Chiều gió nhẹ nhàng, một vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời đêm.
Tiếng suối chảy róc rách vang bên tai. Sau một cơn choáng váng ngắn ngủi, Diệp Linh cố gắng mở mắt, đôi mắt đầy ngạc nhiên và hoang mang rơi vào cục đá cách không xa.
Đó là một cục đá lớn đen kịt, ở góc có một con dao găm sắc bén, dưới ánh trăng mờ ảo, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Bên cạnh dao găm là một bát sứ màu xanh và một đoạn dây thừng nhuốm máu ma đầu.
Diệp Linh căng thẳng nuốt nước bọt, lưng tựa chặt vào vách đá phía sau, ánh mắt rơi vào thân hình cậu thanh niên đang hôn mê bất tỉnh trên tấm đá.
thanh niên mặt trắng bệch, mắt nhắm chặt, nằm ngửa không chút phòng bị, ngực phập phồng yếu ớt, tay trái buông thõng, cổ tay có một vết sẹo dài chừng một tấc, máu chảy theo đầu ngón tay thon dài, nhỏ giọt xuống đất.
Hoàn cảnh như vừa xảy ra một cuộc tra tấn.
“Cậu...” Diệp Linh vừa định mở miệng, mùi máu tanh trong không khí khiến dạ dày cậu đảo lộn, cảm giác buồn nôn sinh lý làm cậu hơi loạng choạng, vịn tường nôn khan vài tiếng.
Có lẽ do cậu gây ra tiếng động quá lớn, thân thể bất động trên tấm đá đột nhiên run lên, sau vài cơn co giật, chàng thanh niên phát ra một tiếng rên đau đớn, nhíu mày mở mắt, nghiến răng cố gắng ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Diệp Linh, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cậu không chớp.
Diệp Linh không nói lời nào, cậu đứng thẳng người, cúi đầu mặt không biểu cảm nhìn bộ đồ tơ lụa màu đen của mình, rồi lại nhìn bộ áo màu xanh đậm vải đã bạc màu của chàng thanh niên, trong lòng kêu khổ không ngừng.
Ai có thể nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện này là sao không?
Cậu thanh niên kia hơi cúi đầu, tóc rũ xuống che đi đôi mắt đen, nở một nụ cười tự giễu, sau đó thấp giọng lẩm bẩm, “Sư tôn còn muốn cái gì nữa?”
Không giấu cậu, tôi so với cậu còn tò mò hơn.
“Tôi... sư tôn không muốn gì nữa,” Diệp Linh nuốt nước bọt, âm thầm lùi một bước, khó khăn nói, “Cậu hãy tự rời đi trước đi.”
Chỉ thấy chàng thanh niên đột ngột ngẩng đầu nhìn Diệp Linh, như một con thú bị thương đầy cảnh giác và tổn thương; sau một lúc, hắn lại cố gắng đứng dậy, vết thương trên cổ tay mới cầm máu lại rách ra, nhưng hắn dường như không quan tâm, mặt không biểu cảm mà bước về phía Diệp Linh.
Theo từng bước chân của cậu thanh niên, Diệp Linh cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, hai tay nắm chặt phía sau, ngón tay đâm vào lòng bàn tay, buộc mình phải đối mặt với hắn bằng vẻ mặt lạnh lùng và tuyệt tình, như một điều đương nhiên.
“Tuân lệnh, Sương Nguyệt tiên quân,” hắn dừng lại cách vài bước, toàn thân căng cứng, sắc mặt tối tăm không rõ, nhả từng chữ từ kẽ răng, “Sư tôn tốt của ta.”
Nói xong, thấy Diệp Linh vẫn im lặng nhìn hắn, đôi mắt đen của chàng thanh niên tối sầm lại, cúi đầu hành lễ rồi quay người rời đi, bóng lưng trong không gian tối tăm càng thêm cô đơn.
Diệp Linh quay lưng về phía chàng thanh niên, không dám quay đầu lại, lưng cứng đờ, cho đến khi tiếng bước chân nặng nề biến mất một lúc lâu sau đó, mới chân run rẩy vịn tường đứng vững, vừa quan sát xung quanh vừa nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tìm ra manh mối từ môi trường xung quanh và lời nói của cậu thanh niên.
Căn phòng u tối đầy mùi máu tanh, con dao sắc bén, đệ tử bị hành hạ, Sương Nguyệt tiên quân lạnh lùng vô tình... Khoan đã! Đây không phải là cảnh trong cuốn tiểu thuyết tiên hiệp mà cậu vừa đọc tối qua, trong đó nhân vật phản diện có cùng tên với cậu đã hành hạ đệ tử nam chính hay sao?!
