Đến Từ Minh thành trì hoãn khá lâu để tìm hiểu tin tức về Liên Vân tông, đến ngày Liên Vân tông tuyển chọn đệ tử thì Quân Tịch Ly cũng xuất phát đến Liên Vân sơn.
Liên Vân tông nằm trên Liên Vân sơn, không hổ danh Liên Vân , mây trắng lượn lờ che đi đỉnh núi, mây trắng này cũng không phải là hơi nước ngưng tụ, mà là một trận pháp trấn sơn.
Đi theo con đường vào núi khoảng nửa tiếng thì đến một cái cổng bằng bạch ngọc trắng muốt, hai bên là hai con thanh long bằng ngọc màu lục, trong miệng ngậm long châu màu lam.
Bạch ngọc trên Đại Lục Khương Thác khá hiếm và quý vì nó có thể tụ linh khí trời đất.Nhưng thứ khá quý hiếm của Đại Lục bây giờ lại được làm thành cổng.
Trên cổng là 3 chữ Liên Vân Tông như rồng bay phượng múa, uy áp tỏa ra từ những con chữ làm bất kỳ ai đều không dám khinh nhờn.
Nhưng mà, cổng lại không có người canh giữ.
Nhìn ra tầng kết giới trong suốt và gần vài chục trận pháp bảo vệ, mê trận, huyễn trận,.... thậm chí là sát trận, Quân Tịch Ly cũng không lỗ mãng mà bước qua.
Vì tới quá sớm ( 5 giờ sáng) , ngoài Quân Tịch Ly ra thì chẳng có ai nữa.
Cảm nhận được linh khí dồi dào gấp đôi bên ngoài, Quân Tịch Ly đơn giản bài một ít trận pháp ẩn thân và kết giới phòng hộ, liền nhảy lên một chạc cây cổ thụ khoanh chân ngồi xuống tu luyện.
-Hehehe, ta là người đến sớm nhất a.
Lạc An Du vui vẻ ngâm một khúc hát dân gian không biết tên, đôi chân thoăn thoắt chạy trên đường núi, vẻ mặt cà lơ phất lại có chút kiêu ngạo, phơ quơ quơ quạt ngọc trong tay , đôi mắt híp lại.
-Ồ, Liên Vân tông không có người giữ cổng à.
Nghi hoặc nhìn trước cổng trống huơ trống hoác, Lạc An Du hiếu kỳ đi xung quanh, nhưng mà hắn lỡ chân chạm vào kết giới, bị bắn ngược ra.
-Ui da, đau quá . Thì ra là có kết giới.
(Linh Lan Hoa : Liếc mắt xem thường)
Xoa xoa chiếc mông đau đớn, Lạc An Du cáu kỉnh ngồi dậy, nhìn chằm chằm kết giới như có thâm cừu đại hận.
-Hừ.
Hừ lạnh một cái, xoa xoa chiếc càm bóng mượt, vẻ mặt chuyển sang suy tư.Thật lâu sau mới nói một lời.
-Không nhìn ra đây là kết giới cấp mấy. Liên Vân tông cũng không rác rưởi như ta nghĩ a.
-Mộc Lăng Phong, ngươi chờ ta với!
Tiếng kêu vang lên sau lưng, Lạc An Du quay lại đã thấy một đứa trẻ (ngươi cũng là đứa trẻ) thanh sam khoảng 6,7 tuổi gì đó vẻ mặt lạnh te trầm ổn bước đến. Rõ ràng là thân hình rất nhỏ nhắn nhưng lại tạo cho người ta áp lực không nói nên lời.
Đàng sau là một đứa trẻ thấp hơn, có lẽ là do đi đường núi mệt mỏi, gương mặt đứa trẻ ửng hồng lên, đáng yêu khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
-Mộc Lăng Phong! Phụ thân ngươi kêu ngươi chăm sóc ta mà!
Có lẽ là muốn đe dọa, nhưng giọng nói mềm mại trẻ con kia lại không một lực sát thương, giống như đang nhẹ nhàng làm nũng kêu ca ca mua kẹo cho ăn vậy.
Người được gọi là Mộc Lăng Phong dừng bước, nhưng cũng không quay đầu.
Người phía sau liền hớn hở chạy qua, tựa như mệt mỏi mà Lạc An Du nhin thấy lúc nãy chỉ là ảo giác.
-Ta biết huynh tốt nhất với ta mà!
