-Sư tôn, đừng chạy, sư tôn!
Phong Vô Nhiên lo lắng vừa chạy vừa kêu vừa đuổi theo sư tôn hắn. Rõ ràng lúc nãy còn ngoan ngoãn nghe lời, chớp mắt một cái đã hoạt bát tinh nghịch, may mắn ở đây không có bất kỳ yêu thú nguy hiểm nào, nếu không Quân Tịch Ly đã bị thịt.
Quân Tịch Ly chạy một mạch tới chỗ Bạch Hổ, đâm sầm vào bộ lông mềm mại ấm áp kia, chớp mắt một cái, hai cái.
Quân Tịch Ly sau đó như mở ra cách cửa thế giới mới , vui vẻ nhào nặn bộ lông mềm mại xinh đẹp cao quý ấm áp... của Bạch Hổ, Bạch Hổ muốn giãy giụa, nhưng bị Phong Vô Nhiên liếc một cái liền thức thời không động.
Bạch Hổ :....
"Làm hổ thật khó..... "
-Thật mềm mại ~ Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên? Nhiên Nhiên?
Quân Tịch Ly mềm mại khả ái gọi, nhưng Phong Vô Nhiên đã triệt để chìm nghỉm trong tiếng "Nhiên Nhiên " thân mật kia rồi.
Quân Tịch Ly gọi không thấy người trả lời, vì vậy quay đầu lại nhìn, thấy đồ đệ của mình ngây ngô cười ở một bên. Phong Vô Nhiên đứng rất gần, mà Quân Tịch Ly lại ở trên thân Bạch Hổ, Quân Tịch Ly chớp mắt một cái, sau đó nhào qua.
Cả Bạch Hổ và Phong Vô Nhiên đều không lường được bước đi này của Quân Tịch Ly, cho nên Quân Tịch Ly.... ngã.
Đè trên Phong Vô Nhiên.
Phong Vô Nhiên đơ người.
Quân Tịch Ly ngây thơ.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như chạm nhau, hơi thở hòa quyện, ánh mắt Phong Vô Nhiên mơ hồ, ánh mắt Quân Tịch Ly ủy khuất. Ngã xuống có chút đau mà.
Sau đó Quân Tịch Ly cúi xuống, hôn môi Phong Vô Nhiên, không đơn thuần chỉ là liếʍ một cái, sau đó chẹp chẹp môi, phũ phàng một câu.
-Không ngọt.
Phong Vô Nhiên:....
"Sư tôn vừa mới hôn hắn? Sư tôn vừa mới hôn hắn? Sư tôn vừa mới hôn hắn?.. .. (lặp lại n lần) "
Sau đó Quân Tịch Ly hơi ủy khuất đứng dậy, hồn nhiên không biết hành động của mình khiến ai đó lại rơi vào tình trạng chết máy.
Quân Tịch Ly cũng không biết tại sao mình lại muốn chạm môi Phong Vô Nhiên, chỉ là lúc đó tự nhiên nảy ra ý nghĩ, có phải đôi môi kia ngọt ngào như đào không? Thế là Quân Tịch Ly cúi xuống nếm thử, kết quả.
Mềm như bông.
Nhạt như nước.
Bạch Hổ :.....
"Ta muốn đi tìm bạn lữ, đừng ai cản ta! "
.....
Phong Vô Nhiên chuyên chú mà nướng thỏ,lâu lâu lại phân tâm nhìn sư tôn hắn, bây giờ chỗ của bọn họ cách núi lửa đã một khoảng, không nóng nực nên tình trạng của sư tôn tốt hơn rồi.
Linh khí trong bí cảnh nồng đậm tới mức có thể tạo ra sương mù, nhưng cố tình bọn họ lại không thể hấp thu, có lẽ thứ may mắn nhất là bí cảnh không có một chút nguy hiểm, nếu không có lẽ bọn họ đã chết từ sáng sớm rồi.
