- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Sư Tôn, Người Về Rồi...
- Chương 33: (h)
Sư Tôn, Người Về Rồi...
Chương 33: (h)
Lan Linh Hoa : Chương này có H, ai dị ứng lướt qua nhé. 😊
***
-Ưm…
Lạc An Du nhẹ ngâm. Thân thể hắn thật sự rất nóng, nóng đến muốn mạng. Lạc An Du mơ màng ôm chặt khối băng mát mẻ bên trên người.
Mà khối băng hắn đang ôm lại gặp vấn đề khi cởϊ qυầи áo, thế là Yêu Vương quyết định.
“Xẹt”
Tiếng vải bị xé rách vang lên.
-Ư… thật nóng…
Đôi môi bị Tử Tranh khóa lại, ngăn chặn lời nói tiếp theo của hắn, đầu lưỡi vươn ra chơi đùa cùng lưỡi của Lạc An Du, Tử Tranh có chút say mê hương vị ngọt ngào trong miệng Lạc An Du. Bàn tay cũng không rảnh rỗi mà mơn trớn khắp thân thể ai đó, cảm nhận sự run rẩy nho nhỏ, cảm nhận độ ấm đang tăng dần…
Lạc An Du có chút vặn vẹo thân thể muốn tránh đi bàn tay của "người " nào đó, nhưng thân thể hắn mềm nhũn, cái tránh né này của hắn càng giống như đang mời gọi.
Tà mị liếʍ đi nước bọt bên môi, Tử Tranh nhìn thân thể vì bị kí©ɧ ɖụ© mà ửng hồng dưới thân, ửng hồng hệt một con tôm bị luộc chín, thật ngon miệng.
-An Du…
-Ừ…
Lạc An Du vô thức trả lời, tiếng trả lời như rêи ɾỉ làm Tử Tranh có chút không chịu nổi. Được Lạc An Du cứu, Tử Tranh cũng chẳng muốn báo đáp cái ơn cứu mạng này, nhưng khi phát hiện xung quanh có một đàn Hấp Huyết Biên Biếc tỏa sát khí, không hiểu sao Tử Tranh lại quay lại, đồng thời dùng uy áp của Yêu Vương làm tốc độ bọn chúng giảm xuống, vốn nghĩ khi Lạc An Du giải quyết xong đám Hấp Huyết Biên Biếc đó thì y cũng coi như là trả được ơn, cuối cùng hắn lại không có vứt bỏ người kia, mà lựa chọn ở lại.
Tử Tranh lúc đầu không hiểu, nhưng có lẽ bây giờ hắn hiểu rồi.
Tử Tranh kề sát Lạc An Du, ngậm lấy vành tai trắng hồng đáng yêu đổi lại là những tiếng rêи ɾỉ có chút ẩn nhẫn của ai đó. Hắn cười, một nụ cười mang theo sự câu dẫn dụ hoặc tận xương.
Đặt dấu hôn xuống theo dọc cổ người kia, **** *** xương quai xanh tinh xảo, nhẹ nhàng liếʍ cắn, chơi đùa hai hạt đậu trước ngực.
-Ư… a… đừng… đừng… ngừng lại… a.
-Hửm? Là ngừng lại hay là… đừng ngừng ~hử?
Hồ ly có giọng nói ma mị quyến rũ đến có thể khiến người ta mê mẩn, mà tận trong xương cốt của Lạc An Du lại có chút… âm khống. Giọng nói quyết rũ này thật sự khiến cho Lạc An Du muốn đầu hàng, theo bản năng, Lạc An Du lặp lại câu cuối trong mơ hồ.
-Đừng… đừng ngừng… ưm… đừng ngừng…
Tiếng rêи ɾỉ như mời gọi, Tử Tranh nhẹ nhàng dùng một ngón tay đi vào hậu huyệt mềm mịn của ai đó.
-A… đau…
Tiếng nức nở vang lên trong màn đêm thanh tĩnh đặc biệt rõ ràng, Tử Tranh nhẹ nhàng thêm ngón tay, giọng điệu dụ dỗ đặc biệt mê hồn.
-Đau?.. Nhưng mà Du Du… vẫn chưa được đâu~.
-Ư… cái… cái gì… chưa được… .
Mơ hồ, Lạc An Du dường như nghe thấy mình hỏi như vậy. Nhưng đáp lại hắn là một điệu cười khiến lỗ tai hắn muốn mang thai.
"Dễ… dễ nghe quá… "
-Aaaaa… đau… đau quá…
-Không đau… lát nữa sẽ không đau nữa~
Tử Tranh đẩy nhẹ thắt lưng, một tay giữ chặt eo, một tay nắn bóp bờ mông căng mịn mềm mại của ai đó. Đôi môi thì khóa chặt đôi môi bị hôn đến hóa đỏ kia, nhẹ cắn.
Liếʍ đi vết máu khiến thú tính của hắn có chút rục rịch, nhẹ nhàng liếʍ đi sợi chỉ bạc ái muội bên môi.
Lạc An Du chìm đắm trong tiếng nói hút hồn đó, dường như cảm thấy có gì đó cọ đi cọ lại, cắn đi cắn lại trên toàn thân, nhưng mà hắn không có sức để động đậy, không có sức phản kháng, với lại… chuyển động kia làm hắn rất… thoải mái…
-Ưm… thật … thật thoải mái… đừng ngừng…
Như bị mê hoặc, Tử Tranh chuyển động eo nhanh hơn. Phân thân được bao bọc bởi nơi ấm áp mềm mại, thoải mái đến Tử Tranh có chút muốn gầm lên.
Nơi đó của Lạc An Du dù đã được hắn dùng ngón tay khai phá, nhưng mà vì lần đầu được dị vật to lớn xâm nhập, nó vẫn có chút không thích ứng, bên trong chặt giống như muốn đẩy phân thân y ra, lại phẳng phất cố gắng giữ lấy không cho ra.
Bên trong mềm mại, lại ẩm ướt. Tiếng nước vang lên theo mỗi lần hắn đi vào và đi ra, tiếng nước, tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ, tiếng va chạm, tất cả cùng tấu lên một khúc nhạc… da^ʍ mỹ.
Một đêm này, tiếng rêи ɾỉ chưa từng ngưng nghỉ.
…
-Huynh chắc chắn máu của con dơi kia có tác dụng chứ?
-Hừ! Dám nghi ngờ ta?!
-Ta không có ý đó, nhưng mà, dù sao tên chết tiệt kia cũng là đơn linh căn hệ lôi a.
-Không cần nghi ngờ. Máu đó chính xác là của Hấp Huyết Biên Biếc Vương, hơn nữa ta đã động ít tay chân lên máu, cho dù nó có là máu Hấp Huyết Biên Biếc bình thường thì cũng có thể khiến cả đàn Hấp Huyết Biên Biếc lâm vào điên cuồng.
-Tên nhóc con đó, sống không nổi đâu!
-Mong là vậy.
-Hừ! Ai bảo hắn ta dám đắc tội với…
Biết mình lỡ miệng, người đó vội im lặng.
***
Đây là lần đầu mình viết H, gom góp tất cả từ ngữ có thể nhưng vẫn chưa đủ 1k chữ, vì vậy xuống đây viết nhảm nè.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Sư Tôn, Người Về Rồi...
- Chương 33: (h)