhõm, mắt cụp xuống nói, "Sư tôn, tối qua sao ngươi lại đi trước một mình?"

Tư Nghiêu giơ tay gõ đầu Vân Tích, tức giận nói, "Gọi ngươi, ngươi tỉnh không?"

Lúc này Dư Liên cũng gấp gáp chạy đến, nhìn thấy vết thương trên chân Diệp Linh liền lập tức mím chặt miệng, đôi mày thanh tú nhíu lại gần như có thể kẹp chết một con ruồi.

Vì vậy, Diệp Linh bị mọi người vây quanh, để Cảnh Hi cõng trở về phòng.

Dư Liên chạy về phòng mình lấy hộp thuốc, trở lại phòng liền thấy Cảnh Hi đang ngồi xổm bên giường, tay cầm một chiếc khăn nóng, cẩn thận lau bụi bẩn trên chân Diệp Linh.

"Để ta," tiến lên mở hộp thuốc, Dư Liên nhìn đôi chân đầy vết xước của Diệp Linh, hắn cúi đầu, tay cầm chai thuốc và băng gạc khẽ run, "Cảnh Hi, ngươi đi nghỉ đi."

Dư Liên mặc dù luôn trực tiếp gọi tên Cảnh Hi, nhưng gọi kiểu lạnh nhạt xa cách như này là lần đầu tiên, ngay cả Diệp Linh cũng nghe ra điều không đúng, dừng lại, mở miệng giải thích, "Là lỗi của ta, không liên quan đến Cảnh Hi."

Quả nhiên lời này vừa dứt, trong phòng không ai lên tiếng nữa, một người là đại đệ tử tức giận bôi thuốc, một người là tiểu đệ tử đứng im không biện hộ, còn Diệp Linh ở giữa không biết phải làm sao.

"Ngươi là yêu tộc?"

AU từ lúc vào phòng vẫn im lặng ngoan ngoãn đứng trên vai Diệp Linh bỗng phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng, đôi mắt đen nhánh chằm chằm nhìn Dư Liên, giọng điệu ẩn chứa địch ý.

Từ xưa, yêu tộc và tộc chim không hòa hợp, mà thân phận yêu tộc của Dư Liên trong Huyền Thanh Tông luôn là một bí mật. Diệp Linh đang định đưa tay xoa đầu AU, chỉ thấy Dư Liên bất ngờ ngẩng đầu, giọng lạnh lùng nói,

“Là thì sao?”

Không chỉ AU, hai người còn lại trong phòng cũng có chút ngạc nhiên nhìn Dư Liên, trong mắt thanh niên lộ ra sự lạnh lùng không thể tan biến, sự ôn nhu lễ độ trước kia biến mất không dấu vết.

Hắc Đoàn Tử lẩm bẩm một tiếng “hung dữ cái gì chứ” rồi co rụt cổ, cuộn mình thành một quả bóng lăn về phía đầu giường.

Lúc này Tư Nghiêu đẩy cửa vào, sau khi kiểm tra vết thương của Diệp Linh, thở dài một tiếng, dường như có chút bất đắc dĩ nói, “Tiểu Linh, hôm nay tạm không đi nữa, nhị hoàng tử hoàng tộc là Huyền Châu nói muốn đích thân đến thăm ngươi, đã đang trên đường rồi.”

“Gì cơ?!”

Quay đầu nhìn thoáng qua AU đang kêu lên một tiếng với đôi mắt trợn tròn như sắp rớt ra, mặt Diệp Linh lộ vẻ khó hiểu, “Hắn đến làm gì?”

Hắn chẳng qua chỉ cứu một con chim nhỏ mũm mĩm thôi mà, không đến mức làm kinh động đến hoàng tử chứ.

“Ngươi quả nhiên quên rồi,” Tư Nghiêu lắc đầu, không còn cách nào khác mà cười khổ một tiếng, “Huyền Châu khi còn nhỏ đã từng định hôn ước với ngươi.”

Lòng Diệp Linh giật thót.

Cậu nhớ ra rồi.

Khi còn nhỏ, Huyền Châu đến Huyền Thanh Tông chơi, tông chủ lúc đó thấy hắn dễ thương hoạt bát, liền muốn hắn và nguyên thân kết làm bạn đời, kết quả ai ngờ nguyên thân chán ghét hắn đến chết, lúc nào cũng lạnh lùng từ chối hắn.

Nhưng không ngờ Huyền Châu cũng là người cứng đầu, kiên quyết nhân lúc đêm tối gió lớn trèo vào phòng nguyên thân, lén lút bò lên giường, hôn lên trán của Tiểu Diệp Linh một cái.

Sau đó...

Sau đó Tiểu Diệp Linh trực tiếp tát hắn ngã xuống giường, khiến Huyền Châu gãy một xương sườn, suốt một ngày trời không thể động đậy, ăn uống vệ sinh đều phải giải quyết trên giường.

Trong giới tu tiên, nam nam song tu từ lâu không phải chuyện mới mẻ, thêm vào đó Diệp Linh đã làm tổn thương hắn trước, nên sau khi Huyền Châu khóc lóc ầm ĩ suốt ba tháng, hôn sự này liền được định ra.