Hành lang hẹp đầy người, hơn mười đệ tử Huyền Thanh Tông từ phòng mình bước ra, tụ tập trước cửa phòng Cảnh Hi, không ít người còn tỏ vẻ hứng thú.
Chỗ giường sát tường chỉ còn vài mảnh gỗ vỡ, xung quanh đầy mảnh vụn, căn phòng vốn sạch sẽ giờ lại lộn xộn.
Dư Liên nhíu mày, quay sang nhìn Cảnh Hi im lặng đứng cạnh tường, lo lắng hỏi, "Ngươi không sao chứ?"
Cảnh Hi lắc đầu, mặt có chút u ám, tâm trạng không tốt đá mảnh gỗ dưới chân vào khung giường vỡ.
Hắn vừa mới định nghỉ ngơi một chút, không ngờ vừa chạm vào giường liền sập.
Vân Tích mới rửa mặt xong, thay y phục ngủ rộng thùng thình, dựa vào khung cửa, tay tùy ý khoa tay múa chân trước mắt, cười nói, "Hay là đêm nay ngươi cứ nằm tạm ở khung gỗ một đêm đi."
Tiểu nhị nghe tiếng kêu vội vàng đến cũng kinh ngạc, đi quanh giường vài vòng, không biết làm sao, "Đây là lần đầu tiên có khách quan nằm sập giường..."
Có đệ tử lớn tiếng nghi ngờ, "Có phải giường này lâu ngày không ai nằm, bị chuột gặm nát không."
"Vậy giường của ta cũng có thể..."
"Chuyện gì ồn ào thế?"
Tư Nghiêu và Diệp Linh cùng đến, các đệ tử tự giác nhường chỗ, ngay cả Vân Tích cũng thu lại dáng vẻ lêu lổng, đứng thẳng người, cung kính đáp, "Bẩm sư tôn, giường của Cảnh Hi sập rồi."
"Cảnh Hi, ngươi không sao chứ?"
"Không có sao, cảm tạ Tông chủ đã quan tâm."
Suy nghĩ một chút, Tư Nghiêu quay đầu nói với Vân Tích, "Vậy thế này, ngươi quay về phòng lấy hành lý của ta mang qua phòng Tiểu Linh, đêm nay ngủ cùng Cảnh Hi."
"Nhưng ta muốn ngủ cùng sư tôn, hơn nữa ta đoán Cảnh Hi cũng không muốn ở chung với ta," Vân Tích ngắt lời, môi mím lại, đôi mắt đào hoa đầy vẻ u oán, hoàn toàn khác hẳn với vẻ tự do phóng khoáng ban nãy, "Chỉ là ngủ một đêm, không cần phải chuyển qua chuyển lại như vậy, ngươi thấy đúng không, Sương Nguyệt tiên tôn?"
Hàng chục ánh mắt cùng đổ dồn vào Diệp Linh, Tư Nghiêu bị Vân Tích làm phiền không chịu nổi, đành bất lực hỏi ý cậu, "Có được không?"
Lúc này từ chối chẳng khác nào tát vào mặt Cảnh Hi trước đám đông, tự thêm một vệt đen vào lịch sử đen tối của mình. Diệp Linh cười gượng, "Tất nhiên không có gì, Cảnh Hi, ngươi thu dọn đồ đạc rồi qua đây."
Sau khi mọi người tản đi, Diệp Linh liền xuống lầu lấy nước rửa mặt. Để cho Cảnh Hi đủ thời gian thu dọn, và để mình có thời gian chuẩn bị tâm lý, cậu còn cố ý tìm chỗ trong sân thưởng nguyệt, kéo dài thời gian đến một nén hương mới quay lại.
Cảnh Hi đã thu dọn xong, ngồi bên giường, vai rộng dựa vào đầu giường gỗ, mặt hướng ra cửa sổ, ánh mắt dán chặt vào gói giấy mà Tư Nghiêu tặng cho Diệp Linh, ánh mắt đăm chiêu.
Diệp Linh nghĩ rằng hắn đói, bèn nhẹ bước tới bàn, cầm gói giấy lên rồi đưa cho Cảnh Hi, "Ngươi muốn ăn không?"
Đôi mắt Cảnh Hi thoáng run rẩy, vẻ yếu đuối hiện thoáng qua, sắc mặt mệt mỏi lắc đầu, đứng dậy đi rửa mặt.
Gió nhẹ thoảng qua, ánh trăng sáng rỡ, Diệp Linh nằm trên giường gần tường, y phục chưa cởi, tâm trí có chút rối bời, không hề thấy buồn ngủ.
Vừa rồi cậu đã quá hấp tấp, lần này vốn để Cảnh Hi không có cơ hội ra tay, kết quả lại "dẫn sói vào nhà", chủ động tạo cơ hội cho hai người ở riêng.
Nghĩ đến đây, Diệp Linh lăn xuống giường, mở tủ quần áo lấy hành lý của mình, rút ra một con dao găm từ ngăn dưới, nhét vào tay áo, rồi mới yên tâm nằm lại trên giường.
Cảnh Hi rửa mặt còn lâu hơn cả Diệp Linh, cho đến khi cả khách điếm đều yên tĩnh, hắn mới chậm rãi quay lại, đẩy cửa gỗ rất khẽ.
Đêm khuya tĩnh lặng, tiếng bước chân của thanh niên trong phòng rõ ràng, từ xa đến gần, từng tiếng như mũi kim châm lên người Diệp Linh.
Lưng không hề phòng bị hướng ra cửa sổ, thân mình dưới chăn cứng đờ bộc lộ sự căng thẳng của Diệp Linh lúc này. Cậu có thể cảm nhận được Cảnh Hi từng bước tiến tới, bước đi chậm rãi, hình dáng cao lớn dưới ánh trăng hiện ra một cái bóng dài, hoàn toàn bao phủ lấy thân mình đang co lại của cậu.
Ngực đập mạnh, tay cầm dao găm dưới chăn siết chặt.
Trong lúc căng thẳng, thanh niên ấy đột nhiên cúi người xuống chỉnh chăn cho người nằm trên giường, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ Diệp Linh, khiến cậu giật mình, nhất thời quên cả thở, mi mắt run lên.
Cả hai đều ngừng thở.
Khẽ thì thầm một tiếng, Diệp Linh chỉ có thể giả vờ như đang ngủ, nhíu mày nhẹ mà xoay người sang phía trong, để con dao găm chưa rút ra khỏi vỏ nằm dưới mình, toàn thân như bị vớt ra từ nước đá, ngay cả đầu ngón tay cũng lạnh buốt.
Cảnh Hi đứng yên tại chỗ rất lâu, hai người gần trong gang tấc nhưng cậu không nghe thấy hắn thở. Cho đến khi từ xa vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp, mới phá vỡ sự bế tắc trong phòng.
Ban đầu Diệp Linh căng thẳng đến mức không nhận ra sự khác lạ, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Cảnh Hi đã lao ra ngoài rồi mất hút.
Ngay sau đó là một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Không ổn! Bên ngoài có chuyện rồi!
Cậu lập tức xoay người xuống giường. Trong lúc cấp bách, Diệp Linh thậm chí quên cả đi giày, cậu cầm lấy thanh kiếm bên giường rồi lao ra khỏi phòng, trong nháy mắt đã đến góc cầu thang.
Cửa khách điếm vốn đóng kín lúc này mở toang, ngay cửa có một đệ tử Huyền Thanh Tông bị ai đó bóp cổ, mặt tím tái, tay chân giãy giụa yếu ớt, trông như đã sắp mất đi ý thức.
Người ra tay là một nam nhân áo quần tả tơi, lưng còng, tứ chi cứng đờ, tóc tai bù xù che kín mặt, trong đêm đen, chỉ có một đôi mắt dài nhỏ lóe lên những ánh sáng xanh rờn như ánh sáng âm u từ địa ngục.
Bộ dạng này không thể gọi là "người", có lẽ gọi là "xác sống" thì đúng hơn.
Trong đầu Diệp Linh thoáng phân vân giữa việc rút kiếm ra tay và quay lại gọi cứu viện. Xác sống này có thể bắt sống được đệ tử Huyền Thanh Tông, tu vi chắc chắn không thấp, nếu cậu mạo hiểm ra tay có thể sẽ làm mồi cho nó.
Nhưng tất cả đệ tử Huyền Thanh Tông đều ngủ ở phía bên kia hành lang, chỉ có phòng của cậu và Cảnh Hi ở gần cầu thang, khoảng cách khá xa, lúc này mọi người không nghe thấy tiếng động, nếu lớn tiếng gọi sẽ đánh động kẻ địch.
Khi cậu còn chưa quyết định, một bóng đen từ góc phòng lao ra, chân lấy đà, toàn thân bật lên không trung, vung thanh kiếm Huyền Thiết đen nhánh trong tay, rồi lao xuống, một kiếm chặt đứt cả cánh tay của xác sống.
Dòng chất lỏng sền sệt màu xanh nâu phun ra đầy đất, lập tức làm sàn nhà bị ăn mòn, bốc lên khói xanh.
Mà nam nhân như xác sống kia dường như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ ngây ra một chút, rồi xoay cổ phát ra tiếng kêu rợn người, những tiếng rêи ɾỉ khàn khàn trong đêm lạnh càng thêm rùng rợn.
Cạch, răng rắc, răng rắc.
Bên ngoài cửa vốn trống rỗng bỗng có mười mấy xác sống tràn vào, dáng hình chúng cứng đờ giống như xác sống cụt tay kia, chỉ là những con tràn vào trông xấu xí hơn, há cái miệng đầy máu, nước dãi chảy ròng ròng không ngớt, từng giọt lớn rơi xuống đất.
Xác sống cụt tay dường như là thủ lĩnh, sau khi mất đi một cánh tay thì không còn quan tâm đến đệ tử Huyền Thanh Tông nữa, cúi đầu rống hai tiếng, đám xác sống lập tức bao vây Cảnh Hi từng lớp từng lớp.
Dù bị bao vây kín mít, thanh niên tay cầm kiếm vẫn nổi bật trong đám đông, giống như ánh sáng cuối cùng trong đêm dài, rực rỡ chói lòa.
Cảnh Hi thần sắc bình tĩnh, đôi mắt đen lạnh như băng không chút dao động, nhìn đám quái vật ùn ùn kéo đến như nhìn lũ kiến, chậm rãi nâng kiếm cắt qua mặt đất trước mặt, miệng lẩm bẩm như ngâm thơ.
“Vạn, Quỷ, Lập, Trảm.”
“Bành——!”
Lấy thanh niên làm trung tâm, một trượng đất xung quanh lập tức nổ ra một chỗ hố sâu, đất vụn và gỗ vỗ bay tung tóe bốn phía xung quanh, chất lỏng màu xanh lá bắn vào khắp nơi trong nhà, ngón tay đứt đoạn cùng tứ chi tràn ngập khắp nơi, không khí tràn ngập mùi hôi thối của xác chết mục rữa.
Chỉ có thanh niên trong sân đứng yên không động đậy, kiếm chỉ thẳng trời đất, tư thái uy nghiêm nhìn chúng sinh.
Khi Diệp Linh thở phào nhẹ nhõm trong lòng, từ góc tối sau lưng thanh niên đột nhiên lao ra một con zombie chỉ còn lại nửa đầu, bốn chân nó dùng hết sức, bất chấp tất cả lao về phía Cảnh Hi chỉ cách vài bước, móng vuốt sắc bén hướng thẳng vào tim thanh niên, muốn trực tiếp đánh lén từ sau lưng, một chiêu chí mạng.
Chỉ nghe thấy một tiếng phụt, trong nhà vang lên một tiếng kêu vô cùng nóng vội:
“Cảnh Hi——!”