Quân Tịch Ly ở xa xa hai tay bưng má, hứng thú bừng bừng nhìn thịt thỏ đang được nướng. Dưới chân là rất nhiều hoa quả được bọc trong lá.
"Thật thơm "
Phong Vô Nhiên nướng thịt có cho thêm một ít hoa quả và rau thơm, vì vậy Quân Tịch Ly phi thường chờ mong món ăn đậm mùi hoa quả này.
-Sư tôn, xong rồi. Người lại đây ăn đi.
Sau khi đã cắt thịt thành từng miếng vừa miệng, Phong Vô Nhiên cung kính nói với Quân Tịch Ly.
Quân Tịch Ly vui vẻ ăn thịt nướng, Phong Vô Nhiên vui vẻ nhìn Quân Tịch Ly ăn thịt nướng.
-Sư tôn... tại sao người phải đeo mặt nạ?
-Ưʍ.... bởi vì sư tôn của ngươi... rất xấu nha~ ta sợ gương mặt sẽ hù dọa người ta!
Quân Tịch Ly mở miệng trêu đùa, nói xong còn nháy mắt một cái.
.....
-Chệt tiệt, đây là nơi khỉ gió nào chứ?!
Lạc An Du tức giận chửi bới, vừa chửi vừa cố gắng rửa sạch lớp bùn tanh hôi trên cơ thể.
Vừa đi qua cánh cửa hắn liền bị truyền tống thẳng đến một bùn lầy , bên trong còn có một con cá sấu mới chết chứ ?! Giằng co hơn nửa ngày, xử lý xong con cá sấu thì toàn thân hắn cũng đã bẩn hề hề, lại tìm nửa ngày, mới tìm thấy dòng suối nhỏ coi như sạch sẽ để tắm rửa, đúng là xui xẻo chết hắn mà!
Lạc An Du một chút cũng không vui vẻ mà đi xiên chết một con chim rừng, vặt lông đem nướng.
Bỗng một cánh tay đem thịt chim nướng trên tay hắn đi, Lạc An Du giật mình quay lại, môi đỏ đυ.ng vào môi ai đó , hắn trừng lớn mắt, trong đầu lại triệt để trống rỗng.
Tử Tranh lấy chim nướng trên tay hắn, làm nụ hôn sâu thêm.
Cuối cùng Lạc An Du cũng phản ứng, một chân đá bay Tử Tranh, tiếc là Yêu Vương đại nhân không dính chưởng, nhẹ nhàng tránh thoát.
-Hồ ly thối ! Ngươi! Ngươi...
Lạc An Du ngươi ngươi nửa ngày không nói nên câu , bàn tay chỉ Tử Tranh đã phát run.
-Sao ngươi lại có thể vào đây chứ?!
Lạc An Du vừa tức giận vừa xấu hổ kêu.
-Sao vi phu không thể vào?
-Ngươi .... ngươi, hồ ly thối ! Rõ ràng bí cảnh hạn chế tuổi! Còn nữa, ngươi có bệnh à?!
-Đúng vậy, đệ chính là thuốc chữa.
-Mẹ nó! Thu lại cái bộ mặt hồ ly ghê tởm của ngươi đi, nói, rốt cuộc tại sao ngươi vào đây được?!
-À , chút thuật pháp nhỏ.
Tử Tranh không để tâm nói, sau đó ngồi lại gần Lạc An Du, tiếp tục nướng chim.
-Ngươi ! Tránh ra!
-Vương Phi, nàng bảo bổn Vương tránh đi đâu? Hửm?
-Ai.... ai là Vương ..... Phi... Phi của ngươi chứ?!
Lạc An Du xù lông, tức giận quát.
Tử Tranh ghé qua, mê hoặc nói.
-Đệ đó.....
Lạc An Du ngất ngây trong tiếng nói mê hoặc của Tử Tranh.