Nhân vật chính trong nguyên tác Cảnh Hi là một trong hai đệ tử của Diệp Linh. Trong cuốn tiểu thuyết tiên hiệp điển hình, nam chính phải có xuất thân bi thảm và gặp nhiều khó khăn để trở thành người đứng đầu thiên hạ.
Còn Diệp Linh, là sư tôn phản diện mê đắm tu luyện, tính tình quái gở và lạnh lùng, sau khi mắc phải tâm ma, y không từ thủ đoạn hút máu dị của nam chính, dẫn đến nam chính chịu đựng ba năm đau khổ rồi hắc hóa thành ma, trong đêm xảy ra lễ trưởng thành, đã đâm y một kiếm xuyên tim, chết tại chỗ.
Thoát khỏi sư tôn phản diện, nam chính như mở cờ trong bụng, trước tiên thống nhất ma tộc, sau đó dẫn quân ma đánh khắp nơi, trong vài năm ngắn ngủi trở thành người đứng đầu duy nhất của bốn biển tám hướng – nhưng những mô tả về thành công sau đó này rất sơ sài, cả cuốn sách chín phần là mô tả nam chính làm sao từ việc bị sư tôn phản diện kìm hãm đến cuối cùng lật ngược tình thế.
Cảnh vừa rồi chắc là một lần Diệp Linh lấy máu nam chính, việc cần làm ngay là xác định cậu còn bao lâu trước khi chết theo cốt truyện.
Diệp Linh nhanh chóng đứng dậy, bước nhanh theo hướng cậu thanh niên đã rời đi, bên tai càng nghe rõ tiếng suối chảy róc rách. Chỉ chưa đầy trăm bước, cậu đã thấy một màn nước nước lớn, che kín hoàn toàn thế giới bên ngoài.
Đừng xối ướt tôi, đừng xối ướt tôi, đừng xối ướt tôi... Thầm niệm trong lòng, xung quanh Diệp Linh hiện ra một màn chắn trong suốt màu xanh nhạt, cậu nín thở, nhắm chặt mắt nhảy qua màn nước, hạ cánh an toàn trên bãi cỏ mềm ngoài Thủy Liêm Động.
Màn che chắn như có cảm ứng với cậu, đôi chân cậu vừa chạm đất, nó lập tức hóa thành những hạt sáng nhỏ li ti, bay lượn trong không trung rồi biến mất.
Ánh trăng yên tĩnh như nước, gió đêm mang theo chút hơi lạnh, Diệp Linh kéo chặt áo dài, ôm lấy cánh tay, ngắm nhìn lùm trúc được chăm sóc kỹ càng và con đường lát đá xanh uốn lượn quanh co dưới chân, mùi trúc nhè nhẹ trong không khí khiến cơ thể căng thẳng của cậu hơi thư giãn.
Trong nguyên tác từng miêu tả chi tiết về nơi ở của nguyên thân, Sương Nguyệt tiên tôn sống cô độc ở một căn viện nhỏ trên đỉnh núi quanh năm, vì thích trúc nên đã ra lệnh cho người trồng đầy trúc khắp núi, lùm trúc gần động nước còn do y tự tay chăm sóc, từng cây xanh tươi thẳng tắp, tựa như một cảnh thần tiên.
Với hương trúc thoang thoảng, Diệp Linh men theo con đường đá xanh quanh co, tới trước một căn nhà nhỏ tao nhã giản dị. Nhà tuy không lớn nhưng không khó nhận ra được làm từ vật liệu tốt. Đẩy cửa bước vào phòng chính trống không, rồi lại qua hành lang tới phòng ngủ, nhìn những đồ đạc bày trí tao nhã trong phòng, Diệp Linh không khỏi cảm thán trong lòng.
Những thứ trong nhà không có gì không hợp với sở thích của cậu, thậm chí cứ như cậu tự mình sắp xếp thiết kế vậy.
Quay người ngồi xuống bên bàn gỗ cạnh giường, Diệp Linh nhìn gương đồng phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt, đôi mày hơi nhíu lại.
Đôi mày sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng nhạt nhòa… khuôn mặt này cậu quá quen thuộc, nhưng sự tái nhợt quá mức cùng cảm giác suy sụp và bệnh tật lại khiến cậu thấy xa lạ.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, với tư cách là đại tông trẻ tuổi nhất của Huyền Thanh Tông, nguyên thân với thiên phú dị bẩm cũng từng là con cưng của trời được người người mê đắm, nhưng đáng tiếc số phận trêu ngươi, sau khi mắc tâm ma thì không thể đột phá, dù dùng phương pháp tà đạo như hút máu người khác cũng khó tiến bộ, cuối cùng còn rơi vào kết cục bi thảm bị kiếm xuyên tim.
