Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Tôn Nàng Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đừng trách nàng lại nghĩ tới sư tôn ở một số nơi chính là một nghề nghiệp nguy hiểm cao.

443 vui vẻ tìm kí chủ nói chuyện, giọng loli đáng yêu trong đầu Lục Ly vang lên: "Túc chủ, người nghĩ nhiều rồi, tiểu đồ nhi vẫn là một đứa nhỏ, lại trải qua nhiều biến cố như vậy, có một sư tôn đối tốt với nàng tự nhiên sẽ thân cận, tiểu hài tử không phải đều như vậy sao, khi còn bé ngươi chưa từng hôn mẹ ngươi sao?"

“Không có, mẫu thân ta mất sớm, năm tuổi đã qua đời rồi, chuyện trước năm tuổi cũng không nhớ được nhiều như vậy.”

Nghe Lục Ly thản nhiên đáp lại, 443 ảo não vì chính mình lại nói sai.

“Ký chủ, xin lỗi.” 443 tự trách, xin lỗi Lục Ly.

Lục Ly lại cảm thấy không có gì, đều đã qua lâu như vậy rồi.

“Không có việc gì, ngươi chắc chắn tiểu đồ nhi như vậy là không có việc gì chứ?” Đừng trách Lục Ly không hiểu, bản thân nàng cũng không phải người lớn lên trong hoàn cảnh bình thường.

“Không sao, ký chủ ngươi cứ thả lỏng đi.” 443 bất đắc dĩ nói.

Vân Thanh Chỉ thấy sư tôn bị nàng hôn sau đó không nói gì nữa, cho rằng sư tôn tức giận, có chút thấp thỏm gọi một tiếng “Sư tôn”.

Lục Ly bị nàng gọi, hoàn hồn trở lại, nhẹ giọng đáp lại.

“Hôm nay là sinh thần của ngươi, náo nhiệt một chút mới tốt.” Lục Ly lại bổ sung một câu.

Lần này đến lượt Vân Thanh Chỉ ngây ngẩn cả người: “Sư tôn, sao người biết?”

Lục Ly nhìn ánh mắt kinh ngạc của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực: “Ta tính ra, sao đồ nhi không tự mình nói với sư tôn?”

Nghĩ như vậy, Lục Ly lại lo lắng có phải hay không nàng có điểm nào khiến tiểu đồ nhi cảm thấy vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm nàng.

Hốc mắt Vân Thanh Chỉ nóng lên, nắm chặt lấy vạt áo của Lục Ly: “Đồ nhi sợ phiền phức đến người.”

Lục Ly vỗ vỗ lưng nàng: “Sao lại như vậy?”

“Cảm ơn sư tôn.” Vân Thanh Chỉ nghẹn ngào nói lời cảm tạ với Lục Ly.

Nghe ra giọng nói của đồ nhi có chút không đúng, Lục Ly nhẹ nhàng đỡ bả vai của nàng, một tay lau nước mắt cho nàng: “Khóc cái gì, sư tôn đã nói rồi, nơi này là nhà của ngươi, đồ nhi xem ta như mẫu thân cũng được.”

Vân Thanh Chỉ đỏ mắt lắc đầu: “Không cần~”

“Vì sao?” Lục Ly khẽ cười hỏi nàng.

“Sư tôn chính là sư tôn, không giống mẫu thân.” Vân Thanh Chỉ cố chấp nói.

Lục Ly cười cười, cũng không nói thêm gì nữa, thuận theo nàng: “Được rồi, đừng khóc nữa.”

Vừa mới lau khô nước mắt cho Vân Thanh Chỉ, bên ngoài kết giới của Thanh Vận Phong đã có thêm ba người.

Lục Ly cảm ứng được có người đến, khẽ vuốt xuôi mũi Vân Thanh Chỉ: “Đừng khóc nữa, bằng hữu của ngươi tới rồi, quay đầu lại để bọn họ thấy ngươi khóc nhè, còn tưởng là ta trách phạt ngươi.”

Vân Thanh Chỉ ngượng ngùng rời khỏi vòng tay của nàng: “Sư tôn mới sẽ không trách phạt đồ nhi.”

Lục Ly đặt một cái lò lên bàn đá, châm lửa, cho nguyên liệu lẩu vào: “Cũng chưa chắc, nếu ngươi làm sai, ta cũng sẽ trách phạt.”

“Đồ nhi biết rồi.”

“Ừm, đi đón bằng hữu của ngươi đi.”

Ba người ở bên ngoài kết giới, từ xa nhìn thấy Vân Thanh Chỉ đi tới, kết giới trước mặt bọn họ liền mở ra, ba người giống như đang thi xem ai có thể nhanh hơn đến bên cạnh Vân Thanh Chỉ vậy.

Cả ba cùng lúc vận khí chạy vào, cuối cùng vẫn là Chúc Cầm ỷ vào tu vi cao hơn một chút, là người đầu tiên tiếp cận Vân Thanh Chỉ.

Nàng ta vốn định cho Vân Thanh Chỉ một cái ôm thật chặt, kết quả Vân Thanh Chỉ lại né tránh, khiến nàng ta suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

“Tiểu sư muội, muội lại không cho ta ôm!” Chúc Cầm bất mãn lầm bầm.

Tả Linh cười nhạo nàng ta: “Tiểu sư thúc là người ngươi nói ôm là có thể ôm sao?”

Chúc Cầm trừng mắt nhìn nàng ta: “Tôn trọng một chút! Gọi sư thúc, nhanh lên!”

“Không gọi!” Tả Linh lại cãi nhau với nàng ta.

Thấy hai người cãi nhau, Liễu Phàm nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Vân Thanh Chỉ: “Tiểu sư thúc, hôm nay chúng ta ăn gì vậy?”

“Ừm, sư tôn nói là lẩu.” Vân Thanh Chỉ thuật lại lời của Lục Ly, thật ra nàng cũng không biết lẩu là cái gì.

“Hả? Thanh Vận trưởng lão muốn cùng chúng ta ăn chung sao?” Hai người đang cãi nhau nghe vậy đều dừng lại, nhìn Vân Thanh Chỉ.

Vân Thanh Chỉ gật đầu: “Chắc là vậy, ta cũng không chắc chắn, bình thường sư tôn chỉ làm cơm cho ta, người không ăn.”

Nghe nàng nói vậy, ba người khác càng thêm kinh ngạc: “Ngươi nói Thanh Vận trưởng lão làm cơm cho ngươi?”

“Ừ.”

“Ta nói sao ngươi không bao giờ đến nhà ăn, thì ra là có Thanh Vận trưởng lão làm cơm cho, ô ô ô, thật là hâm mộ.” Tả Linh hâm mộ không thôi, Thanh Vận trưởng lão người cao cao tại thượng kia thế mà lại vào bếp nấu cơm, chỉ nghĩ thôi đã thấy hâm mộ rồi.

“Đi nhanh đi, đừng để sư tôn đợi lâu.” Vân Thanh Chỉ không muốn tiếp tục rối rắm vấn đề này nữa.

Nghe thấy mấy người bọn họ cãi nhau ồn ào, trong mắt Lục Ly không tự chủ được dâng lên ý cười, quả nhiên tiểu đồ nhi vẫn là hoạt bát hơn khi ở cùng người cùng lứa tuổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »