Chương 5

"Đa tạ sư điệt." Vân Thanh Chỉ nghe vậy, cười ngọt ngào.

"Nhưng ta không biết phòng bếp ở đâu." Nói xong, nàng lại lộ vẻ khó xử.

Tên đệ tử thấy nàng đáng yêu như vậy, không khỏi cười theo: "Không sao, chúng ta biết."

Chờ sau khi những đệ tử kia rời đi, Vân Thanh Chỉ tự mình đi dạo một vòng trong phòng bếp, không biết phải nhóm lửa như thế nào, nàng muốn tắm rửa một chút.

Lục Ly sau khi mang Vân Thanh Chỉ về, lại bị sư huynh, sư tỷ gọi đi, lúc quay về thì không thấy tiểu đồ đệ đâu.

Dùng thần thức tìm kiếm một vòng ở Thanh Vận Phong, rốt cuộc cũng tìm thấy Vân Thanh Chỉ ở trong phòng bếp.

"Thanh Chỉ, con đói bụng sao?"

Lục Ly đột nhiên xuất hiện sau lưng Vân Thanh Chỉ, Vân Thanh Chỉ lập tức xoay người, trên mặt có chút đỏ ửng vì ngượng ngùng.

"Sư tôn, con muốn tắm rửa, nhưng không biết lấy nước ở đâu."

Nghe vậy, Lục Ly liền hiểu ra, nàng biết Tịnh Thân Quyết, nhưng tiểu đồ đệ này thì không.

"Đi theo ta." Lục Ly dẫn Vân Thanh Chỉ đến suối nước nóng phía sau điện.

"Con có thể tắm rửa ở đây, trong ôn tuyền này linh khí rất dồi dào, rất có ích cho thân thể." Lục Ly ôn hòa nói.

"Đa tạ sư tôn." Vân Thanh Chỉ ngoan ngoãn nói.

"Ừm, hôm nay tắm rửa xong thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai ta sẽ bảo người dẫn con đi làm quen với mọi người trong tông môn."

"Vâng."

Ngày thường Lục Ly cũng không có sở thích gì, ở thế giới này cũng không thể xem tiểu tNgày thường Lục Ly cũng không có sở thích gì, ở thế giới này cũng không thể xem tiểu thuyết, chơi game, may mắn là ở Thanh Vận Phong này cũng có không ít sách.

Tùy ý rút một quyển, là một quyển sách về trận pháp, xem nhiều một chút cũng không có hại.

"Ký chủ, sao người không bồi dưỡng tình cảm với đồ đệ của mình?" 443 lại đột nhiên xuất hiện.

Lục Ly cười khẩy một tiếng: "Nuôi dưỡng đồ đệ cũng cần phải có khoảng cách, nếu không sẽ giống như những vị sư tôn trong truyện kia, cuối cùng bị đồ đệ ăn sạch sẽ, ta không muốn yêu đương, cũng không muốn để đồ đệ thương tâm, chi bằng từ lúc bắt đầu nên tránh đi."

443 nghe xong lời của nàng, không có cảm giác gì khác, chỉ là cảm thấy ký chủ vẫn muốn chết.

"Vậy thì ký chủ thật là lợi hại."

Lục Ly không để ý đến nó.

Lúc chạng vạng, Lục Ly ngửi thấy mùi thức ăn.

Đặt quyển sách xuống, nhìn sang thì thấy tiểu đồ đệ tự mình làm cơm tối, một món mặn, một món canh, nhìn qua cũng không tệ lắm.

Vân Thanh Chỉ sau khi được nhận nuôi, không thể không tự mình học rất nhiều kỹ năng, ví dụ như nấu cơm, nếu không nấu cơm, cả nhà người ta không có cơm ăn, nàng sẽ bị đánh.

Hôm nay nàng còn chưa ăn gì, cho nên cũng có chút đói bụng, sau khi nấu cơm xong lại do dự không biết có nên gọi sư tôn cùng ăn hay không.

Nhưng nàng lại sợ sư tôn không vui, dù sao nàng cũng biết chút ít về tu tiên giới, người có tu vi cao như sư tôn, cơ bản đều đã tích cốc, không cần ăn cơm.

Nhưng Vân Thanh Chỉ lại cảm thấy một mình mình ăn cơm rất bất lịch sự.

Lúc này nhìn thấy Lục Ly đi ra, hai mắt Vân Thanh Chỉ sáng lên: "Sư tôn ~ "

Lục Ly nhìn tiểu đồ đệ mặc trang phục đệ tử Huyền Nguyệt Tông, y phục của đệ tử Huyền Nguyệt Tông lấy màu đen làm chủ đạo, phối thêm một chút màu đỏ, ý là muốn các đệ tử có thể tĩnh tâm tu luyện.

Mái tóc đen xõa xuống vai, còn hơi ẩm ướt.

Lục Ly xoa đầu nàng, mái tóc lập tức khô ráo, thậm chí còn trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Trên ngón tay xuất hiện thêm một sợi dây cột tóc màu đen, Lục Ly tùy ý buộc tóc cho nàng, thắt thành một cái nơ con bướm.

Vân Thanh Chỉ sau khi Lục Ly buông tay, cung kính nói: "Đa tạ sư tôn."

Lục Ly nhìn thức ăn trên bàn: "Ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi."

"Sư tôn, người ăn cùng con được không?" Đôi mắt đen láy nhìn Lục Ly đầy mong đợi.

"Sư tôn không cần ăn." Lục Ly ôn hòa nói.

"Con biết rồi." Trong mắt Vân Thanh Chỉ hiện lên một tia thất vọng.

Hài tử mười tuổi, cũng không biết che giấu tâm tình của mình, Lục Ly thấy vậy, trong lòng mềm nhũn: "Sư tôn ăn cùng con."

"Được ~" Tiểu nha đầu lập tức vui vẻ ra mặt.

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Lục Ly liền biết mùi vị hẳn là không tệ.

Một hài tử mười tuổi, đã biết làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn là do hoàn cảnh bắt buộc.

Nghĩ đến đây, Lục Ly lại mềm lòng.

"Có thể cho ta nếm thử một miếng không?" Lục Ly ôn nhu hỏi tiểu nha đầu đang len lén nhìn mình.

"Vâng!" Vân Thanh Chỉ có chút hưng phấn gắp một miếng thịt cho Lục Ly.

Nhưng sau khi gắp xong mới phát hiện là dùng đũa của mình, nàng lúng túng muốn rút lại: "Xin lỗi sư tôn, con nhất thời..."

"Không sao." Lục Ly cúi đầu, ăn miếng thịt kia.

Mùi vị cũng không tệ.

"Ngon lắm." Lục Ly khen.

Hai má Vân Thanh Chỉ ửng đỏ: "Cảm ơn sư tôn."

443 đột nhiên xuất hiện: "Không phải nói là muốn giữ khoảng cách sao?"

"Hài tử ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, thật sự không nhịn được."

Cuối cùng 443 cũng phát hiện ra một điều, ký chủ thích những thứ đáng yêu.

"Không, ta thích yên tĩnh." Lục Ly lập tức cắt ngang 443, tránh cho nó lải nhải.

Hệ thống này cái gì cũng tốt, chỉ là quá lắm lời.

**