Đứa trẻ cười rộ lên, khóe mắt cong cong như cầu vồng, lại trong sáng ấm áp như vầng thái dương.
-Ô, đến rồi!
Bỏ lại người phía sau, vui vẻ chạy về phía cổng của Liên Vân tông, Lạc An Du có chút ác ý thú vị mà không nhắc nhở. Nhưng mà rất nhanh Lạc An Du biết.... không phải ai cũng ngu như mình.
Đứa trẻ đứng trước kết giới mà nhìn ngắm, rồi quay lại kéo tay Mộc Lăng Phong, hoàn toàn coi Lạc An Du thành không khí.
-Huynh coi, hai con thanh long này thật đẹp!
Đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hai con thanh long .
-A!
-Mục Thư Kỳ, không nên nhìn những chữ kia!
Mộc Lăng Phong nhanh chóng đỡ Mục Thư Kỳ từ trên đất dậy.
-Huhu, ai biết những chữ kia lại có uy áp chứ!
Sau sự ầm ĩ của ba đứa trẻ, không lâu sau trên con đường mòn lại có người đi lên, đều là những đứa bé từ 6-8 tuổi cả, ai cũng khả ái đáng yêu, trắng trắng mềm mềm, nhưng lại không ai biết tâm của bọn hạ có đáng yêu không đây?
Thật ra cả ngọn núi Liên Vân này đều có kết giới, như bên dưới chân núi vậy, chỉ có những đứa trẻ có linh căn và tuổi dưới 15 mới lên được, đương nhiên đây là một khảo nghiệm thể chất nho nhỏ.
"Không tự mình lên được Liên Vân tông, cũng không cần phải đi khảo hạnh nữa, Liên Vân tông không cần loại mềm yếu đến bước cũng không thể bước! "
Đây chính là một câu nói của Thái Tổ Liên Vân tông, cũng là tông quy của Liên Vân tông.
Đến khi thời gian đã đến, Quân Tịch Ly vốn đang nhập định cũng mở mắt, nhìn hơn ngàn đứa trẻ đang nhốn nháo khắp nơi, y nhíu mày, y không quá thích không khí náo nhiệt này.
Vẫn ở trên chạc cây, Quân Tịch Ly loại bỏ trận pháp rồi nhảy xuống, tìm một nơi xa nhóm trẻ con ồn ào kia rồi ngồi xuống.
-Ơ, tại sao lại không có người đến?
-Liên Vân tông chẳng phải coi trọng thời gian nhất sao?
-Chết tiệt, đùa tiểu gia ta sao?!
-Liên Vân tông lần này là sao a?
-Không lẽ hôm nay chưa phải ngày khảo hạnh!
-Không thể nào , bổn tiểu thư....
-.....
-Im miệng!
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, mọi người không tự chủ được bị lấn át.
-Là thiếu chủ Mộc gia!
-A, đi bên cạnh hắn chính là thiếu chủ Mục gia sao?
-Thiếu chủ Mục gia? Mục Thư Kỳ?!
-.....
Nhìn người vừa dẹp bỏ ồn ào bởi vậy mà càng ồn ào hơn, Lạc An Du ác ý cười ra tiếng.
***
Linh Lan Hoa : Ngươi cười ác ý nữa ta không cho ngươi gặp chồng của ngươi bây giờ!
Lạc An Du : Ha, Chồng? Bổn thiếu gia ta có mỹ nữ là đủ, chồng? Là cái gì?! Hừ!
Lạc An Du : Nào mỹ nữ, lại bên gia nào~
Tử Tranh *cưng chiều + uy hϊếp + cảnh cáo*: Hửm? Du Du, không nghịch, về nhà thôi.
Lạc An Du *mắt sáng hơn sao*: Ngươi .... ngươi là ai a?! Đẹp quá!
Tử Tranh: *tà mị nâng càm Lạc An Du *Là ai? Hử, Du Du , đệ quên ai ngủ với đệ một đêm kia rồi? Hửm, để ta làm đệ nhớ lại.
Lạc An Du : A! Ngươi thả ta ra!
Linh Lan Hoa : Thân thiện nhắc nhở, đến năm bọn họ 20 tuổi mới có tình tiết này a. Hihi. Tui là một công nhân tuân thủ luật pháp.
Linh Lan Hoa : Mọi người cố chờ thêm 13 năm nữa a.