Diệp Linh chậm rãi bước tới bên bàn gỗ lê trong góc, trên mặt bàn khắc hoa văn tinh tế đầy những bình sứ nhỏ và dụng cụ chế thuốc, dưới chân bàn còn có một cối xay thuốc bằng sắt cao nửa người và một cái nồi đất. Dùng ngón tay xoa nhẹ lòng cối, còn có thể lấy lên chút bột đen mịn, ngửi thấy rất có vẻ đắng.
Đây chắc là những thứ nguyên thân dùng để chế thuốc kiềm chế bệnh tim của mình.
Chưa kịp cảm thán thêm, một cơn đau tim mạnh mẽ đột ngột ập tới, cảm giác nghẹt thở như chết đuối kèm theo cơn đau dữ dội cuốn tới, đau tới mức cậu không kiểm soát được cơ thể mà co quắp lại, chân mềm nhũn mà suýt ngã, đành dùng đầu ngón tay phải bám chặt mép bàn, tay trái nắm thành quyền đặt hờ trước môi, ho dữ dội.
Tầm nhìn mờ mịt, tiếng ong ong bên tai như nện vào cơ thể yếu ớt, không khí xung quanh như bị rút đi càng lúc càng thưa thớt, cảm giác bỏng rát ở ngực không thể chịu nổi.
Diệp Linh gắng sức lắc đầu, lảo đảo quay người, cố ép mình nhìn các bình thuốc trên bàn, mở nắp từng cái ngửi mùi, cuối cùng cắn răng, chọn lấy một viên thuốc có vẻ đáng tin nhất nuốt xuống.
Không biết bao lâu sau, tiếng ho ngừng lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn Diệp Linh không chịu nổi mà ngã xuống đất, ôm ngực thở hổn hển, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Xem ra không uống nhầm thuốc.
Nhìn vết máu đỏ tươi trong lòng bàn tay, Diệp Linh cười khổ, yếu ớt lắc đầu, nghĩ thầm nguyên thân dù không bị nam chính gϊếŧ thì với bệnh tim này cũng chẳng sống nổi vài năm nữa.
Tay áo màu đen dính đầy vết máu, Diệp Linh mệt mỏi thay một bộ y phục khác rồi nằm lên chiếc giường mềm mại, định tính toán lại kỹ càng, nhưng đầu vừa chạm gối đã lập tức ngủ thϊếp đi.
Giấc ngủ này không yên ổn, trong mơ có người luôn gọi tên Diệp Linh, lúc có lúc không, ngắt quãng chỉ nghe rõ một chữ "cứu".
Diệp Linh trong mơ có chút bực bội, nhíu mày vô thức hỏi, "…Ai?"
"…Là ta."
Một giọng nam dịu dàng rõ ràng vang lên bên tai, người Diệp Linh run lên, giật mình mở mắt ngồi bật dậy, cảnh giác nhìn quanh phòng.
Không có ai, một lúc sau ngoài cửa mới vang lên tiếng gõ cửa, rồi lại là giọng nói khiêm tốn lễ phép kia, "Sư tôn, là ta, Dư Liên."
Dư Liên, từ nhỏ đã theo nguyên thân, là đệ tử khác của y.
"…Là Dư Liên à," Diệp Linh xoa thái dương tỉnh táo lại, vừa chỉnh y phục vừa nói, "Vào đi."
Một lát sau cửa mở, một thanh niên khoảng hơn hai mươi bước vào, đầu tiên cung kính hành lễ với Diệp Linh rồi mới đứng dậy, dịu dàng nói, "Sư tôn đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ? Có cần đệ tử giúp người chải tóc không?"
"Được," Diệp Linh thản nhiên đáp, xuống giường khoác áo rồi ngồi trước bàn, qua gương đồng nhìn thanh niên ôn hòa nho nhã cầm lấy một chiếc lược gỗ đào, cúi đầu tỉ mỉ chải tóc cho cậu.
Về đệ tử này, Diệp Linh chỉ có ấn tượng là "đối xử ôn hòa", trong nguyên tác, hắn kính trọng trưởng bối, yêu thương sư đệ, khi nam chính Cảnh Hi diệt môn Huyền Thanh Tông, hắn là một trong số ít người sống sót.
"Dư Liên," nhẹ nhàng gọi tên thanh niên, Diệp Linh do dự mãi, cuối cùng vẫn thử hỏi, "Lễ trưởng thành của Cảnh Hi sắp tới nhỉ?"
"Đúng vậy," thanh niên gật đầu, tập trung vào mái tóc của Diệp Linh, không chút nghi ngờ, chẳng nghĩ gì liền đáp, "Còn một tháng nữa là đến lễ trưởng thành hai mươi tuổi của sư đệ rồi."
Diệp Linh nghe vậy, thân thể cứng đờ.