Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Tôn Nàng Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Thanh Chỉ còn chưa chính thức tu luyện, cho nên cần phải ăn cơm, thân thể của Lục Ly thì không cần, hơn nữa trước khi chết, nàng cũng không phải người thích ăn uống, cho nên sau khi ăn một miếng cũng chỉ ngồi nhìn tiểu nha đầu ăn cơm.

Tiểu nha đầu vừa ăn, vừa len lén nhìn Lục Ly, ngoan ngoãn, đáng yêu.

"Về sau không cần tự mình nấu cơm, trong tông môn có thực đường, đều là do các vị thực tu nấu, mùi vị rất ngon." Lục Ly chờ Vân Thanh Chỉ ăn xong, ôn nhu nói.

"Vâng ạ ~" Vân Thanh Chỉ ngoan ngoãn gật đầu.

"Hôm nay trời cũng muộn rồi, con mới trải qua thí luyện, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ bảo người dẫn con đi làm quen với mọi người trong tông môn." Lục Ly ôn hòa nói.

Vân Thanh Chỉ cười ngọt ngào với Lục Ly: "Đa tạ sư tôn."

Nữ hài xinh đẹp cong mắt, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu, tâm trạng Lục Ly cũng tốt hơn không ít.

"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi."

"Chờ con dọn dẹp xong sẽ đi nghỉ." Vân Thanh Chỉ đã quen tự mình làm những việc này.

Lục Ly giơ tay, thi triển một đạo pháp quyết, bát đũa lập tức sạch sẽ, ngay ngắn trở lại.

"Không cần đâu." Lục Ly ôn nhu nói: "Về sau con không cần phải làm những việc này, chỉ cần chuyên tâm tu luyện là được."

Vân Thanh Chỉ kinh ngạc nhìn Lục Ly: "Sư tôn, người thật lợi hại."

Lục Ly cười khẽ: "Về sau con cũng sẽ làm được."

"Vâng ạ, con nhất định sẽ cố gắng tu luyện."

"Ngoan."

Chờ sau khi Vân Thanh Chỉ trở về phòng, Lục Ly cũng trở về phòng, thuận tay lấy một quyển ngọc giản trên giá sách, nguyên chủ là một người cuồng tu luyện, ngoại trừ chuyện tu luyện ra, những chuyện khác đều không quan tâm, Lục Ly cảm thấy mình cần phải tìm hiểu thêm về thế giới này.

Người tu hành cũng không cần ngủ, ở hiện đại nàng chính là “tu tiên giả”, ngược lại chưa từng nghĩ sẽ có một ngày trở thành hiện thực.

“Nương, đừng, đừng gϊếŧ nương, đừng mà.” Vân Thanh Chỉ từ sau khi Vân gia bị diệt liền thường xuyên mơ thấy tình cảnh đêm đó, tuyết rơi đầy đất, những kẻ áo đen kia gϊếŧ cha mẹ nàng, nương dùng một tia linh lực cuối cùng đưa nàng đi.

Lục Ly vốn đang đắm mình trong biển tri thức, bỗng nghe tiếng khóc, là tiếng khóc của đồ nhi mới thu nhận.

Nàng buông ngọc giản, trong nháy mắt đã đến phòng Vân Thanh Chỉ.

Tiểu nha đầu đang ngủ mơ, khóc đến đáng thương.

Lục Ly lau nước mắt cho nàng, có chút buồn rầu, tình huống này phải làm sao?

“Dỗ dành đi, tiểu cô nương chắc chắn là mơ thấy cha mẹ.” Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Lục Ly cau mày, cuối cùng chỉ thốt ra một câu: “Ngoan, không sao, đều qua rồi.”

Tuy rằng không biết nói gì, nhưng động tác trên tay vẫn rất dịu dàng, nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu lên, vỗ về an ủi.

Vân Thanh Chỉ trong cơn mơ màng, chỉ cảm thấy sau khi bị nương đưa đi, rơi vào dòng sông cuồn cuộn.

Nhưng thứ đón chờ nàng không phải dòng nước lạnh lẽo, mà là một cái ôm ấm áp, thoang hương thơm.

Nỗi bất an và sợ hãi dần tan biến, Lục Ly thấy nàng ngủ lại, bèn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường, đắp chăn rồi đi ra ngoài.

“Ký chủ, lúc này không phải nên để đồ nhi ngươi đột nhiên tỉnh lại, phát hiện sư tôn đang ôm mình, sau đó bồi dưỡng hảo cảm sao?” Hệ thống khó hiểu hỏi.

Lục Ly nhịn không được bèn mắng: “Ngươi có bệnh à?”

“Rõ ràng đứa trẻ bị tổn thương tâm lý rất dễ dàng nương tựa vào một chút ấm áp, ta không thích điều đó.” Theo như mô típ tiểu thuyết, xác suất này rất lớn, Lục Ly không muốn mạo hiểm, vì vậy còn thi triển chút thuật pháp nhỏ để tiểu nha đầu ngủ say hơn.

Bị mắng, 443 cảm thấy rất ấm ức: “Nhưng không làm vậy thì sao khiến Chân Thần tín nhiệm ngươi?”

“Ta chỉ muốn làm một sư tôn bình thường, cảm ơn, sư đồ cũng có thể tin tưởng lẫn nhau.” Lục Ly không nhịn được phản bác, nàng không muốn biến sư tôn thành nghề nghiệp nguy hiểm cao.

Vân Thanh Chỉ tỉnh dậy rất sớm, nàng đã quen dậy sớm mỗi ngày, bởi vì trước kia nếu không dậy sớm sẽ bị lỡ mất việc đồng áng, sẽ bị mắng.

Chờ khi nàng mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong, nhìn thiếu nữ sạch sẽ trong gương, Vân Thanh Chỉ vỗ nhẹ lên mặt, nàng phải đi thỉnh an sư tôn.

Lục Ly vừa mới thu dọn xong, liền thấy một tiểu nha đầu mặc trang phục đệ tử đứng ở cửa phòng.

Nàng chậm rãi đi ra: “Sao vậy?”

“Đồ nhi thỉnh an sư tôn.”

Lục Ly suy nghĩ một chút, hình như có một số môn phái có quy củ thỉnh an sư tôn, nhưng Huyền Nguyệt Tông thì không.

“Không cần, Huyền Nguyệt Tông không có quy củ này.” Lục Ly cúi người đỡ tiểu nha đầu dậy.

Vân Thanh Chỉ có chút lúng túng đứng dậy: “Đa tạ sư tôn.”

Nàng vẫn chưa quen chung sống với người khác, bản tính vốn hướng nội, cộng thêm biến cố gia đình, càng thêm sợ hãi khi tiếp xúc với người khác. Sư tôn nói không cần thỉnh an, nàng nhất thời không biết làm sao.
« Chương TrướcChương Tiếp »